“Tôi… Tôi muốn đi theo anh… Làm ơn, để tôi đi theo anh…” Cô tập tễnh đứng dậy, nhìn hắn đầy cầu khẩn.
Hắn hít một hơi, rút súng bắn xuống mặt đất trước chân cô, ngăn cô tiến tới.
“Pằng pằng” hai tiếng, cô bị dọa đến mức lùi bước.
“Chớ lại gần! Còn lại gần, tôi sẽ gϊếŧ cô.” Hắn âm u nhìn cô.
“Anh sẽ không gϊếŧ tôi…” Cô khổ sở kêu.
“Cô thật sự cho rằng tôi không thể ra tay?” Súng hắn chĩa thẳng vào ngực cô.
“Nếu không thể đi theo anh… Thì gϊếŧ thôi còn hơn…” Cô thương tâm rơi lệ.
Tim hắn thắt lại, suýt không thở nổi.
“Đứa ngốc này! Cô chẳng biết gì cả! Đi theo tôi cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ!” Hắn tức giận quát.
“Tôi không sợ chết!” Cô cũng lớn tiếng đáp lại.
“Nhưng tôi sợ…” Hắn buột miệng, ngây người vài giây, mới ảo não hít một hơi.
Cô mở to đôi mắt đẫm lệ, ngẩn người nhìn hắn.
Hắn sợ gì? Bằng thần lực của hắn, hắn đâu cần sợ cái gì!
Hắn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng bước về phía cô, rốt cuộc không thể che giấu tình cảm với cô.
“Tôi chưa từng biết chữ “sợ” viết thế nào, sau khi gặp em mới hiểu được cảm giác này… Em không sợ chết, nhưng tôi sợ, tôi sợ em chết! Tôi sợ em biến mất trước mắt tôi! Sợ đến mức không biết làm sao mới tốt…” Hắn nhìn cô tha thiết, thanh âm đau đớn.
Ngẩn ngơ trong niềm vui bất ngờ, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Thạch Dật… Để ý cô! Hắn vẫn luôn quan tâm cô…
Giờ dù phải chết lập tức, cô cũng cam tâm! Cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng được.
Hắn dường như không nghĩ nhiều, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: “Đừng khóc, nhìn em khóc tôi càng không nỡ đi…”
“Dẫn em cùng đi…” Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không được, Nhiễm Nhiễm, đi theo tôi em chỉ còn đường chết, nghe lời, ở lại!” Hắn khuyên.
“Không…” Cô ra sức lắc đầu.
Thạch Dật không muốn đấu khẩu vô ích, bỗng cúi đầu, ôm mặt cô, dùng nụ hôn che miệng cô.
Một đoàn lửa nóng chiếm lấy miệng cô, ngăn tiếng kháng nghị của cô, cô giật mình ngây ra, cứng đờ.
Thạch Dật… Hắn… Hắn hôn… cô…
Cô đứt quãng nghĩ, đầu óc chợt trống rỗng một mảnh.
Thạch Dật ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, thành công chặn miệng cô, hắn định buông cô ra ngay, nhưng hương thơm nữ tính và cảm xúc mềm mại trên người cô cuốn chặt lấy du͙© vọиɠ của hắn, hắn khó khăn hô hấp, không nhịn nổi, kéo cô vào lòng, cúi đầu, lại trầm mê với đôi môi cô.
Nỗi kinh ngạc qua đi, sự ngượng ngùng tăng lên, tim cô đập dồn dập. Phùng Nhiễm Nhiễm không dám mở mắt, ngoan ngoãn để hắn ôm hôn, trái tim run rẩy như vỡ tan vì niềm vui khó hình dung!
Khí tức dương cương dày đặc toát ra từ người hắn, cứ như tảng đá sừng sững ngàn năm dưới mặt trời, vừa ấm áp vừa làm người ta an tâm. Còn nụ hôn của hắn ôn nhu khiến người ta chìm đắm, tinh tế liếʍ hôn, chậm rãi mυ"ŧ mát, không có ý khıêυ khí©h, mà là thâm trầm làm lòng người mê say…
Giữa nụ hôn của hắn, thân thể cứng ngắc của cô dần thả lỏng, tin cậy dựa vào ngực hắn, không còn lo âu bất an, bởi vì cô biết hắn thích cô, hắn sẽ không bỏ lại cô nữa. Đang lúc vui mừng phỏng đoán, bụng cô bị đánh một cú thật mạnh, cô bất ngờ không kịp phòng, đau đến mức ngất tại chỗ, mềm oặt đổ vào lòng Thạch Dật.
Thạch Dật dùng một tay đỡ lấy cô, cẩn thận vén mái tóc ngắn của cô, chăm chú nhìn mặt cô, như muốn khắc hình dáng của cô vào đầu mình.
“Đừng trách tôi… Nhiễm Nhiễm, như vậy có lẽ tốt với em… Tốt với hai ta…” Hắn bất đắc dĩ mà thương cảm lẩm bẩm.
Xoay người giao Phùng Nhiễm Nhiễm đang ngất cho Lolth, hắn cố nén sự không đành lòng, kiên quyết xoay lưng đi ra cửa, lên xe rời đi.
Hai người rõ ràng yêu nhau lại không thể bên nhau, hẳn là nỗi đau nhất trong đời!
Lolth bất đắc dĩ lắc đầu, phái thủ hạ ôm Phùng Nhiễm Nhiễm vào phòng trong.
Bà biết cô gái Trung Quốc này có lẽ là củ khoai phỏng tay, nhưng để báo đáp Thạch Dật, bà chỉ đành mạo hiểm…
Trầm ngâm đi vào phòng khách, vừa vào cửa, bà phát hiện thủ hạ của mình đều ngã trên mặt đất, trong lúc kinh ngạc, một khẩu súng đã chỉ vào thái dương bà, bà giật mình quay đầu, Kim Phi Na yêu diễm đang nhếch mép cười lạnh.
“Biết ngay Bào Hao sẽ tìm đến bà, Lolth.” Kim Phi Na giảo hoạt nheo đôi mắt hạnh.
Lolth biến sắc, oán hận nói: “Thì ra là con tiện nhân này, Kim Phi Na, mày còn mặt mũi tới gặp tao?”
“Hừ! Lần trước chưa gϊếŧ bà già mi, nhân dịp này giải quyết một thể…” Kim Phi Na bị bà mắng, đầy bụng lửa giận.
“Mày xấu xa đến tận xương, thảo nào Bào Hao lại chán ghét đồ bại hoại mày.” Lolth đã sớm nhìn ra Kim Phi Na có tà niệm với Thạch Dật.
“Câm miệng!” Kim Phi Na tức giận dí súng vào ót bà, âm ngoan nói: “Hắn sẽ mau chóng quay lại tìm tao, chỉ cần Phùng Nhiễm Nhiễm ở trong tay tao, hắn sẽ tự động trở về…”
“Mày muốn mang nha đầu đó đi? Đừng mơ!” Lolth nói, đột nhiên vung tay, trong tay có thêm một cái kim mảnh, vạch về phía mặt Kim Phi Na.
“Á–” Kim Phi Na hét lên vì đau, vừa sờ mặt đã bị máu tươi đầy tay làm sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Lolth cười lạnh, “Thật sảng khoái! Tao muốn vẽ hoa lên cái mặt nhân tạo của mày lâu rồi!”
“Tìm chết!” Kim Phi Na tức đến cực điểm, lập tức bắn bà năm, sáu phát liên tiếp.
Người Lolth chấn động vài cái, ngã ra sô pha.
Kim Phi Na che mặt, hổn hển quát đám thủ hạ của ả: “Mau đưa Phùng Nhiễm Nhiễm về Tập đoàn Sáng Thế! Đi!” Trong chốc lát, một ngàn người nhanh chóng rút khỏi nhà của Lolth, chỉ để lại thi thể đầy đất.
Lolth chỉ còn hơi tàn, trơ mắt nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm bị mang đi, giãy dụa mở di động, bất kể đối phương nói gì, chỉ có thể dùng chút hơi sức cuối cùng, khàn khàn hô: “Bào Hao–”
☆☆☆ Một cơn rùng mình khó hiểu xẹt qua lưng Thạch Dật, hắn cau mày, cứ cảm thấy trong lòng không nỡ, dường như đã xảy ra chuyện gì làm hắn bất an.
Cầm lấy di động, hắn gọi điện về đảo Bắc Cực Tinh, lòng còn nghĩ phải làm sao để giấu Thiên Xu chuyện liên quan đến Phùng Nhiễm Nhiễm, không ngờ vừa nối máy đã truyền đến giọng khiển trách của Thiên Xu.
“Ngọc Hoành, rốt cuộc cậu nghĩ gì? Ngươi cho là giấu Phùng Nhiễm Nhiễm đi thì sẽ không sao?”
Lòng hắn chấn động, một lần nữa bội phục năng lực không gì không biết của Thiên Xu.
“Xin lỗi…” Hắn chỉ có thể nói vậy.
“Không thể để Phùng Nhiễm Nhiễm sống sót, Ngọc Hoành.” Thiên Xu nghiêm túc nói.
“Cô ấy sẽ không nói chuyện liên quan đến người đột biến, tuy rằng cô biết không ít, nhưng tôi tin cô ấy không…” Hắn thử nói giúp Phùng Nhiễm Nhiễm.
“Vấn đề không ở cô ấy, mà ở những người khác. Có bao nhiêu người muốn tra ra chuyện phòng thí nghiệm đột biến năm đó, cậu biết không? Ngoài Tống Bảo La và Solomon, còn có những kẻ địch chúng ta không biết đang rục rịch, Phùng Nhiễm Nhiễm không chủ động khai ra, nhưng người khác lại có thể dễ dàng lấy được tư liệu trong đầu cô ấy, chỉ cần cô ấy còn sống, chuyện liên quan đến các cậu trong não cô ấy sẽ bị phơi bày, tính nghiêm trọng này hẳn cậu rõ hơn bất cứ ai!” Thiên Xu lạnh lùng nói.
Hắn kinh hãi nhìn di động, khàn giọng hỏi: “Anh… đã biết người hiến não cho cô ấy là ai?”
“Tôi đã tra, bộ não đó là của tiến sĩ Holly Anderson, năm đó cô ta phụ trách chỉnh lý tư liệu trên máy tính của những người đột biến được đánh số, các mục thí nghiệm và kết quả thí nghiệm của các cậu đều do cô ta ghi lại, ngoài ra cô ta còn kiêm việc nghiên cứu đột biến của cậu, tôi nghĩ, hẳn cậu còn có ấn tượng với cô ta…” Lời Thiên Xu làm hắn á khẩu, đúng vậy, hắn còn nhớ rõ, nhớ rõ nhân viên nghiên cứu cho hắn tình thương của mẹ, đồng thời cho hắn nỗi đau – Holly Anderson!
“Holly bị trọng thương khi phòng thí nghiệm nổ mạnh, trừ đầu óc còn hoạt động, toàn thân tê liệt, cuối cùng bà ta không chịu nổi nỗi khổ này, lựa chọn cái chết để giải thoát, nhưng bác sĩ lại dùng trang bị đặc thù lưu giữ đại não của bà ta, vậy nên nghiêm khắc mà nói, Holly chưa chết, bà ta còn sống, sống trong cơ thể Phùng Nhiễm Nhiễm, cô ấy biết biến hóa thân thể và nhược điểm của từng người đột biến, chỉ cần cô sống một ngày, Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ bị uy hϊếp, bởi vậy Phùng Nhiễm Nhiễm không thể không chết!”
“Nhưng… Nhiễm Nhiễm dù sao cũng không phải Holly! Chúng ta không có quyền phán cô ấy tử hình!” Hắn trầm giọng quát.
“Ngọc Hoành, cậu…” Thiên Xu sửng sốt, bởi vì đây là lần đầu Ngọc Hoành dám chống đối hắn thẳng mặt.
“Cô ấy không biết gì cả, chỉ vì được ghép một bộ não không tầm thường mà bị phán tử hình, vậy hơi quá đáng rồi?” Giọng hắn có nộ khí bị kìm nén.
“Thì ra…” Thiên Xu chợt hiểu, điều có thể làm người đàn ông cứng cỏi như Ngọc Hoành nhiệt huyết sục sôi, không gì ngoài tình yêu.
“Nhiễm Nhiễm không đáng chết, kẻ đáng chết là bọn Tống Bảo La và Solomon, vì sao anh không để tôi trực tiếp đối phó đám cầm thú kia, lại muốn tôi gϊếŧ một cô gái yếu đuối?” Thạch Dật nói tiếp.
“Xem ra cậu yêu cô ta rồi!” Thiên Xu lạnh lùng nói.
Thạch Dật bỗng im lặng, không dám thừa nhận, cũng không muốn phủ nhận.
“Chậc, thiệt tình! Sao tôi lại sơ sẩy như vậy? Biết thừa tình yêu sẽ làm hỏng việc, lại không đề phòng điểm này…” Thiên Xu trầm giọng nói.
“Lão đại…”
“Đừng nữa nói, Ngọc Hoành, nếu là người khác, tôi còn có thể tha, nhưng Holly thì không!” Lần này Thiên Xu thái độ khác thường, cứng rắn không thể phản bác.
“Anh có thể nhận Trình Duy Ân, vì sao không thể buông tha Phùng Nhiễm Nhiễm?” Hắn không hiểu, Trình Duy Ân là con gái kẻ thù, Thiên Xu vẫn để cô sống chung với Thiên Quyền, vì sao lại không thể để Phùng Nhiễm Nhiễm sống?
“Cô ta là một nhân vật nguy hiểm, lại biết quá nhiều.”
“Vậy đưa cô ấy về đảo Bắc Cực Tinh! Để cô ấy trở thành một trong chúng ta…”
“Không! Không được! Cô ta tuyệt đối không thể bước vào đảo Bắc Cực Tinh dù chỉ một bước, nếu cậu không thể ra tay, tôi sẽ bảo người khác.”
“Chờ chút, Thiên Xu…” Thạch Dật vội la lên.
“Không còn thời gian đợi, do tư tâm của cậu, Phùng Nhiễm Nhiễm giờ đã rơi vào tay Tống Bảo La!” Thiên Xu nói.
“Gì cơ?” Hắn kinh ngạc ngây người.
“Cậu quá sơ suất, phu nhân Lolth tuy thế lực không yếu, nhưng căn bản không phải đối thủ của Tống Bảo La, cậu cho là bà ấy bảo vệ được Phùng Nhiễm Nhiễm?”
Thạch Dật nghe mà hết hồn, khó trách hắn cứ cảm thấy bất an, biết vậy hắn đã đưa Phùng Nhiễm Nhiễm theo người.
Biết vậy…
“Tốt nhất là cậu kịp gϊếŧ Phùng Nhiễm Nhiễm trước khi Tống Bảo La lấy được tư liệu trong đầu cô ta, thừa cơ hủy tập đoàn Sáng Thế, tôi đã phái Dao Quang và Khai Dương tới hỗ trợ, họ sắp tới rồi…”
“Tôi không cần giúp đỡ!” Hắn giận dữ kêu.
“Ngọc Hoành…”
Thạch Dật không kiên nhẫn nghe hết lời Thiên Xu đã cúp máy, gọi tắc xi quay về Beverly Hills.
Xe phóng như điên trên đường, lòng hắn như kiến bò chảo nóng, vì nếu Phùng Nhiễm Nhiễm rơi vào tay Tống Bảo La, cũng chứng tỏ Lolth đã…
Vừa đến biệt thư của Lolth, hắn vội vọt vào cổng lớn, khi tới nhà trong, thấy toàn bộ thảm trạng, người như trúng một côn, đau thấu xương tủy.
“Lolth…” Hắn đi tới cạnh sô pha, lật thân thể Lolth lại, vẻ mặt chết không nhắm mắt của bà làm lục phủ ngũ tạng của hắn đau đớn, hắn khổ sở vuốt mắt cho bà, thống khổ tự trách.
Nếu không phải tại hắn, Lolth sẽ không chết, Phùng Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không bị bắt, đều do hắn hại, đều tại hắn!
Đều tại hắn!
Khó nén cơn giận, hắn ngẩng đầu lên, nắm chặt tay, gào to.
“A–” Tiếng gầm như sấm kéo dài gần một phút, chấn động làm cả tòa nhà hơi rung chuyển, tất cả sự đau đớn và thù hận đều phát tiết trong tiếng gầm dài này.
Tiếng gầm dừng lại, hắn đứng dậy rời khỏi biệt thự, mặt đầy sát khí ngưng trọng.
Hắn thề không bỏ qua nếu không đạp bằng tập đoàn Sáng Thế!