Lý Thiên Viễn sau khi học xong tiểu học thì bỏ học, 11-12 tuổi liền đi theo đám người tạp nham trong xã hội, cũng có thể coi là trải qua nhiều trận đánh, tự nhận mình cũng to gan ương bướng, lớn rồi liền chẳng coi ai ra gì, từ trước đến nay chỉ chịu xếp sau ông trời.
Có điều ngay cả Lý Thiên Viễn bướng bỉnh đến vậy, sau khi bị giam vào TrạiTrại giáo dưỡng, cậu ta cũng chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ vượt ngục trong đầu, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
Một là do thời gian thi hành án của Lý Thiên Viễn cũng không dài lắm, chỉ có ba năm ngắn ngủi, chịu đựng một chút là hết, hai là đối với cơ quan chấp pháp quốc gia, trong lòng cậu ta vẫn sự e dè, cậu ta có thể không sợ ai đó, nhưng khi đối mặt với một quốc gia, không phải ai cũng có gan chống lại.
Nhưng hành vi hôm nay của Tần Phong đã làm đảo lộn nhận thức của Lý Thiên Viễn đối với thế giới này.
Cậu ta không thể nào tưởng tượng được, Tần Phong ngày thường luôn tỏ ra rất nhát gan, thậm chí có chút yếu đuối lại dám vượt ngục, hơn nữa phương pháp vượt ngục quả thực khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, chỉ đơn giản như vậy mà chạy ra khỏi phòng giam.
Ở trong Trại giáo dưỡng một năm rưỡi, Lý Thiên Viễn tuy rằng không cố ý quan sát tình hình cảnh vệ của Trại, nhưng cậu ta cũng biết, thời điểm hiện tại là thời điểm phòng vệ lơi lỏng nhất của Trại, cũng có nghĩa là, khả năng Tần Phong thoát khỏi nhà tù này là rất lớn.
- Có đi hay không?
Nhìn khe hở bị Tần Phong dùng tấm trải giường kéo ra, Lý Thiên Viễn nhất thời có chút do dự, tuy rằng cuộc sống trong Trại giáo dưỡng có ăn có uống cũng không khó sống lắm, nhưng ra khỏi phòng giam rồi có lẽ không gian sẽ rộng rãi hơn nhiều, loại tự do đó… đối với Lý Thiên Viễn mà nói, có một sức hấp dẫn rất lớn.
Ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn trên trạm gác của cảnh sát vũ trang, Lý Thiên Viễn cuối cùng vẫn xua đi suy nghĩ này trong đầu.
Cậu ta tuy rằng khoác lác là vũ dũng, nhưng có một lần trong lúc đánh nhau hăng máu, bị cảnh sát vũ trang ngăn lại còn định đánh trả, nhưng lại bị đối phương đá cho một cái một lúc lâu không bò dậy nổi, cho nên đối với những người mặc đồng phục cảnh sát vũ trang đó, cậu ta vẫn có ám ảnh tâm lý sâu sắc.
“Có nên tố giác Tần Phong không? Nếu như có thể ngăn cản cậu ta chạy trốn, vậy thì… bản thân cũng sẽ được giảm án phạt.”
Tuy rằng Trại giáo dưỡng không giống nhà tù, thường xuyên nhấn mạnh rằng giữa các phạm nhân phải tố giác lẫn nhau, ngăn cản vượt ngục càng được coi là lập công lớn, nhưng Lý Thiên Viễn tin chắc, nếu lúc này cậu ta hô to một tiếng, rất có thể thời hạn một năm rưỡi còn lại sẽ được giảm đi.
Loại cám dỗ này đối với thiếu niên vừa qua 16 tuổi mà nói là vô cùng mãnh liệt không thể nghi ngờ, sắc mặt Lý Thiên Viễn trở nên đắn đo, đã mấy lần định hô to về phía cửa sổ, thế nhưng miệng động đậy thật lâu, vẫn không phải ra bất cứ tiếng nào.
Trong suy nghĩ của Lý Thiên Viễn, nếu cậu ta tố cáo Tần Phong, vậy thì trong lòng những thiếu niên trong phòng giam sẽ chẳng còn chút uy tín nào nữa, cũng không xứng làm đại ca của bọn chúng nữa, Lý Thiên Viễn chí tại giang hồ, được người người tôn sùng, dù thế nào cũng không muốn bị người khác chỉ trích sau lưng.
Đương nhiên, đó cũng là do tuổi Lý Thiên Viễn còn quá nhỏ, nếu cậu ta lớn hơn 5-6 tuổi nữa, sau khi trải qua những chuyện ấm lạnh đời người chỉ sợ đã hô lên ngay từ lúc đầu.
Lý Thiên Viễn lần nữa quay về giường nằm, không cách nào chợp mắt lại được nữa, bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường, đối với cậu ta, đây sẽ là một đêm không thể ngủ ngon.
-------------
Tần Phong cũng không biết hành động của cậu hôm nay sẽ gây ra rối bời lớn đến thế cho Lý Thiên Viễn, có điều cho dù biết, Tần Phong cũng sẽ không để ý, bởi vì cậu đã sắp có thể chạy thoát khỏi cái l*иg này, trở lại làm người tự do.
Sau khi chui ra khỏi cửa sổ, Tần Phong vẫn dán sát chân tường của phòng giam, lợi dụng bóng tối nơi đó che khuất thân hình, di động rất nhanh đến góc đông bắc sân thể dục, sau đó đứng yên trong bóng tối, ánh mắt vẫn một mực quan sát ánh đèn trên trạm gác.
Trải qua hơn một tháng quan sát, Tần Phong biết, thời gian cảnh sát vũ trang đổi ca là hai tiếng một ca, thời gian từ 8 giờ tối đến 2 giờ đêm là thời gian nhóm lính gác hoạt động thường xuyên nhất, bóng dáng họ thường xuyên xuất hiện trên trạm gác, hơn nữa nữa cũng không có bất kỳ quy luật gì, muốn trốn đi trong khoảng thời gian đó căn bản là không có khả năng.
Thế nhưng sau 2 giờ, tần suất của lính gác cũng đã giảm xuống rất nhiều, lúc này cũng là thời điểm người ta buồn ngủ nhất, đám lính gác cũng không ngoại lệ, có đôi khi suốt cả ca canh gác cũng không thấy bọn họ tuần tra trên trạm gác.
Thời gian Tần Phong lựa chọn chính là một giờ sau khi tốp lính gác này đổi ca, quan sát suốt một tháng, cậu không hề thấy lính gác tuần tra vào thời gian này, có điều để chắc chắn, vẫn ngừng lại bên cạnh tấm lưới thép quan sát một lúc lâu.
Nghe thấy trên trạm gác không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Tần Phong hít một hơi thật sâu chậm rãi, hai tay bám lên tấm lưới thép, chầm chậm trèo lên. Tấm lưới thép đó chẳng qua chỉ cao hai mét, cho dù có chậm chạp đến thế nào, một phút sau, thân hình Tần Phong cũng đã xuất hiện tại khu đất trồng rau.
Khu đất trồng rau này ngăn cách với sân thể dục, nhưng lại liền kề với khu quản giáo, một loạt phòng ở dài ở phía tây khu trồng rau chính là ký túc xá của các quản giáo, ngoài ra còn có một số công chức ban đầu của nhà tù cũng ngụ ở đó, chẳng qua là cách một trạm canh gác của cảnh sát vũ trang nên bọn chúng không thể đi vào mà thôi.
Tần Phong không hề nghĩ đến việc vượt ngục từ bên đó, chưa nói đến nơi đó có một cánh cửa sắt thật dày, bên ngoài còn có hai tốp canh gác của cảnh sát vũ trang và quản giáo, cậu cũng không cần nghĩ, dự định đầu tiên của cậu chính là nhằm vào bức tường bao cao 5m không có lưới điện này, tường bao 5m, không phải là không thể vượt qua được.
“Chỉ cần qua được tường bao là liền có thể vẫy vùng rồi!”
Nhìn lên bức tường bao cao 5m kia, Tần Phong không nhịn được kích động trong lòng, chân bước tới trước hai bước, cậu muốn tìm một vị trí lấy đà thích hợp.
Leng keng!
Một tiếng vang nhỏ vang lên dưới chân Tần Phong, tuy rằng tiếng vang không lớn, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.
Tiếng vang này khiến Tần Phong sợ tới mức trắng bệch, cuối cùng cậu phản ứng mau lẹ, khom người lại, giấu mình vào đống nông cụ bên tường.
“Lạy trời phù hộ, nhất định đừng khiến cảnh sát chú ý đến!”
Tần Phong ngồi dán sát vào chân tường, căng thẳng ngay cả thở cũng không dám, cậu tốn mất một tháng bày ra lần vượt ngục lần này, Tần Phong biết, nếu như bị phát hiện, cậu từ nay về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, thậm chí có thể bị đưa đến nhà tù canh gác còn nghiêm ngặt hơn.
Dường như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của Tần Phong, lần này đứng về phía cậu, ước chừng hơn 10 phút, trạm gác cách đó không xa cũng không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, điều này khiến Tần Phong thở phào một hơi, thân thể chậm rãi thả lỏng.
Cẩn thận nhìn mặt đất dưới chân, sau khi đã chắc chắn trên mặt đất không có thùng nước vất bừa bãi, nhìn lên bức tường bao nhà tù cao gần 5m cách khoảng 10m.
Hít sâu vào một hơi, thân thể vừa thả lỏng của Tần Phong đột ngột gồng lên, hai đầu mũi chân chạm đất, bắt đầu chạy rất nhanh về phía trước, khi thân thể cậu còn cách tường bao khoảng 1m, chân trái dùng sức đạp lên mặt đất, thân thể lập tức bay lên không trung.
Cú nhảy này của Tần Phong cũng không cao lắm, hai chân cách mặt đất chỉ 1,2 -1,3m, thế nhưng chỉ thấy chân phải của cậu bất ngờ đạp lên cái cuốc tựa bên tường, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng “keng”, lúc cái cuốc đổ xuống, thân thể Tần Phong đã tung lên cao hơn 1m.
Tần Phong lúc này căn bản không rảnh suy nghĩ đến chuyện tiếng động kia có khiến cảnh sát vũ trang chú ý hay không, lúc này cậu đang trong một trạng thái phấn khởi, tư duy và năng lực phản ứng đã hoàn toàn ăn khớp với thân thể cậu.
Ngay khi hai chân Tần Phong cách mặt đất 2,4 -2,5m, lực đạo trên thân thể đã lên đến đỉnh điểm, mũi chân trái Tần Phong cong lại, nhẹ nhàng chạm vào tường bao.
Nhìn có vẻ như không dùng nhiều sức, thế nhưng khéo léo dùng sức, chỉ dựa vào cái chạm nhẹ này, thân thể Tần Phong đã nhảy lên cao gần 30cm, đây chính là 30cm mấu chốt, lại thêm chiều cao của Tần Phong và độ dài vươn ra của hai cánh tay, mười ngón tay của cậu đã bám chặt lấy đỉnh tường bao.
Sau khi ngón tay chạm đến mặt phẳng đó, thân thể Tần Phong gần như không hề ngừng lại một chút nào, hai tay một tay xoay một tay đỡ, phóng qua tường bao nhanh nhẹn như khỉ, trượt xuống theo bờ tường, liền đến được mặt bên kia của tường bao.
Từ thời gian đổi ca của lính gác và thói quen tuần tra, đến độ cao của tường bao và cái cuốc đặt ở đó gần nửa tháng, Tần Phong đều đã tính toán rất cẩn thận, đúng như những gì cậu đã tính, cuối cùng đã thành công trốn ra ngoài.
“Ra ngoài rồi, mình… mình trốn được ra ngoài rồi!”
Nhìn con đường bằng phẳng và những căn nhà thấp bé ở xa xa, lòng Tần Phong đầy kích động, tuy rằng tất cả đều nằm trong tính toán của cậu, nhưng có thể trốn ra thuận lợi như vậy vẫn khiến Tần Phong hưng phấn vô cùng.
“Mẹ nó, sao chân lại mềm nhũn vậy?”
Lúc Tần Phong đang định lẩn vào trong bóng đêm đột nhiên thấy chân mềm nhũn, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Phải biết rằng, từ lúc phá cửa sổ chạy ra, trèo tường, thần kinh của Tần Phong đã căng thẳng đến cực hạn, mà vào lúc cuối vượt qua tường bao càng khiến cậu xuất ra tất cả công phu trên người, kích phát toàn bộ tiềm năng trong cơ thể.
Cho nên vào thời khắc này, Tần Phong cũng chỉ có thể cố gắng điều hòa hô hấp nghỉ ngơi một lát, cũng may lúc này đã đến bên ngoài tường bao, lính gác trên trạm gác cho dù có đi ra, cũng không phát hiện ra cậu được.
Thở dốc tại chỗ khoảng 5 phút, Tần Phong cuối cùng cảm thấy khí lực đã dần dần khôi phục, đang lúc cậu chuẩn bị chạy khỏi nơi này, bỗng nhiên cảm thấy vai trầm xuống, một giọng nói già nua vang lên bên tai:
- Nhóc con, trời lạnh thế này, lại đêm hôm khuya khoắt mà cậu định đi đâu thế?
Tuy rằng giọng nói kia không lớn lắm, nhưng khiến Tần Phong sợ đến nỗi nổi da gà đầy người, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, đôi môi run rẩy thốt ra vài chữ:
- Ma… ma à?
Cũng may tâm lý của Tần Phong mạnh mẽ, nếu như là người khác chỉ sợ đã bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Có điều trạng thái của Tần Phong cũng không tốt lắm, không những bị khuôn mặt nhỏ nhắn kia dọa đến trắng bệch mà đầu gối cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ ra đất.
Phía sau Tần Phong truyền đến một tiếng cười nhạo, giọng nói già nua kia lại vang lên:
- Nói đúng rồi, ta là ma đây, cậu mới gϊếŧ ta không lâu, ta bây giờ trở về tìm cậu báo thù đây, nhóc con, trả mạng cho ta!
“Giả thần giả quỷ?”
Trong lòng Tần Phong khẽ động, bởi vì tại thời điểm người kia nói chuyện, theo ánh trăng cậu phát hiện ra ở ngay bên cạnh bóng của mình còn có một cái bóng khác, lập tức to gan hơn, theo lời người già nói thì ma không hề có bóng.