Edit: Nhược VyBeta: QuanhTô Nịnh Nịnh vẫn bị Bùi Cận mang đi.
Trứng chọi đá, nếu anh trách mắng cô ở trường học, thật giống như thầy giáo giáo huấn học sinh.
Hơn nữa Tô Nịnh Nịnh không muốn xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy.
Cũng đã hai tuần trôi qua, con đường từ trường đại học A về chung cư, Tô Nịnh Nịnh xem như là quen thuộc.
Nhưng Bùi Cận không về chung cư.
Chờ Tô Nịnh Nịnh phản ứng lại, xe đã dừng.
Xe dừng trong gara ngầm của siêu thị, Bùi Cận kêu Tô Nịnh Nịnh cùng xuống, nói vào siêu thị mua chút đồ. Vừa lúc Tô Nịnh Nịnh đang muốn ăn đồ ăn vặt, cô không có ý kiến, ngoan ngoãn đi chung với anh.
“Chú Bùi, không phải đồ đạc trong nhà đều có người mua sao? Sao lại tự mình đi?”
Tô Nịnh Nịnh vừa đi, đôi mắt vừa đánh giá khắp nơi, tìm khu bán đồ ăn vặt.
“Mang cháu đi dạo.” Bùi Cận thuận miệng trả lời.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, hồ nghi nhìn anh, nhăn mũi nói: “Mang cháu đi dạo cái gì, cũng đâu phải dắt chó.”
Dứt lời, Tô Nịnh Nịnh thấy cái gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, nhào đến cầm một gói rong biển lớn, ném vào xe đẩy.
“Cháu thích nhất là rong biển hãng này.” Tô Nịnh Nịnh miệng nói tay cầm, đi dọc con đường, số bánh quy khoai tây chiên ném vào không ít.
Tuy người nhà rất cưng chiều cô, nhưng từ nhỏ đến lớn, về mặt ăn uống thì không, ví dụ như đồ ăn vặt gì đó, rất hạn chế.
Một tháng chỉ có thể ăn một lần, số lượng cũng rất ít.
Bây giờ học đại học, rời xa nhà, không quản lý được cô, cô có thể ăn sảng khoái rồi.
Quả nhiên, cuộc sống đại học mà cô chờ mong, bắt đầu từ những món ăn vặt mỹ vị này rồi phải không?
Tô Nịnh Nịnh ôm một đống mơ chua, muốn bỏ vào xe đẩy, nhưng lại phát hiện, số đồ ăn vặt vừa ném vào xe đẩy đã không thấy đâu.
Cũng không hẳn là hoàn toàn không thấy, chỉ là mỗi loại chỉ còn một gói, nằm lẻ loi trong góc.
Cô bỏ vào, Bùi Cận bỏ ra.
“Cháu bỏ tiền, đâu có cần chú mua.” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt với anh, dùng thân thể bảo vệ xe đẩy, muốn lấy mấy gói đồ ăn vặt lại.
“Bố cháu đã căn dặn chú không cho cháu ăn.” Thế mà Bùi Cận lại nhớ rõ mỗi một chuyện Tô Trường Bách dặn dò.
“Nhưng hai tuần qua cháu tập quân sự mệt mỏi, có thể ăn một chút.” Bùi Cận khống chế xe đẩy trong tay mình, không cho Tô Nịnh Nịnh bỏ thêm đồ vào.
“Tô Nịnh Nịnh, tốt nhất cháu nên nghe lời.” Thái độ của Bùi Cận rất kiên quyết.
Nụ cười trên mặt Tô Nịnh Nịnh dần dần biến mất, đôi mắt trông mong nhìn mấy gói đồ ăn bị bỏ lại trên giá, tâm tình dần xuống thấp.
Trong đầu cô hiện ra vô số suy nghĩ muốn phản kháng, nhưng nhớ đến quan hệ gắn bó của Bùi Cận và bố mình, đành phải đè ép tất cả suy nghĩ lại.
Quên đi, không thèm so đo với anh, lần sau cô lén đi mua là được chứ gì?
Tô Nịnh Nịnh liên tục càn quét sang đến tận khu trái cây, một mình đi phía trước Bùi Cận, hiển nhiên là không muốn để ý đến anh.
Bùi Cận đi theo bước chân Tô Nịnh Nịnh.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đi tới, đến trước mặt Bùi Cận, dáng vẻ rất kinh ngạc.
“Giáo sư Bùi?” Người phụ nữ kia xác nhận là anh, mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Trùng hợp quá, ở đây mà cũng gặp được.”
Bùi Cận dừng chân, nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy có hơi quen mắt.
Chắc là đã từng gặp, nhưng không quen biết.
“Tôi là giáo viên ở khoa Kinh tế đại học A, họ Trịnh, tên Trịnh Khê.” Cô ta tự giới thiệu, giọng ngượng ngùng.
Chất giọng của Trịnh Khê rất dịu dàng, váy trắng tôn lên vóc người tinh tế thon thả, năm nay cũng mới hai mươi sáu tuổi, vừa đủ độ chín.
Cô ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lựa chọn ở lại trường dạy học, bởi vì bề ngoài xinh đẹp mà lúc lên lớp luôn có sinh viên chụp lén.
“Anh đi một mình à?” Trịnh Khê thấy trong xe đẩy của anh để rất nhiều đồ ăn vặt, khi đó còn nghĩ rằng, nhìn dáng vẻ của Bùi Cận, không giống kiểu sẽ thích mấy thứ này.
Bùi Cận lắc đầu, đáp: “Đi với người nhà.”
Người nhà?
Trịnh Khê nghe xong thì nghi ngờ, theo hiểu biết của cô ta, Bùi Cận sống tại đây một mình, bố mẹ ở nước ngoài, người nhà từ đâu ra?
Đúng lúc này, Tô Nịnh Nịnh cầm sầu riêng đi đến, hí hửng nói với Bùi Cận: “Chú Bùi, chú có thích cái này không?”
Cô cầm, còn đưa đến sát mặt Bùi Cận, cứ như sợ anh không thấy rõ.
Bùi Cận ngửi thấy một mùi hương là lạ, xộc thẳng vào mũi, đôi mày lập tức nhíu lại, còn chưa kịp nói chuyện, Tô Nịnh Nịnh đã bỏ sầu riêng vào xe đẩy.
“Ngon lắm, chắc chắn chú sẽ thích.” Tô Nịnh Nịnh kết luận chủ quan.
Bùi Cận không thích mùi này, muốn lấy sầu riêng ra ngoài, Tô Nịnh Nịnh phát hiện động tác của anh, kịp thời ngăn lại.
“Đây là vua của các loại hoa quả, rất tốt cho sức khỏe.” Tô Nịnh Nịnh nhướng mày, vui vẻ nói: “Hơn nữa cháu thích ăn, cháu phải ăn.”
Tô Nịnh Nịnh thấy hình như Bùi Cận không quá thích.
Vậy thì tốt! Anh càng không thích, cô càng phải mua!
Trịnh Khê ở bên cạnh nhìn, chẳng lẽ cô gái này là người nhà mà Bùi Cận nói?
Trông chưa đến hai mươi tuổi, sẽ có quan hệ gì với Bùi Cận chứ?
Trong đầu Trịnh Khê hiện lên một suy nghĩ nhưng chỉ lóe qua rất nhanh, không kịp phản ứng.
Tô Nịnh Nịnh bảo vệ được sầu riêng của mình, xoay người đi phía trước, tiếp tục chọn lựa.
Bùi Cận cũng đi theo cô.
Trịnh Khê suy tư một lát, Bùi Cận đã đi một đoạn xa, Trịnh Khê sốt ruột, suýt nữa kêu thành tiếng.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không lên tiếng. Chỉ nhìn bóng dáng Bùi Cận, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vất vả lắm mới có thể gặp được, có cơ hội nói chuyện…
Tuy không mua quá nhiều đồ ăn vặt, nhưng Tô Nịnh Nịnh vẫn có thu hoạch, rất là vui vẻ.
Cô ôm sầu riêng đi vào bếp, cầm dao muốn bổ ra, nhưng trong chớp mắt khi nâng lên, Tô Nịnh Nịnh đột nhiên phản ứng lại, có lẽ cô không đối phó với sầu riêng được.
Vì thế cô thò đầu ra khỏi cửa, kêu: “Chú Bùi, chú vào đây giúp cháu chút.”
Sắc mặt Bùi Cận có phần không tốt.
“Tô Nịnh Nịnh, cháu muốn ăn cái này thì ra ngoài mà ăn.”
Mười phút sau.
Tô Nịnh Nịnh cầm một đĩa sầu riêng hoàn chỉnh, hít sâu một hơi, vui sướиɠ nói với Bùi Cận: “Cảm ơn chú Bùi.”
Cô nghĩ, khả năng bổ sầu riêng của chú Bùi không tồi, sau này có thể thường xuyên mua, dù sao có anh ở đây, muốn ăn thì tiện hơn rất nhiều.
Mà Bùi Cận bổ xong, lập tức đến trước bồn rửa tay, xả nước rửa một lúc lâu, anh mới đưa tay lau khô.
Vẫn có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng.
Sắc mặt Bùi Cận rất khó coi.
Mùi sầu riêng này, dù sao Tô Nịnh Nịnh ngửi vẫn thấy thơm, ăn trong miệng càng thêm thơm ngon ngọt lịm, cô rất thích.
Tô Nịnh Nịnh ngồi trên sô pha, mở TV lên.
Cô vừa ăn sầu riêng vừa xem.
Ăn được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô quay đầu nhìn Bùi Cận ngồi bên cạnh, hỏi: “Chú Bùi, chú có muốn ăn không?”
Bùi Cận ngẩng đầu, nhìn cô một cái.
Tiếp theo anh lạnh nhạt dời mắt, không nói gì.
Tô Nịnh Nịnh mím môi, trong đầu lóe lên một ý định táo bạo.
Cô cố ý cầm một miếng, đứng dậy đến bên cạnh Bùi Cận, đưa tay qua, cười nói: “Chú Bùi, chú nếm thử đi.”
Ánh mắt Bùi Cận dừng ở miếng sầu riêng kia.
Ngón tay trắng mịn thon thả nhẹ nhàng cầm một miếng sầu riêng, đã đưa đến rất gần anh, khóe môi thiếu nữ hơi nhếch lên, trong mắt là sự giảo hoạt, như là muốn bày trò với anh.
Tô Nịnh Nịnh cố ý.
Nếu anh không thích ăn, cô càng phải khiến anh ăn, để anh nếm thử xem, làm chuyện mình không thích là cảm giác gì.
Một tay Bùi Cận đặt trên đầu gối, nắm chặt lại, móng tay găm vào thịt, chỗ xương ngón tay dần hiện màu trắng.
Anh đang cố gắng kìm chế.
Mà Tô Nịnh Nịnh lại tiến sát, cầm sầu riêng như muốn trực tiếp nhét vào miệng Bùi Cận, cô khuyên nhủ, giọng không tự giác trở nên nhẹ nhàng.
“Chú Bùi, chú nếm một miếng đi, ngon lắm.”
Lúc này bên trong Tô Nịnh Nịnh đang nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Cận nhìn chằm chằm miếng sầu riêng kia.
Nhưng bây giờ trong ý thức anh, lại là làn da trắng như tuyết, nụ cười xinh đẹp, cùng giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ.
Cô đến gần, Bùi Cận hơi thất thần, há miệng ăn theo bản năng.
Trong lúc tất cả cảm quan còn lại của cơ thể đang quá mãnh liệt, dường như anh dần mất đi khứu giác, hoàn toàn không ngửi thấy mùi hôi vừa rồi.
Tô Nịnh Nịnh chờ anh biến sắc mặt, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, anh vẫn rất nhàn nhã nuốt miếng sầu riêng, ngay cả mày cũng không nhăn lại.
Trái lại là không khí quanh thân, cảm giác giảm xuống không ít.
Tô Nịnh Nịnh run lập cập.
Cô đứng lên, đồng thời lùi ra sau hai bước.
Tô Nịnh Nịnh vừa định cầm sầu riêng đi, Bùi Cận giương mắt, nhìn sang.
“Cũng tạm.” Anh mở miệng.
Tuy mùi hương khó chịu, nhưng ăn vào cũng mềm mềm ngọt lịm.
Hai tay Tô Nịnh Nịnh cầm đĩa, càng nhìn càng thấy sắc mặt Bùi Cận là lạ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hoảng loạn lùi ra sau.
“Chú, chú, chú đừng tới đây, phần này là của cháu hết, không cho chú nữa.”
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy anh đang mơ ước sầu riêng của mình.
Nhìn ánh mắt anh, Tô Nịnh Nịnh chỉ nghĩ tới bốn chữ “Sói đói vồ mồi”.
Mơ ước cái gì cũng được, sầu riêng thì không!
Tô Nịnh Nịnh nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn Bùi Cận, nghĩ nhiệm vụ hàng đầu của mình là an toàn nuốt tất cả sầu riêng vào bụng.
Vì thế cô nhanh chóng bắt đầu.
Nhét vào một miếng lớn, cả miệng Tô Nịnh Nịnh phình lên, còn bất động nhìn chằm chằm Bùi Cận.
Bùi Cận nhìn cô, đột nhiên cong môi, cười thành tiếng.
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy thì nhìn sang, Bùi Cận ngẩn ra, chậm rãi thu nụ cười lại.
Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc nhíu mày. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Vì bảo vệ sầu riêng của mình, cô yên lặng rời đi.
Bùi Cận nhìn sườn mặt cô, cười khẽ, thấp giọng nói một câu.
“Sau này có thể ăn nhiều hơn.”