Chương 45: Anh vợ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sắc mặt Bùi Cận vẫn âm trầm như cũ. Anh lẳng lặng nhìn Tô Nịnh Nịnh trước mặt, không nói gì.

Một lát sau, anh mới tiến lên trước một bước.

Tô Nịnh Nịnh lùi về sau một bước theo bản năng.

Cô thấy Bùi Cận vẫn chưa nguôi giận, anh đang

cáu kỉnh

thế này, Tô Nịnh Nịnh thực sự có hơi sợ hãi.

Bùi Cận lại tiếp tục tiến lên phía trước, vây Tô Nịnh Nịnh trong lòng.

Phía sau chính là bàn, cô đã không còn đường thối lui.

Tô Nịnh Nịnh sợ hãi nhắm mắt lại, nhịp tim đập gia tốc, hai tay đỡ lấy mặt bàn, thân mình hơi ngả ra sau.

Nhưng Bùi Cận cúi người xuống, nhẹ giọng nói gì đó, giọng hơi trầm, Tô Nịnh Nịnh không nghe rõ.

Sau đó anh thổi tắt ngọn nến.

“Tô Nịnh Nịnh, em đừng tưởng làm thế này, anh sẽ không truy cứu chuyện hôm qua.”

Ngón tay Bùi Cận gõ bàn, nhìn Tô Nịnh Nịnh, lạnh giọng nói: “Làm nũng cũng vô dụng, em giải thích rõ ràng cho anh.”

Tô Nịnh Nịnh luôn không xem chuyện gì là quan trọng, làm sai cái gì cũng không

kiên trì, làm nũng rồi chịu thua, luôn được tha thứ.

“Anh nói Trần Từ sao?” Tô Nịnh Nịnh không chắc lắm, giương mắt nhìn Bùi Cận, cẩn thận hỏi một câu.

Nhắc đến cái tên này, quả nhiên sắc mặt Bùi Cận nhanh chóng tệ hơn rất nhiều.

Trong lòng Tô Nịnh Nịnh lộp bộp, hơi luống cuống.

“Từ nhỏ em và cậu ấy

đã hay bất hòa, người cứ đối nghịch với em như cậu ấy, không thể nào em thích cậu ấy đâu.”

Tô Nịnh Nịnh ghét bỏ bĩu môi, nói: “Bọn em chính là bạn tốt, cậu ấy biết dỗ mẹ em vui vẻ, cho nên nghỉ đông và nghỉ hè hay đến đây

ở.”

Tô Nịnh Nịnh nói, quan sát Bùi Cận.

Hình

như anh còn rất tức giận, cũng

phải, cô giải thích như vậy, không



lực thuyết phục quá lớn.

Từ chiều Tô Nịnh Nịnh đã nghĩ, ngày hôm qua chưa nói một câu mà ra ngoài chơi, Bùi Cận giận, cũng đúng.

Chỉ là cô về nhà thì rất vui vẻ, nhất thời không nghĩ nhiều. Có thêm bạn trai, mọi chuyện không còn giống trước đây, Tô Nịnh Nịnh hiểu ra, nghĩ sau này cô sẽ chú ý.

“Cậu

ấy

cũng không thích em.” Tô Nịnh Nịnh sợ anh không tin, nói tiếp: “Cậu ấy có người mình thích mà, hơn nữa đã sắp trở thành bạn gái.”

Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu thực sự có ý thì đã ở bên nhau từ sớm, bởi vì là họ hàng bên nhà mẹ đẻ Lâm Tương Nghi, giữa họ sẽ càng giống người thân hơn.

“Sinh nhật anh phải vui vẻ chút, đừng giận nữa.” Tô Nịnh Nịnh duỗi tay gõ lên

đôi

môi

trước mặt,

nhón chân vắt vẻo trên người anh.

Bùi Cận ôm eo Tô Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng nâng một cái là có thể bế cô ngồi lên bàn.

Lúc

này ánh mắt hai người họ đã có thể nhìn thẳng.

“Tô Nịnh Nịnh, sau này không được đi riêng với người đàn ông khác.” Bùi Cận bóp eo cô, trầm giọng nói: “Đi gần quá cũng không được.”

Nhìn thấy bên cạnh cô có người khác, Bùi Cận chỉ hận không thể làm

mấy người đó

biến hết đi.

Có chút suy nghĩ, biết rõ là không nên, nhưng một khi liên quan đến Tô Nịnh Nịnh, liền bắt đầu không cách nào ức chế.

“Nhưng anh nói chuyện không giữ lời.” Tô Nịnh Nịnh không

nói theo

anh, trái lại

còn

bảo: “Anh kêu em học tập đàng hoàng, không được yêu đương.”

Tô Nịnh Nịnh hừ một tiếng.

Lúc ấy cô không hề nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, hoàn toàn chính là lòng riêng của Bùi Cận.

“Ừ.” Bùi Cận gật đầu, thản nhiên nói: “Ý anh nói là người khác, không bao gồm anh.”

Không cho cô yêu đương,

nếu có

muốn, vậy thì chỉ có thể cùng anh.

“Cho nên anh thích em từ sớm rồi?” Tô Nịnh Nịnh đối mắt với anh, chất vấn: “Sớm đến mức nào?

Từ khi nào rồi?”

Lần trước tuyết rơi lớn, ở ban công, sau khi Bùi Cận bày tỏ người anh thích luôn là cô, Tô Nịnh Nịnh đã thắc mắc, rốt cuộc Bùi Cận bắt đầu thích cô từ khi nào.

Nhưng nếu thích cô, vậy vì sao ban đầu lại quá đáng như thế?

Kêu cô quét tước vệ sinh, nấu cơm mỗi tuần, còn nghiêm khắc vô cùng, chỉ thiếu

điều

kêu giáo viên cả trường ra giám sát cô.

Thế này không phù hợp với lẽ thường…

“Từ lúc em nhận vòng cổ của anh…” Bùi Cận nhìn cô, dừng lại một nhịp rồi tiếp tục: “Thì đã thuộc về anh rồi.”

Số quà Tô Nịnh Nịnh nhận được quá nhiều.

Lúc ấy Bùi Cận đưa cho cô cái vòng cổ kia, mới đầu cô thật sự thích, sau đó cũng đeo vài

ngày.

Chỉ là sau khi có cái càng thích hơn, cô liền để sang một bên.

“Biết vậy thì em đã không thèm nghe lời anh nói…” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói thầm.

“Cái gì?” Bùi Cận hỏi.

“Em nói…” Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu, mới vừa cử động, đôi môi lập tức kề cận với đôi môi Bùi Cận.

Cảm xúc mát lạnh truyền đến, Tô Nịnh Nịnh trợn tròn mắt, ngây ngẩn cả người.

Cô đang muốn ngửa

ra, nhưng Bùi Cận đưa tay đè lại, ngăn cản động tác của cô, bắt đầu cẩn thận gặm cắn.

Anh thật sự thích cắn môi cô.

Cánh môi Bùi Cận lưu luyến đi xuống, nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ Tô Nịnh Nịnh.

Cổ cô lập tức đỏ lên.

Tô Nịnh Nịnh sợ ngứa, nhỏ giọng “Ưm” một tiếng, muốn rụt cổ lại. Bùi Cận đè gáy cô, sức lực mạnh hơn một chút.

Rõ ràng anh đang thử

thăm dò.

“Bùi Cận, ăn bánh kem.” Giọng nói chuyện của Tô Nịnh Nịnh mang theo sự run rẩy, muốn anh dừng lại đã.

Tuy không đau, nhưng loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, tựa như có một trăm con kiến cắn loạn trong lòng,

khiến người ta chẳng thể thả lỏng.

“Sinh nhật vẫn nên ăn bánh kem.”

“Không vội.” Bùi Cận thoáng rời đi, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn thứ còn ngon hơn trước.”

Bùi Cận nói bâng quơ, rồi lại nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của cô.

Tô Nịnh Nịnh càng thêm run rẩy.

“Bùi Cận, lần sau được không?” Tô Nịnh Nịnh cảm giác cánh môi anh đang lưu luyến đi xuống, mơ hồ ý thức được gì đó.

Cô không dám cản anh, nhưng tâm lý vẫn sinh ra sợ hãi.

“Bố mẹ em đều ở nhà, lại còn có khách…”

Thích là một chuyện nước chảy thành sông, nếu thật sự thích, đương nhiên nên làm chút chuyện, Tô Nịnh Nịnh không bài xích.

Cô cảm thấy không có gì.

Chỉ cần thích, cái gì cũng có thể.

Cô nghĩ, cô thích Bùi Cận.

Bùi Cận không dừng, vẫn hôn lên xương quai xanh của cô, một lát sau, anh hơi tách ra.

“Lần sau?” Anh mỉm cười hỏi.

Gương mặt Tô Nịnh Nịnh phiếm hồng, gật đầu, đáp: “Vâng.”

Yên ắng

một lúc.

“Anh vốn không định làm gì.” Bùi Cận cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nếu em nói lần sau, vậy chắc phải nghe em rồi.”

Đã trễ thế này, lại đang ở nhà cô, Bùi Cận có chừng mực.

Khả năng kiềm chế của anh đủ tốt, cho dù sắp tới cực hạn, anh vẫn có thể nhịn xuống.

Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh mở lớn, gương mặt đỏ như bị bỏng, nhớ tới lời mình vừa nói…

Nghe có vẻ cô rất vội vàng.

Tối hôm đó, Bùi Cận trực tiếp ngủ lại phòng Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh gan lớn, cô nghe Bùi Cận nói vậy, liền tin hôm nay anh sẽ không làm gì cô.

“Em xem điểm rồi, thi khá tốt.” Tô Nịnh Nịnh nằm trong lòng Bùi Cận, đắc ý: “Đều được chín mươi điểm.”

“Tốt lắm.” Bùi Cận gật đầu, hài lòng lên tiếng.

Thành tích của Tô Nịnh Nịnh, anh đã biết từ trước, có điều không nói ra mà để cô tự mình xem.

Cô kiểm

tra

thấy thành tích tốt, kể lại cho anh,

vậy

sẽ rất vui vẻ.

Bùi Cận nghĩ, có thể để cô vui sướиɠ hơn một chút.

“Bùi Cận, em còn một vấn đề muốn hỏi anh. Lúc em mới đến nhà anh, anh không tốt với em chút nào.” Tô Nịnh Nịnh tò mò, hỏi: “Anh thật sự thích em sao?”

“Không tốt chỗ nào?”

“Cứ bắt nạt em.”

“Nịnh Nịnh.” Bùi Cận nhìn cô, thong dong nói: “Bắt nạt, cũng là một loại yêu thích.”

Tô Nịnh Nịnh: “…”

Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, trừng mắt với anh một cái, sau đó rụt người về, nằm qua phía bên kia giường, cách Bùi Cận

khá

xa.

Đúng là quá xấu

xa

rồi.

Qua một hồi lâu, Tô Nịnh Nịnh đã sắp ngủ, giọng Bùi Cận mới vang lên.

“Nịnh Nịnh, cảm ơn em.”

“Hửm?” Tô Nịnh Nịnh không hiểu, chỉ đáp lại một tiếng.

“Nịnh Nịnh của anh giúp anh tổ chức sinh nhật, anh rất vui.”

Vừa nãy Bùi Cận đang giận, hiện giờ cơn giận qua đi, mới nhớ tới chuyện sinh nhật.

“Mấy năm qua, anh chưa từng ăn sinh nhật.”

Anh không hiểu sao Tô Nịnh Nịnh biết đến ngày này. Nói thật, lúc thấy cô chuẩn bị những cái đó, trong lòng anh ngẩn ra một lát, mới rất miễn cưỡng nhớ tới, ngày hôm nay có ý nghĩa gì.

Ở cô nhi viện, không ai tổ chức cho anh, ở Mỹ có người nhà, nhưng họ cũng không tổ chức.

Mấy chuyện hình thức này, đối với Bùi Cận mà nói, đều không quan trọng.

Anh cũng không để ý.

Nhưng hôm nay Nịnh Nịnh tổ chức sinh nhật cho anh, anh đột nhiên cảm thấy, hình như rất quan trọng.

Có một người nhớ mong mình, để anh không còn cô đơn nữa…

Cảm giác như vậy rất tốt đẹp.

“Sau này năm nào em cũng tổ chức cho anh.” Tô Nịnh Nịnh đang thiêm thϊếp, mơ màng trả lời.

Cô xoay người trong chăn, đối diện với Bùi Cận, mềm giọng, nói: “Tặng quà sinh nhật cho anh này.”

Tô Nịnh Nịnh dừng một lúc: “Để anh ôm em ngủ.”

Nếu hôm nay là sinh nhật anh, vậy cô không thèm so đo chuyện anh bắt nạt mình trước đây nữa.

Thấy đã lâu mà anh vẫn không có hành động gì, Tô Nịnh Nịnh lại lên tiếng, giọng mềm nhũn, thúc giục: “Mau, ôm một cái.”

Cô vừa dứt lời, bàn tay Bùi Cận cũng dời sang, ôm cô vào trong lòng.

Vừa rồi anh không kịp phản ứng.

Tô Nịnh Nịnh đột nhiên hiểu chuyện, sẽ tốt với anh, trong lòng đột nhiên nặng trĩu.

Bùi Cận ôm chặt hơn.

Có thể ôm Tô Nịnh Nịnh, là chuyện… rất hạnh phúc.

Cuộc đời của anh, dù phải vứt bỏ tất cả những gì mình có được ba mươi năm qua, nhưng giờ anh có Tô Nịnh Nịnh, vậy đã rất đáng giá.

...

Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh dậy rất sớm.

Cô sợ bố mẹ sẽ phát hiện tối qua Bùi Cận ngủ chung với mình nên không ngủ nổi.

Giãy giụa ra khỏi ngực Bùi Cận, đẩy anh rời giường, vội vã thúc giục anh mau đi ra.

Đã giờ này rồi, bố mẹ cô sắp sửa lên đây.

Tô Nịnh Nịnh đẩy Bùi Cận ra cửa, hiển nhiên là anh không vui lắm đối với hành vi sốt ruột đuổi anh đi như vậy của Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh nhón chân, hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh về trước đi, được không?”

“Đợi lát nữa ăn sáng xong, chúng ta ra ngoài chơi.”

“Đi đâu chơi?” Trong giây lát, một âm thanh khác vang lên, Tô Nịnh Nịnh giật thót.

Nhìn qua phía phát ra âm thanh, liền thấy Tô Tranh đang đứng trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn họ.

Sắc mặt anh ấy lạnh lẽo đáng sợ.

“Anh…. anh.” Tô Nịnh Nịnh bị anh ấy dọa, chột dạ, ấp a ấp úng.

Vừa rồi… Đều bị Tô Tranh thấy được.

Không phải anh ấy nói ở thêm một tuần mới về sao? Sao lại về trước thế này?

Hơn nữa anh ấy về khi nào? Vì sao lại ở trong phòng?

“Anh… em…” Tô Nịnh Nịnh sốt ruột, lên tiếng muốn giải thích.

“Em đừng nói gì cả.” Tô Tranh chặn họng Tô Nịnh Nịnh, sau đó giương mắt, lạnh lùng nhìn Bùi Cận.

“Vào đây với tôi.”

Tô Tranh nói xong, xoay người về phòng mình, không đóng cửa.

Bùi Cận thấy vậy cũng đi vào theo, Tô Nịnh Nịnh túm góc áo anh, đi sau theo bản năng.

“Em ngoan ngoãn ở đây chờ.” Bùi Cận quay đầu nói với Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh lo lắng nhìn anh, ngẫm nghĩ, chỉ có thể nhắc nhở một câu.

“Anh ấy từng học Tán thủ.”