Edit: Nhược VyBeta: Quanh“Hai năm?” Ánh mắt Giang Đình Dung dừng trên người Bùi Cận, máy móc lẩm bẩm. Trong mắt có thể thấy sự thất vọng che trời lấp đất.
Đó là ánh mắt của những người đã nỗ lực theo đuổi tình yêu, nhưng tất cả hy vọng tan biến trong nháy mắt, chỉ còn lại sự u ám. Mang đến một cảm giác vô lực.
“Vậy bảy năm của tôi thì sao?
Tính như thế nào?” Giang Đình Dung nói chuyện, giọng không kìm được run rẩy, cô ta nhìn Bùi Cận, ánh mắt càng lúc càng tối đen.
Từ năm hai mươi tuổi, cô ta đã đuổi theo bước chân anh, bỏ ra rất nhiều nỗ lực, chỉ vì có thể gần anh hơn một chút.
Cô ta rời xa người nhà, từ Mỹ đến Trung Quốc xa xôi, mặt dày để Triệu Tố Ưng sắp xếp vào nhậm chức ở công ty nhà họ Bùi.
Một cái chớp mắt là bao nhiêu năm.
Những thời gian trước đây, dù Bùi Cận không thích
mình, nhưng ít nhất họ ở cùng một công ty, phấn đấu vì một mục tiêu.
Nếu vậy, cô ta có thể tự lừa mình dối người, còn có thể chờ đợi.
“Từ đầu tôi đã nói với cô rõ ràng.” Bùi Cận không hề dao động cảm xúc với cô ta, “Tôi không thích cô, sẽ không kết hôn với cô, một chút khả năng cũng không có.” Bùi Cận nói lại một lần những điều mình từng nói trước đây.
“Với lại, tôi không cần những cái mà cô gọi là chỗ tốt đó.”
Anh
dừng một lúc, trầm giọng nói: “Tôi tình nguyện hai bàn tay trắng.”
Anh vứt bỏ tất cả, không có chút lưu luyến.
Bùi Cận làm gì, Giang Đình Dung cũng biết.
Hiện giờ tài khoản của anh, một phân tiền cũng không có, anh đã chuyển giao toàn bộ tiền và cổ phần cho Triệu Tố Ưng.
Hoằng Pháp là tâm huyết anh hao phí bao nhiêu năm.
Cứu vớt một công ty gần bên bờ vực phá sản, đến bây giờ đã được bảy năm, khoảng thời gian gian nan qua đi, đều là do Bùi Cận vất vả mới có được.
Mà lúc này, Hoằng Pháp đã không còn quan hệ với anh
“Nếu tôi không đoán sai, chắc người nhà đang thúc giục cô về Mỹ.”
Đến giờ Bùi Cận mới giương mắt nhìn Giang Đình Dung, nói chầm chậm: “Cô nên về đi, hy vọng sau này chúng ta, vĩnh viễn không gặp lại.”
Nói xong, Bùi Cận kéo Tô Nịnh Nịnh xoay người, đi vào nhà.
Giang Đình Dung một mình đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn
trân trân theo bóng dáng Bùi Cận, cách mình càng lúc càng xa.
Cho đến khi anh vào cửa, đóng lại.
Toàn bộ tầm nhìn không còn lại gì.
Thế giới này thật sự chỉ có Bùi Cận, chỉ có anh mới máu lạnh đến
mức
này.
Nhưng cô ta thích người đàn ông kia, từ lúc vẫn còn là một thiếu nữ ngây ngô, cô ta đã kỳ vọng, có một ngày mình gả cho anh.
Cho dù anh chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt.
Giang Đình Dung luôn luôn kiêu ngạo, không để mọi người để vào mắt… Giờ khắc này đôi mắt lại đỏ lên, thấp thoáng nước mắt, những gì hiện lên trong đầu, đều là những chuyện liên quan đến anh mấy năm nay.
Kìm nén
thật
lâu, rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, gào khóc.
...
Tô Nịnh Nịnh càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Cận, hỏi: “Gì mà hai năm?”
Vừa rồi anh nói nhiều với Giang Đình Dung như vậy, Tô Nịnh Nịnh chỉ nhớ kỹ trọng điểm “hai năm” này.
“Anh giấu em chuyện gì?”
“Lạnh không?” Bàn tay Bùi Cận vuốt ve má Tô Nịnh Nịnh, gò
má cô bị gió thổi lạnh
băng.
Trời đổ tuyết, đi bộ về nhà, cô còn không chịu bung ô.
Quần áo cũng ướt hết.
“Anh đi xả nước ấm cho em, em tắm trước đi.” Bùi Cận không trả lời câu hỏi của Tô Nịnh Nịnh, dời đề tài, tự nói rồi vào phòng tắm.
Tô Nịnh Nịnh muốn chất vấn anh, cũng không chất vấn được.
Đúng là cô đang lạnh.
Vì thế cô để vấn đề kia sang một bên, vào tắm rửa.
Bùi Cận cởϊ áσ khoác, vừa mới ngồi xuống sô pha, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Là điện thoại Tô Nịnh Nịnh.
Bùi Cận cầm lấy, thấy màn hình hiển thị
Tô Tranh.
Anh sửng sốt, vẫn ấn nghe máy.
“Nịnh Nịnh, em mua vé máy bay về nhà hôm nào?” Tô Tranh mở miệng hỏi.
“Hai mươi, ngày kia.” Bùi Cận trả lời.
Nghe thấy giọng đàn ông, Tô Tranh sững ra, vừa định bùng nổ, bỗng nhớ ra là giọng Bùi Cận.
Vì thế anh ấy thử thăm dò: “Sao chú lại cầm điện thoại em tôi?”
“Nịnh Nịnh
đang tắm rửa, điện thoại để bên ngoài.”
“À.” Tô Tranh nhẹ nhàng thở ra, gật đầu. Vừa mới thả lỏng, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: “Sao con bé lại tắm ở phòng chú?”
Giọng Tô Tranh đột nhiên giương cao.
Bùi Cận là bạn tốt nhiều năm của bố, nhân phẩm được bố chứng nhận, cho nên trước đây để Tô Nịnh Nịnh dọn vào ở, anh ấy mới không lo lắng.
Cũng không biết vì sao, từ sau bữa tiệc BBQ, Tô Tranh cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đối với phương diện này, khó tránh khỏi sẽ hơi mẫn cảm.
“Nịnh Nịnh
để điện thoại ở phòng khách.” Bùi Cận thản nhiên trả lời, “Cậu tìm
con bé
có chuyện gì, có thể nói cho tôi, tôi truyền lời lại.” Bùi Cận nói với bên kia điện thoại.
“Không cần.” Tô Tranh từ chối: “Mai tôi sẽ
gọi
lại.”
Tô Tranh nghĩ, chuyện giữa hai anh em họ, không nên để người ngoài nhúng tay vào, dù là chuyển lời, vậy cũng coi như là nhúng tay.
Đôi mắt Bùi Cận lập lòe, mở miệng nói: “Khoảng thời gian trước tôi vừa từ chức ở Hoằng Pháp. Nếu cậu thiếu người, tôi có thể hỗ trợ.”
Tô Tranh nghe câu trước, đang nghĩ không phải Hoằng Pháp là sản nghiệp nhà họ Bùi à, sao anh lại từ chức.
Nhưng nghe được câu tiếp theo, anh ấy ngây ngẩn cả người.
“Anh muốn đến chỗ tôi làm việc?” Tô Tranh khó mà tin được, “Tiền lương của anh, tôi không trả nổi…” Tô Tranh chột dạ trả lời.
Bùi Cận chính là nhân vật lợi hại hơn cả bố Tô Tranh, giờ lại nói muốn tới một công ty nhỏ vừa mới khởi nghiệp làm việc, phản ứng đầu tiên của Tô Tranh là không trả nổi tiền lương cho anh.
Hơn nữa, với cái công ty cỏn con trước mắt này, không chứa được nhân vật cấp bậc cao như Bùi Cận.
Tục ngữ nói rất đúng, mọi việc không cần tốt nhất, đắc dụng nhất mới là thích hợp.
“Tôi không cần tiền lương. Tuy tôi không hiểu máy tính, nhưng giúp đỡ công ty quản lý tài vụ, đầu tư kiếm lời, tôi đều có thể.”
Bùi Cận nói như vậy, Tô Tranh bắt đầu dao động. Chỉ là giờ anh ấy còn đang do dự, không biết vì sao Bùi Cận muốn giúp mình.
Dù nhìn mặt mũi bố, cũng không đến mức giúp anh ấy
thế
này
luôn
đi.
“Chú Bùi, vì sao chú…” Tô Tranh đắn đo, cuối cùng vẫn hỏi: “Muốn giúp công ty tôi?”
“Bởi vì công ty cậu có tiềm lực, tôi rất xem trọng.” Bùi Cận trả lời nhanh chóng, lời nói bình thản, không nghe ra là thật hay giả.
“Thật tinh mắt!” Im lặng một lát, Tô Tranh khẳng định một câu.
Anh ấy cũng không hỏi tiếp, có lao động miễn phí, tội gì mà không cần, còn hỏi nhiều làm gì.
“Vậy sau này tôi sẽ gọi chú là anh Bùi.” Tô Tranh nhận được bánh bao vàng, trong lòng vui mừng, hưng phấn nói: “Thật đấy anh Bùi, anh chính là anh ruột tôi!”
“Không phải thì hơn.” Bùi Cận lên tiếng ngăn lại: “Không phải anh ruột cậu.”
“Hả?” Tô Tranh ngẩn ra. Anh ấy cũng chỉ nói cho vui mà thôi, Bùi Cận hà tất phải tích cực như thế.
“Gọi như vậy, sẽ gϊếŧ tôi.” Bùi Cận nói bâng quơ, lại mang theo sự lạnh lẽo.
“Không sao không sao.” Tô Tranh ở đầu kia cười, thuận miệng nói: “Bố tôi nói, chú là trưởng bối, phải tôn kính chú mới đúng.”
Bên Bùi Cận yên ắng một lát.
“Tạm biệt.” Bùi Cận nói hai chữ cuối cùng, cúp điện thoại.
...
Lần này Tô Nịnh Nịnh tắm rất lâu. Cô ở bên trong chừng bốn mươi phút, lúc ra phòng tắm, vừa mở cửa, hơi nóng cũng theo đó mà tỏa ra.
Cô bước
đi, thấy Bùi Cận, sắc mặt lập tức không tốt.
Tô Nịnh Nịnh
thắt chặt áo ngủ, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm, bắt đầu tiến hành dưỡng da.
“Ngày mai bắt đầu sửa soạn hành lý, em nhìn xem còn gì cần mua không.” Bùi Cận đứng dậy khỏi sô pha, đi tới bên cạnh Tô Nịnh Nịnh, hỏi.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh một cái, sắc mặt càng lúc càng hoài nghi. Sau đó cô thu hồi ánh mắt, không đáp lời anh.
Bùi Cận cảm giác là lạ.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Tô Nịnh Nịnh cụp mắt, nghĩ tới chuyện gì, động tác trên tay dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Bùi Cận cho rằng cô không thoải mái, cúi người xuống, định chạm vào trán cô.
Tô Nịnh Nịnh không nhúc nhích, mặc cho anh đặt tay lên trán mình.
“Anh tự xem lại mình đi thì có.” Tô Nịnh Nịnh
bỗng nhiên
chụp tay anh, sắc mặt giận dữ, nhìn Bùi Cận nói: “Em đói bụng
rồi, phiền anh đến phòng bếp gọt chút trái cây.”
Bùi Cận khựng lại, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bởi vì sắp đi, trong nhà không còn quá nhiều trái cây, Bùi Cận cắt chuối, rửa dâu tây, bóc quýt cho cô.
Chẳng mất bao lâu, anh bưng đĩa trái cây lên phòng.
Tô Nịnh Nịnh không nói chuyện với Bùi Cận, chỉ nhìn đĩa trái cây. Sau khi nhìn một lượt, cô cầm lấy một trái dâu tây.
“Em muốn giận dỗi, cũng nên cho anh lý do.”
Tắm rửa xong, cô liền có chuyện.
“Lý do?” Tô Nịnh Nịnh mím môi, đứng lên, nhìn Bùi Cận, ánh mắt
như
quan
sát
phạm nhân.
“Anh nói
cho
em
biết, hai năm trước anh thích tiểu yêu tinh nào?” Tô Nịnh Nịnh chất vấn.
Vừa rồi nghe Bùi Cận nói hai năm, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Đắm
mình trong bồn tắm,
cô
vừa ngâm vừa suy nghĩ.
Hai năm trước cô đang học cao trung, số lần nhìn thấy Bùi Cận có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên anh nói cái gì mà chờ hai năm, nhất định là không phải.
Hơn nữa cô nhớ lần trước Lương Sâm cũng nói, Bùi Cận muốn thoát khỏi người nhà, đã bắt lên kế hoạch từ hai năm trước.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc chắn trước cô có một người khác, Bùi Cận không được đáp lại, mới chuyển dời tình cảm lên người Tô Nịnh Nịnh cô.
Càng nghĩ càng xác định là như vậy.
Cho nên lúc cô ngâm mình trong phòng tắm đã rất tức giận, cho đến khi nước đã lạnh
mới đứng lên.
“Nếu anh không nói rõ ràng, ngày kia ở lại đây đi, em về một mình.” Tô Nịnh Nịnh nghiêm mặt.
“Đúng thật là có một tiểu yêu tinh.” Bùi Cận bật cười, nhẹ nhàng mở miệng.
Vừa rồi nghe cô nói, anh mới hiểu được ý của Tô Nịnh Nịnh. Sức tưởng tượng thật phong phú. Tự mình tìm một lời giải thích hợp lý nhất.
Bùi Cận buồn cười.
“Anh nói xem, là ai, em có quen không?” Tô Nịnh Nịnh lắng nghe, quả nhiên là có. Cô chặn lại lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Bùi Cận.
Hình như cô chưa từng thấy bên cạnh Bùi Cận có cô gái nào, chắc là mình không quen biết.
“Cô ấy rất xinh đẹp, rất đáng yêu, là cô gái mà anh thích đã lâu.” Bùi Cận thong thả nói, Tô Nịnh Nịnh thấy rõ, lúc anh nói những lời này, trong mắt đong đầy tình cảm ấm áp.
Tô Nịnh Nịnh nhìn mà ngứa răng.
“Từ rất lâu trước đây, anh đã nghĩ tới, cả đời này, chỉ cần ở bên cô ấy. Đó sẽ là chuyện rất hạnh phúc.”
Bàn tay Tô Nịnh Nịnh bấu chặt cái bàn, càng nghe càng giận. Ngực phập phồng lúc lên lúc xuống, rốt cuộc cũng không nhịn được, đẩy Bùi Cận ra ngoài, cả giận: “Vậy anh mau đi
mà
hạnh phúc với cô ta!”