Edit: Nhược VyBeta: QuanhTrên bàn đặt một khay tôm hùm đất thật to.
Ngày đó Bùi Cận làm tôm hùm đất xong thì chiến tranh lạnh với Tô Nịnh Nịnh, tâm tình không tốt, chưa ăn miếng nào.
Sáng nay lúc ăn sáng, Tô Nịnh Nịnh lại nhắc đến, nói hôm đó cô chỉ ăn được vài con tôm hùm. Hơn nữa hoàn toàn không có hương vị gì.
Tâm tình không tốt, đương nhiên là ăn không ra hương vị. Vì thế Bùi Cận dứt khoát kêu trợ lý Vu đi mua đồ nấu sẵn bên ngoài về.
Tô Nịnh Nịnh nhìn xem, đẩy cả cái khay cho Bùi Cận.
Bùi Cận cũng không nói gì, vô cùng tự nhiên nhận lấy, giúp cô bóc tôm hùm đất.
Lương Sâm ở bên cạnh nhìn, cũng đẩy của mình sang, cười nói: “Anh bạn, giúp thì giúp cho hết.” Ý là kêu Bùi Cận giúp anh ấy bóc nữa.
“Không giúp.” Bùi Cận lạnh nhạt, dứt khoát từ chối.
“Tình hữu nghị của chúng ta còn không địch lại chút tôm hùm đất này à?” Lương Sâm hỏi lại.
Lương Sâm cảm thấy anh quá nghe lời, muốn thử xem, anh thật sự ngoan ngoãn nghe lời, hay chỉ nghe lời với một người.
“Ừ.” Bùi Cận lại còn gật đầu.
Lương Sâm muốn đánh anh, nhưng phải nhịn xuống. Mình chỉ ở đây được mấy ngày, mấy hôm trước thái độ của anh còn ác liệt, không thèm để ý đến ai, hiện tại trông đã bình thường, lại bắt đầu không có lương tâm.
Quả nhiên mình là dư thừa.
“Em bóc cho Nịnh Nịnh vì không muốn tay cô ấy bị thương.” Bùi Cận nói, liếc mắt nhìn tay Lương Sâm, “Tay anh không có việc gì, tự làm việc đi chứ.”
Hai má Tô Nịnh Nịnh đỏ hồng, nghĩ đến cái gì đó, cô đứng lên, cầm một hộp sầu riêng trong tủ lạnh ra.
“Ăn cay phải có trái cây, cháu ăn lót bụng trước, chú cứ từ từ mà bóc.” Tô Nịnh Nịnh nói, mở hộp ra.
Gương mặt Lương Sâm lập tức biến đổi. Anh ấy bịt mũi, khó tin nhìn hộp sầu riêng kia, chất vấn: “Mưu sát à?”
“Sao bác lại nói vậy, sầu riêng ngon thế mà.” Tô Nịnh Nịnh không vui nhìn Lương Sâm, bất mãn vì anh ấy nói sầu riêng như thế, lập tức cắn một miếng, liên tục gật đầu: “Ngon lắm.”
Lương Sâm choáng váng.
Anh ấy nhìn Bùi Cận, thấy gương mặt anh không đổi sắc, không nhịn được mà hỏi: “Lần trước chú ngửi thấy mùi này, không phải nôn luôn sao?”
Cũng chỉ mấy năm không gặp, anh đã tiến hóa đến mức sắt thép không đả động được?
“Đâu có, chú Bùi rất thích ăn cái này.” Tô Nịnh Nịnh phản bác: “Lần trước chú ấy còn giành với cháu.”
“Thật hả?” Lương Sâm khó mà tin nổi.
Bùi Cận rất “khó ở”, ghét nhất là mấy mùi kỳ quặc. Lần đầu ngửi thấy mùi này, anh thật sự nôn thốc nôn tháo, không nói quá chút nào.
Cảnh tượng đó đã ăn sâu bén rễ trong lòng Lương Sâm.
“Thật.” Bùi Cận gật đầu, xong còn nói thêm một câu: “Sầu riêng rất ngon.”
Lương Sâm miễn cưỡng cười với anh một cái. Quả nhiên, thói ở sạch quy củ gì đó đều là giả dối, phải xem đối với ai đã.
“Thôi, anh không ăn nữa.” Lương Sâm nín thở đến đỏ mặt, anh ấy đứng lên, bước nhanh ra ngoài, “Anh đi sửa soạn hành lý.” Vẫn nên rời khỏi nơi thị phi này sớm chút, tránh ở lại bị kỳ thị.
Tô Nịnh Nịnh ăn uống thỏa thích. Cô duỗi eo, thả lỏng: “Vừa lúc ăn no, chiều cháu phải nghỉ ngơi mới được.”
Ngày mai đi học rồi, phải nắm lấy thời gian nghỉ ngơi cuối cùng.
“Không được.” Bùi Cận nói, “Nửa tháng tiếp theo, em có bảy môn cần thi.” Anh nhìn cô, hỏi: “Ôn tập xong hết rồi? Chương trình học của năm nhất đơn giản như thế, em không lấy được chín mươi, thì cũng phải được tám mươi điểm. Cho nên chiều nay, ngoan ngoãn học bài. Giờ tôi có rất nhiều thời gian.” Bùi Cận nhấn mạnh: “Có thể ở bên cạnh em.”
“Bùi Cận!” Tô Nịnh Nịnh nghiến răng, nghiêm trang nhìn anh, nói: “Chú làm vậy là không đúng.”
“Em biết theo đuổi em phải thế nào không? Phải thay mọi người làm điều tốt cho em.”
“Chú nghiêm khắc như vậy… Không tốt chút nào.”
Bùi Cận gật đầu. Nói rất có lý.
“Nhưng tôi còn phải bảo đảm vợ tương lai trưởng thành khỏe mạnh.” Bùi Cận nói, lại đẩy một đĩa tràn đầy thịt tôm hùm qua.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, đồ ăn vừa nuốt xuống, liền lấp kín cổ họng. Lúc ấy muốn phản bác anh, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp, hết sức kỳ lạ.
Chờ một hồi lâu, cô nuốt hết rồi mới thốt lên được một câu: “…Không biết xấu hổ.”
Lương Sâm lên máy bay chiều nay.
Bùi Cận ra sân bay tiễn anh ấy, về nhà thì cùng Tô Nịnh Nịnh ở trong thư phòng ôn tập.
Bàn Bùi Cận dùng để làm việc, đều bị Tô Nịnh Nịnh chiếm hết. Một cái bàn chất đầy sách của cô, lung tung rối loạn, còn có xu thế càng lúc càng nhiều lên.
Bùi Cận cầm một quyển sách, ngồi bên cạnh Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh xem một buổi trưa, thật sự đau đầu. Những con số kia tựa như bùa chú, một đám chất chồng lên nhau, không ngừng lóe lóe trước mắt cô, nhìn mà đau cả đầu.
Động tác trên tay Tô Nịnh Nịnh dần chậm lại. Cô hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bùi Cận bên cạnh một cái.
Anh đang rất nghiêm túc đọc sách, nhìn trang sách không chớp mắt, chắc không chú ý đến cô bên này.
Tuy rằng bình thường Tô Nịnh Nịnh rất kiêu ngạo, nhưng trong học tập, cô vẫn không dám tùy hứng.
Dù sao thì Bùi Cận cũng là người sành sỏi trong phương diện này. Hơn nữa nếu mà thi không tốt… Chính cô cũng không hay.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, cô nhắm mắt một chút rồi học, thật sự chỉ một chút thôi. Vì thế Tô Nịnh Nịnh giở sách, một tay gối đầu, hít sâu một hơi, cười trộm nhắm mắt lại.
Cô nghĩ, nhiều nhất là năm phút đồng hồ.
Mười phút sau.
Bùi Cận nghiêng đầu, nhìn Tô Nịnh Nịnh ngồi bên cạnh anh, chống đầu, cơ thể lung lay. Anh mỉm cười, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Bùi Cận nâng đầu cô, cẩn thận để cánh tay xuống, sau đó để cô gối lên tay mình.
Tô Nịnh Nịnh thật sự ngủ rồi. Cô nhắm mắt lại, đôi môi hơi mím, khóe môi mang chút ý cười.
Thật ngoan.
Không giống buổi tối, ngủ rất lộn xộn.
Bùi Cận cứ nhìn cô như thế, cho đến tận khi đôi mắt trở nên dịu dàng, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười. Anh đưa một bàn tay nữa sang, chạm vào cái tay để bên người của Tô Nịnh Nịnh.
Tay kia Tô Nịnh Nịnh quơ quơ, bắt được tay Bùi Cận.
Bùi Cận khựng lại, ngón tay hơi cử động, để Tô Nịnh Nịnh có thể nắm chặt hơn. Rồi sau đó anh dừng lại, không làm gì nữa.
Tô Nịnh Nịnh ngủ nửa tiếng. Cô mơ màng mở mắt, mí mắt gục xuống, thật sự quá buồn ngủ, lúc ấy chưa phản ứng lại, tưởng giờ là buổi sáng.
“Dậy rồi thì làm bộ đề cuối cùng đi.” Giọng Bùi Cận vang lên trên đỉnh đầu cô.
Tô Nịnh Nịnh đang mơ mơ màng màng, nghe phải làm bài thi, lại nhớ tới vừa rồi nằm mơ, mình đang làm bài thi.
Không muốn làm bài, vì sao phải làm bài?
Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng ưm một tiếng, không chịu: “Không làm, cháu không muốn làm.”
“Còn một đề cuối cùng thôi, ngoan, làm xong rồi ăn cơm chiều.”
“Không ngoan.” Giọng Tô Nịnh Nịnh rầu rĩ, giống trẻ con, có chút ngây thơ. Cô trả lời hoàn toàn theo bản năng, hoàn toàn không ý thức được giờ đang là tình cảnh thế nào, nói chuyện cũng mơ màng.
Cô cọ đầu, mái tóc rối tung trên tay Bùi Cận, cái đầu cứ vậy nhẹ nhàng cọ hai cái.
“Tay cháu viết đau luôn rồi, cháu không muốn làm… Không làm được không?” Dù sao bài thi cũng ở đây, không biết chạy.
Nói xong, cô giật ngón tay. Lúc này mới đột nhiên ý thức được, mình đang cầm một bàn tay khác, hơn nữa cô cảm giác… chắc không phải của mình.
Tô Nịnh Nịnh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cô nhìn cảnh vật trước mặt, phát hiện là ở thư phòng, mới nhớ ra, mình định chợp mắt một lúc, kết quả ngủ luôn.
Cả người Tô Nịnh Nịnh cứng nhắc, cứng đờ quay đầu lại, nhìn vào mắt Bùi Cận. Cô miễn cưỡng cười một tiếng.
“Cháu ngủ không lâu phải không?” Tô Nịnh Nịnh chột dạ hỏi.
“Cũng tạm.” Bùi Cận trả lời: “Giờ vẫn chưa đến bảy giờ.”
Vậy chắc là không lâu.
Tô Nịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô cúi đầu, thấy tay mình và tay Bùi Cận đang đan xen vào nhau.
Cô sửng sốt… Hình như là tay mình nắm lấy tay anh…
Bùi Cận ngọ nguậy bàn tay bị cô nắm, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn làm gì? Thích tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần trong mơ cũng bắt lấy tôi.”
Gương mặt Bùi Cận đứng đắn, môi mím lại, không cười.
“Không thể nào.” Tô Nịnh Nịnh muốn lấy tay ra, nhưng Bùi Cận lại trở tay nắm chặt.
Vừa rồi rõ ràng cô mơ làm bài thi, sao có thể nắm tay anh được. Nhưng hình như đúng là mình bắt lấy anh…
“Em xem đi.” Bùi Cận cúi đầu, ý bảo cô nhìn cánh tay mình.
Vẻ mặt Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt anh.
Trên tay áo màu trắng của Bùi Cận, có một vệt nước, có hơi kỳ lạ.
Tô Nịnh Nịnh nhìn, gương mặt dần dần khϊếp sợ.
Bùi Cận thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, nước miếng của em.”
Tô Nịnh Nịnh đỡ trán, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Bình thường cô ngủ đâu có chảy nước miếng… sao có thể là cô làm chứ…
Tô Nịnh Nịnh mím môi, cầm bài thi, rầu rĩ nói: “Cháu làm bài thi, chú đừng quấy rầy cháu.”
Bùi Cận vẫn còn nắm tay trái cô không chịu buông.
Tô Nịnh Nịnh cảm giác được ánh mắt của anh trên đỉnh đầu, trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Vì thế cô dứt khoát đứng dậy.
Cô đứng lên, cái tay nắm cô của Bùi Cận cũng bị nhấc lên, Tô Nịnh Nịnh vừa đứng dậy, còn chưa đứng vững liền cảm giác mình bị một sức mạnh kéo xuống.
Tô Nịnh Nịnh lập tức ngã ngồi trên đùi Bùi Cận. Bị đau, đầu óc cô choáng váng, còn chưa hòa hoãn lại, giọng Bùi Cận lại vang lên bên tai.
“Ừm, còn nhào vào ngực.”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
“Em thi thật tốt, về nhà bố em thấy thành tích, tâm tình chắc chắn cũng tốt.” Ngón tay Bùi Cận nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tô Nịnh Nịnh, anh cố ý.
Nhưng Tô Nịnh Nịnh đang nghe anh nói chuyện, nhất thời không chú ý.
“Tâm tình ông ấy tốt, càng dễ đồng ý chuyện chúng ta, không phải sao?”
“Đúng nhỉ.” Mắt Tô Nịnh Nịnh sáng rực lên, bị anh tròng vào bẫy. Nhưng ngay sau đó cô lập tức hồi hồn, tự mình phủ quyết, nói cứng nhắc: “Đúng gì mà đúng, chúng ta không có chuyện gì cần đồng ý.”
“Chính em nói mà, chỉ cần qua được cửa bố em, em sẽ đồng ý với tôi.”
Cô nói chuyện, chẳng những Bùi Cận nghe được, còn nhớ kỹ hết.
“Nhưng… chú theo đuổi cháu, dựa vào cái gì mà cháu phải nỗ lực?”
Đầu óc Tô Nịnh Nịnh xoay chuyển, cô nghĩ, thế này không hợp logic. Bùi Cận đang theo đuổi cô, lại bảo cô nỗ lực học tập, nỗ lực thi tốt, lấy lòng bố cô.
“Tôi cũng muốn nỗ lực.” Bùi Cận nhìn vào mắt cô.
“Hả?”
“Nhưng tôi không cần thi.”
“…”