Chương 53: Lương một năm trăm vạn

(*) 100 vạn NDT = 3.519.500.000 VNĐ

Hạ Nhạc Thiên đọc từng câu từng chữ phần nhiệm vụ giới thiệu xong, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

.....muốn đến Trạm Chung, phải bỏ phiếu khi xe buýt dừng lại ở mỗi trạm, người có số phiếu cao nhất sẽ bị quỷ gϊếŧ chết.....

Mà con quỷ trong lời nhiệm vụ miêu tả, rất có khả năng là con Quỷ Tàng Hình đang ngồi ở chỗ ngồi sau cùng.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên bắt đầu dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Nhiệm vụ này, quả thực giống như đang cổ vũ người chơi tàn sát lẫn nhau.

Mỗi một lần bỏ phiếu, sẽ chết một người chơi, sáu trạm dừng xe bắt buộc bỏ phiếu sáu lần, nói cách khác…… Muốn đến Trạm Chung, sẽ phải chết ít nhất sáu người.

Chuyện này không giống hai lần chơi trước...

Ít nhất hai lần chơi trước vẫn có thể tránh được tử vong, mặc dù vẫn có người chết, nhưng là vì người chơi kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ, mà không phải bắt buộc người chơi nhất định phải “chết” như thế nào.

Có phải nhiệm vụ này cũng tồn tại bẫy rập hay không?

Hạ Nhạc Thiên đọc lại giới thiệu nhiệm vụ, cũng không phát hiện thêm điều gì.

Muốn đến Trạm Chung, nhất định phải bỏ phiếu gϊếŧ chết một người chơi.

Vậy có phải biện pháp qua cửa liên qua đến bên ngoài xe buýt hay không?

Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vực sâu kéo dài không có điểm cuối, hơn nữa còn sâu không thấy đáy.

Chỉ có một con đường nho nhỏ xuyên qua thế giới này.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có một loại áp lực vô hình đè nén.

Càng miễn bàn đến những người khác thấy một màn như vậy thì có bao nhiêu sợ hãi.

Nhưng cậu lại không lo lắng xe buýt sẽ bị rớt xuống vực, nguy hiểm chân chính, là giai đoạn bỏ phiếu này.

“Chúng ta có thể bị ngã xuống hay không?” Có người siết chặt tay, sợ động tác mình quá lớn mà dẫn tới xe buýt lắc lư.

“Mọi người đừng lộn xộn là được.” Một người hơi lớn tuổi lên tiếng trấn an mọi người.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ ở trong này mãi sao?” Có thanh niên trẻ tuổi trẻ đứng lên, nhìn qua buồng lái xe, nói với mọi người: “Tôi đi qua hỏi tài xế một chút, xem rốt cuộc hắn muốn đưa chúng ta đi đâu.”

Một thanh niên khác cũng đứng lên: “Tôi đi với cậu.”

Những người khác không phản đối, thậm chí còn thúc giục hai người nhanh nhanh qua tìm tài xế.

Hai người cẩn thận đi về phía trước.

Thanh niên trẻ tuổi đứng trước buồng điều khiển nhìn một vòng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, sợ hãi lui về sau vài bước.

Người đứng ở bên cạnh giật mình: “Sao vậy?”

Thanh niên trẻ tuổi trẻ tựa hồ bị doạ không nhẹ, vẫn luôn trợn to mắt nhìn chằm chằm buồng lái, giống như thấy được cái gì đó rất khủng khϊếp.

Trong lòng người kia lập tức nao nao, hắn thấy thanh niên trẻ tuổi không trả lời mình, chỉ có thể căng da đầu dán vào cửa kính nhìn vào bên trong.

Trên chiếc ghế điều khiển cũ nát —— hoàn toàn không có tài xế.

Vậy ai đang lái xe?!!!

Nam thanh niên sợ tới mức hét lên, làm người bên trong xe cũng giật mình kinh sợ theo, có vài người gan lớn nhanh chóng đi tới, khẩn trương hỏi hai người: “Xảy ra chuyện gì?!”

“Bên trong, bên trong.......” Nam thanh niên run rẩy chỉ vào bên trong cánh cửa, một câu cũng không thốt nên lời.

Những người khác thấy không hỏi được gì, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn vào trong, sau khi nhìn thấy trên ghế điều khiển không có một bóng người, đồng loạt bị dọa đến la to lên.

Lúc này tất cả mọi người bên trong xe đều luống cuống, bọn họ không dám lộn xộn quá mức, chỉ có thể lớn tiếng hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vài người trở về, đem tình huống bên trong buồng điều khiển nói lại cho mọi người.

Chuyện này giống như bom nguyên tử thả vào trong hồ, nháy mắt bùng nổ.

Mọi người tái mét cả mặt, thấp thỏm lo âu.

Có người không muốn tin tưởng sự thật, đứng dậy đi qua buồng điều khiển, không lâu sau đã mang sắc mặt trắng bệch trở lại.

“Nếu không có người điều khiển, vì sao xe vẫn còn chạy?” Có người run sợ hỏi.

“Có lẽ…… do tài xế quên phanh lại, xe buýt mới có thể tự động chạy về phía trước....” Một người đàn ông trung niên suy đoán, hắn còn nói thêm: “Chúng ta nên may mắn con đường này thẳng tắp, nếu không thì xe nhất định sẽ lao xuống vực, đến lúc đó chúng ta đều phải chết.”

Mọi người nghĩ mà sợ không ngớt.

“Thế nhưng, chúng ta cũng không thể ngồi mãi trong này chứ, có ai biết lái xe không? Thử nghĩ cách dừng xe lại đi?” Có người sau khi bình tĩnh lại bắt đầu tích cực nghĩ cách giải quyết nguy cơ.

“Bên ngoài là vực sâu, có dừng lại chúng ta vẫn không ra ngoài được mà?” Một thiếu niên tóc vàng buột miệng hỏi.

“Vậy cũng nên nghĩ cách dừng xe lại, nếu xe cứ luôn chạy, lỡ phía trước là khúc cua, tất cả đều chết hết, có hiểu không?” Người đàn ông mặc quần áo đắt tiền nói.

Thiếu niên tóc vàng nhịn không được trợn trắng mắt, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Người đàn ông kia không muốn so đo với mấy thằng nhóc choai choai vào lúc này, hắn nhìn về phía mọi người: “Trong mọi người ai có kỹ thuật lái xe tốt?”

Dù sao con đường này nhỏ đến nỗi chỉ chứa vừa vặn một chiếc xe buýt, căn bản không có chỗ trống để quẹo, cho nên kỹ thuật lái xe và tâm lý của người này phải cứng mới được.

Rất nhanh, có người giơ tay, “ Tôi là tài xế xe buýt đã mấy năm rồi, nhưng mà…… Tôi chưa từng chạy xe trên cao như thế này, có lẽ sẽ lái không tốt.”

Người mặc hàng hiệu nhíu mày lại, nói thẳng: “Vậy không thể để ông lái, còn có ai biết lái xe nữa hay không?”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều là thấp thỏm lo âu, nhưng không người nào nhấc tay.

“Xem ra chỉ có thể để ông lái.” Sắc mặt người mặc hàng hiệu rất khó coi, chỉ có thể giao trọng trách cho người duy nhất biết lái xe buýt.

Người kia khẩn trương gật đầu, lúc này hắn không còn cơ hội sợ hãi cự tuyệt nữa, vì nếu xe vẫn tiếp tục chạy đi, tỉ lệ rơi xuống vực càng lúc càng cao.

Hắn ngồi vào ghế lái dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, trong miệng lẩm bẩm gì đó mới bắt đầu tiến hành một loạt thao tác dừng xe, nhưng khi chân hắn dẫm xuống phanh ga, xe buýt vẫn chạy đều đều về phía trước như cũ……

Giống như là, có cái gì đó không thấy được, đang điều khiển chiếc xe này chạy không ngừng.

Hắn nháy mắt ngây người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại mạnh mẽ dẫm phanh lần nữa, thậm chí thử chuyển động tay lái, nhưng xe buýt vẫn cứ dọc theo đường thẳng chạy về trước, không hề có phản ứng.

Cả người hắn bắt đầu run lên.

Những người khác sốt ruột nôn nóng, người đàn ông trung niên vội vàng hô lên: “Sao còn chưa dừng xe, mau mau dừng xe đi!!”

Lúc này người ngồi trên ghế điều khiển mới ý thức được, hoảng sợ quay đầu: “Phanh không ăn!!! Tôi căn bản không dừng xe được!”

Mọi người hoảng loạn lên, bất chấp tất cả vội vàng vọt tới buồng lái.

“Ông tránh ra, để tôi thử lái xem.” Có người không muốn tin, mạnh mẽ lôi hắn đứng lên, sau đó tự mình ngồi vào bắt đầu phanh xe lại.

Nhưng quả thật giống như lời nói của đối phương, phanh xe không nhạy!

“Không được, chúng ta mau mau gọi cảnh sát.” Một người vội vàng móc di động ra, sau khi giải khóa màn hình thì nhịn không được mắng: “Fuck, không có tín hiệu!”

Cũng may dù điện thoại không có tín hiệu, cũng có thể gọi cuộc gọi khẩn cấp.

Tuy rằng phần lớn là gọi không được.

Hắn vội vàng nhấn số khẩn cấp, nhưng điện thoại lại truyền ra âm thanh nhắc e không có tín hiệu.

Hắn ngẩn người, gọi lại một lần nữa, kết quả vẫn là không có tín hiệu.

Hắn vội vàng thúc giục mọi người: “Các người đừng đứng nhìn, nhanh chóng báo cảnh sát đi, chỗ tôi không gọi được, điện thoại luôn nhắc nhở không tín hiệu.”

Lúc này những người khác mới phản ứng lại, vội vàng móc di động ra.

Nhưng mà một người tiếp một người đều tỏ vẻ điện thoại không có tín hiệu, căn bản không gọi được.

“Xong rồi, chúng ta thật sự chết chắc rồi!”

Mọi người vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi.

Tình huống thảm đến thế là cùng.

Bọn họ không thể dùng di động báo nguy, mà xe buýt cũng không thể phanh lại, đây là xu hướng để mọi người khoanh tay chờ chết.

Một nữ sinh cấp ba nhịn không được khóc lên, âm thanh nức nở làm mọi người vốn đang hoảng loạn càng thêm nổi nóng.

“Đcm, có thôi khóc hay không!” Thiếu niên tóc vàng nhịn không được mắng.

“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.” Nữ sinh cấp ba gắt gao che miệng lại, nước mắt lại lộp bộp lộp bộp rơi càng nhiều.

Mọi người đều ngó lơ cô, bọn họ đều đang bị lưỡi hái tử thần đè trên cổ, căn bản không có tâm tư an ủi cô bé.

Một người đàn ông ngồi bên ghế phải từ đầu tới đuôi vẫn ung dung thu tất cả hành động của mọi người vào mắt, hắn cuối cùng cũng đứng lên, rút khăn tay trong ngực đưa cho nữ sinh: “Được rồi, đừng khóc.”

Nữ sinh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy hơi nước nhìn không rõ mặt đối phương.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, hơn nữa có một thân khí chất thành thục và mị lực của người trưởng thành.

Nữ sinh chậm rãi ngừng khóc, ủy khuất trong lòng giảm bớt không ít, cô cầm lấy khăn tay nức nở nói lời cảm ơn.

Hạ Nhạc Thiên không tiếng động đánh giá người này, từ lúc bắt đầu đến giờ, người này vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, cứ như một khán giả bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt xem mọi người biểu diễn vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Đây rất có thể là người chơi lâu năm

Ít nhất, khi Hạ Nhạc Thiên đối mặt với nhiệm vụ này vẫn rất khó duy trì bình tĩnh.

Thiếu niên tóc vàng tựa hồ cảm thấy người này không dễ chọc, không dám hó hé đã trực tiếp rụt cổ về.

Người đàn ông bị Hạ Nhạc Thiên hoài nghi là người chơi lâu năm không để ý đến thanh niên tóc vàng, mà là vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: “Tôi nghĩ, hiện tại đã đến lúc tôi nói cho mọi người quy tắc của trò chơi.”

Các người chơi sợ hãi bất an nhìn qua, không hiểu người này đang nói gì.

“Trước tiên tự giới thiệu, tôi họ Tào, tên Quan Lâm.” Người chơi lâu năm Tào Quan Lâm mỉm cười nhìn mọi người: “Bây giờ tôi sẽ nói cho các người một chuyện bất hạnh, nhưng cũng rất may mắn.”

Người mặc hàng hiệu nghe vậy, không chút khách khí cười lạnh nói: “Còn có chuyện gì bất hạnh hơn chuyện chúng ta sắp chết?”

Tào Quan Lâm cười cười: “Tuy rằng chúng ta sẽ chết, nhưng có một số người có thể sống sót, chỉ cần chúng ta chơi một trò chơi.”

Trò chơi?

Người đàn ông nghe vậy, đột nhiên nhìn từ trên xuống dưới Tào Quan Lâm: “Ông anh đây có ý gì?”

Tào Quan Lâm không nhanh không chậm nói: “Chuyện này, tôi có thể trả lời.” Hắn nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng chỉ vào một cô gái đang mặc đồ bộ ở nhà: “Cô nói trước đi, lúc ấy cô đang làm gì, sau đó vì sao lại lên chiếc xe buýt này?”

Cô gái bị điểm danh có chút bất an, bàn chân mang dép lê nhịn không được rụt ra sau.

“Chuyện này liên quan gì đến việc anh giải thích trò chơi gì gì đó?” Nam hàng hiệu bĩu môi trào phúng.

Tào Quan Lâm chậm rãi chuyển động ánh mắt, cười càng thêm ôn hoà: “Lúc tôi đang nói chuyện, đừng nhảy vào miệng tôi.”

Khí thế của nam hàng hiệu hơi cứng đờ, rất nhanh lại hòa hoãn lại, không nói chuyện nữa.

“Cô nói được rồi.” Tào Quan Lâm làm ra tư thế mời với cô gái kia.

Cô gái thấp thỏm nắm lấy ống quần, lắp bắp nói: “Lúc ấy, tôi đang dọn dẹp nhà y, sau đó cảm thấy hơi mệt nên nằm xuống cầm điện thoại chơi trò chơi, sau đó……” Giọng nói hơi dừng lại, làm vẻ suy nghĩ gì đó, cuối cùng dần dần trở nên hoảng loạn: “Tôi không nhớ ra, giống như tôi vừa ngủ một giấc đã phát hiện mình ở đây.”

Tào Quan Lâm trấn an đối phương: “Đừng nóng, bây giờ để một người nói tiếp.” Hắn tùy ý chỉ chỉ: “Đến cô.”

Một cô trẻ ăn mặc tương đối thời thượng đột nhiên ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, bắt đầu nói: “Tôi đang đi dạo phố, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chuẩn bị chơi game, sau đó…… Sau đó tôi cũng không nhớ gì nữa..”

Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng sợ hãi, “Chuyện sau đó tôi căn bản không có ấn tượng gì, chờ lúc tỉnh dậy đã phát hiện mình ở chỗ này.”

Nghe hai người nói, tài xế kia cũng luống cuống: “Tôi cũng không nhớ ra, tại sao lại như vậy?”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người càng thêm thấp thỏm lo âu.

Bởi vì mọi người hoàn toàn giống nhau, đều không biết vì sao sau khi tỉnh dậy mình lại ở trên xe buýt, hơn nữa hoàn toàn không nhớ được gì.

Một người đàn ông bụng bia nói: “Tôi nghe nói có một loại thuốc, chỉ cần rải một chút ở trên vai sẽ bị thôi miên mặc người bài bố, bảo đưa tiền thì đưa tiền, bảo tự sát thì lập tức tự sát, thật tà môn.”

Khoé miệng Tào Quan Lâm không tự giác co rút, mau chóng điều chỉnh lại vẻ mặt: “Trên thực tế, lúc này chúng ta đang ở trong một thế giới của Tử Vong Trò Chơi, yêu cầu chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống sót rời khỏi đây, còn không sẽ bị lệ quỷ gϊếŧ chết.”

Mọi người bày ra biểu cảm khác nhau, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Nam hàng hiệu rốt cuộc không nhịn được cười lạnh: “Lời này của anh lừa trẻ con thì được, anh cảm thấy trên thế giới này có quỷ sao?” Hắn đứng lên, nhìn mọi người xung quanh: “So với lời nói dối vớ vẩn kiểu này, tôi càng có khuynh hướng là một tổ chức bí mật đã bắt cóc chúng ta.”

Lông vàng nuốt nước miếng, bất an hỏi: “Giống như Saw ư?”

(*) Saw (lưỡi cưa): là một bộ phim kinh dị năm 2004 do James Wan đạo diễn. Trong phim, Elwes và Whannell vào vai hai người lạ mặt tỉnh dậy và nhìn thấy mình bị trói trong một buồng tắm. Không ai trong số họ biết là chuyện gì đã xảy ra hay chuyện gì đang chờ đợi họ. Có một cái xác của 1 người đàn ông nằm dài trên sàn phòng tắm với một cái xác khác không đầu đang ở cùng với họ. Và họ đã nhận ra rằng mình là hai nạn nhân của một tên tâm thần, một tên mà rất thích thú cái trò bắt và gϊếŧ những người xấu. (Theo Wikipedia)

Tào Quan Lâm hiền lành nói: “Xem ra vị tiên sinh này không muốn tin lời tôi, vậy cuộc bầu phiếu sắp tới tôi có thể bỏ cho anh không?”

Nam mặc hàng hiệu lập tức bày ra vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc: “Chú em cảm thấy người có lương một năm trăm vạn như tôi, thoạt nhìn rất ngu ngốc ngây thơ sao?”

Tào Quan Lâm mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là không biết nên lựa chọn ai mà thôi.”

“Bỏ phiếu gì cơ?” Một thanh niên mặc áo khoác màu xám chú ý tới lời nói của Tào Quan Lâm, không khỏi ngạc nhiên.

Tào Quan Lâm vươn tay nhìn đồng hồ, ý vị thâm trường nói: “Sắp tới mười phút rồi.”

Hạ Nhạc Thiên nghe được lời này, mày không khỏi nhăn lại.

Cái người chơi tên Tào Quan Lâm này, hình như muốn tính toán dùng mạng của người mới để xe buýt đến Trạm Chung.

*****

Editor: tác giả lại ko đặt tên cho người chơi phụ rồi (ノಠ益ಠ)ノ

Nào là nam áo khoác, nam tóc vàng, nam hàng hiệu... Từ ngữ thiếu thốn quá, mọi người có ý kiến gì không (。ŏ﹏ŏ)