Chương 51: Ta Biến Cường

Hạ Nhạc Thiên trở về giao diện đầu của trò chơi, mặt trên hiển thị dòng chữ chói lọi [Trò chơi kết thúc]

[Chúc mừng người chơi "Da Da Hạ" "Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần" "Thù Đồ Đồng Quy" "Mỉm Cười Passa" "Ayu Âu Khai" thành công hoàn thành trò chơi.]

Nhiệm vụ: [Bài Thi Tử Vong]

Nhiệm vụ khen thưởng: 8 điểm sinh tồn.

Đặc thù khen thưởng: Chúc mừng ngài tìm được [80%] chi nhánh manh mối, khen thưởng thêm 4 điểm sinh tồn.

• Khoảng cách thời gian trò chơi lần sau: Đếm ngược 30 ngày.

Hạ Nhạc Thiên nhìn điểm khen thưởng đặc thù, trên mặt lộ ra ý cười.

Quả nhiên.

Ngoại trừ khen thưởng nhiệm vụ như bình thường, trò chơi còn căn cứ vào biểu hiện của người chơi để cho thêm điểm thưởng.

Như vậy tính ra, trước mắt cậu có tổng cộng 29 điểm, cùng với một lá bùa vàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Nhạc Thiên có loại ảo giác mình thiệt là giàu.

Phải biết rằng 29 điểm sinh tồn đủ để mua hai viên sinh cơ hoàn trân quý.

Ở trong Bài Thi Tử Vong, Điền Hân Đồng dựa vào sinh cơ hoàn mới vớt lại được cái mạng.

Có thể thấy thứ này vô cùng thần kỳ, cùng với tầm quan trọng của nó.

Tương đương với bùa hộ mệnh của người chơi.

Hạ Nhạc Thiên quyết định mặc kệ sau này gặp nguy hiểm cỡ nào cũng phải giữ lại mười điểm sinh tồn để tùy thời đổi sinh cơ hoàn, tránh lúc sắp chết thì không có cái gì dùng.

Cho nên, trước mắt cậu chỉ có thể sử dụng 19 điểm.

Hạ Nhạc Thiên mở cửa hàng đạo cụ xem lại một lần nữa, ánh mắt dần dần tụ lại trên một món đồ tên [Không Gian Bao Vây]

Dù chỉ có thể chứa được mười vật phẩm, nhưng thứ này hẳn là không hạn chế kích thước đồ vật, quan trọng nhất chính là, Không Gian Bao Vây không những đung được trong trò chơi, ngoài hiện thực cũng có thể sử dụng..

Hai lần trò chơi trước tuy không có hạn chế thức ăn nước uống.

Nhưng nếu lại xuất hiện chuyện tương tự như thịt kho tàu thì làm sao bây giờ?

Vì để phòng ngừa vạn nhất, Không Gian Bao Vây vẫn nên mua.

Hơn nữa sau khi mua Không Gian Bao Vây, cậu có thể để bùa vàng bên trong, tăng tính an toàn.

Ai biết được thứ này rốt cuộc có chống nước hay không, huống chi đặt ở trong túi lỡ rớt mất thì sao.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Nhạc Thiên lập tức thanh toán điểm mua Không Gian Bao Vây.

[Mua sắm thành công! Xin hãy nhắm cameras vào đồ vật ngài lựa chọn, hệ thống sẽ đem đồ vật này trở thành vật dẫn của Không Gian Bao Vây.]

Hạ Nhạc Thiên hơi giật mình.

Tử Vong Trò Chơi có thể hiện đại hóa như vậy sao?

Cậu còn tưởng rằng Không Gian Bao Vây chỉ là một cái bao nhỏ bằng bàn tay.

Nếu là như vậy, cậu phải cẩn thận tự hỏi một phen.

Làm vật dẫn của Không Gian Bao Vây, thứ này tốt nhất là đồ vật nhỏ bé không quá thu hút, quan trọng nhất là tiện mang theo và không dễ mất đi.

Tỷ như vòng tay nhẫn linh tinh cũng không tồi.

Hên quá, cậu không có...

Nhưng mà cậu có một phương pháp lớn mật, thứ này tuyệt đối sẽ không khiến cho bất cứ ai chú ý đến, hơn nữa dễ mang theo lại không mất đi.

Cậu giơ tay, nhìn chăm chú vào nốt ruồi trên cổ tay.

Trò chơi yêu cầu đồ vật, nhưng cũng không nói không thể lấy nốt ruồi làm vật dẫn.

Thử xem sao.

Đưa cameras nhắm ngay nốt ruồi, Tử Vong Trò Chơi bắt đầu rà quét: [Rà quét thành công, xin hỏi người chơi “Da Da Hạ” có muốn đem điểm đen không rõ làm vật dẫn Không Gian Bao Vây hay không?] của

Hạ Nhạc Thiên trong lòng vui vẻ, lập tức chọn [Hợp thành].

Nháy mắt, cổ tay truyền đến cảm giác nong nóng, chờ đến khi trò chơi nhắc nhở hợp thành xong, Hạ Nhạc Thiên mới giơ cánh tay lên cẩn thận quan sát.

Nốt ruồi này thoạt nhìn không khác gì lúc trước.

Vật nhỏ này mở ra như thế nào nhỉ?

Cậu nghĩ nghĩ, thử dùng ngón cái xoa vài cái vào nốt ruồi, trong đầu nháy mắt hiện ra mười khối không gian, loại cảm giác này khá là kỳ diệu, khó có thể dùng lời nói miêu tả được.

Hạ Nhạc Thiên cầm lấy chiếc đũa trên bàn, thử để trên nốt ruồi, trong đầu suy nghĩ muốn đem thứ này thu vào.

Trong nháy mắt, đồ vật biến mất.

Hạ Nhạc Thiên áp chế kích động, lập tức dùng ngón cái chạm vào nốt ruồi, trong đầu hiện ra mười khối không gian, mà một khối trong đó hơi co lại đựng chiếc đũa.

Hạ Nhạc Thiên vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy chiếc đũa ra, lại thu vào Không Gian Bao Vây, qua lại ba lần, cậu bắt đầu cảm thấy tinh thần mỏi mệt, huyệt Thái Dương có chút phình to.

Trải qua thí nghiệm, cậu đã biết kết quả, Không Gian Bao Vây tuy rằng rất tiện lợi, nhưng cũng có giới hạn số lần lấy vật phẩm, đại khái là bởi vì tinh thần lực rất khó thừa nhận tiêu hao như vậy.

Bất quá, cậu vẫn cảm thấy Không Gian Bao Vây quả thật siêu giá trị.

Hạ Nhạc Thiên bò lên giường bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ đến chạng vạng mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chút hôn hôn trầm trầm, nhưng ít ra không còn cảm giác chua sót như lúc trước.

Nghe được động tĩnh, Đường Quốc Phi lập tức thò đầu qua, quan tâm nói: “Lão tam, cậu cảm thấy khá hơn chưa?”

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, nói: “Tớ không sao.”

Đường Quốc Phi rót ly nước: “Cậu uống nước đi, lúc tớ trở về thấy sắc mặt cậu trắng bệch, có phải trời nóng quá nên cảm nắng hay không?”

Hạ Nhạc Thiên cầm ly nước: “Có lẽ là vậy.”

Chiều tối, các bạn cùng phòng đều trở lại ký túc xá, còn thuận tiện gói hai phần đồ ăn mang về cho hai người, “Bên ngoài càng ngày càng nóng, không nghĩ tới phòng chúng ta còn nóng hơn.”

Đường Quốc Phi nói, “Các cậu nhanh đi tắm nước lạnh đi, bằng không chịu không nổi hôm nay đâu.”

Những người khác gật đầu.

Hạ Nhạc Thiên đang ăn cơm, tự hỏi một tháng kế tiếp nên làm cái gì.

Ăn ăn, Đường Quốc Phi đột nhiên kêu lên **, nhanh tay đưa điện thoại di động cho Hạ Nhạc Thiên, “Lão tam xem đi, chỗ này giống con phố kế bên chúng ta quá.”

Hạ Nhạc Thiên nhìn màn hình, mày không tự giác nhíu chặt lại.

Đây là một diễn đàn nhỏ.

Có người đăng bài xin giúp đỡ, nói lúc trước mình đi ngang qua một đường phố nào đó, thường xuyên nhìn thấy một lão thái thái ở đó bán đồ, hắn mủi lòng mua một túi rau dưa của lão thái thái, đối phương thối cho lại hắn 59 tệ.

Hắn cho rằng mình làm việc tốt, ai ngờ ngày hôm sau mấy tờ tiền đều biến thành tiền âm phủ.

Lúc ấy hắn sợ tới mức không biết làm sao.

Nhưng đây còn chưa phải chuyện khủng bố nhất, hiện tại hắn chỉ cần vừa ra khỏi cửa, là có thể nhìn thấy lão thái thái đứng dưới lầu nhìn hắn.

Cho dù cùng bạn bè đi ra ngoài, cũng có thể nhìn thấy lão thái thái, quả thực là âm hồn không tan.

Hắn vô cùng sợ hãi, hoài nghi lão thái thái là quỷ.

Bởi vì lão thái thái kia hoàn toàn không có bóng.

Hắn nói có lẽ là chính mình cầm tiền âm phủ của lão thái thái, cho nên lão thái thái muốn lấy mạng hắn, vì thế đăng bài cầu cứu hiện tại hắn phải làm sao bây giờ.

Kể chuyện rất chi tiết, có bài bản hẳn hoi, thoạt nhìn không giống nói bừa.

Đặc biệt là phía dưới bài đăng còn tải lên một tấm ảnh chụp tiền âm phủ, cho dù là cách màn hình vẫn có cảm giác âm trầm.

Có người bình luận kêu hắn đem tiền đó chôn phía dưới hoa viên, sau đó lại đốt chút tiền giấy cho lão thái thái.

Qua mấy giờ, đối phương tỏ vẻ chính mình đã làm theo, nhưng lão thái thái vẫn âm hồn không tan đi theo mình, mỗi ngày kiên trì bền bỉ ở dưới lầu, cách một con đường xa nhìn chằm chằm hắn.

Thậm chí càng về sau, người này đã bắt đầu có dấu hiệu hỏng mất.

Hạ Nhạc Thiên đổi trang, muốn xem thử có chủ tus có đăng bài mới hay không.

Kết quả vừa nhấn vào, giao diện biểu hiện 404.

Đường Quốc Phi nhìn qua: “Lại bị xoá bỏ hả? Cũng không biết vì sao gần đây cứ thế này, mấy bài đăng ma ma quái quái đều bị chặn.”

Hạ Nhạc Thiên trả điện thoại về, trong lòng suy đoán việc này rất có thể là sự thật

Cậu có thể thử nhận nhiệm vụ này kiếm thêm điểm.

Ngày kế, Hạ Nhạc Thiên lập tức đi tới con phố trong bài đăng, sau khi đi dạo một vòng thì có một ông cụ múa Thái Cực đi tới, rung đùi đắc ý hỏi: “Tiểu tử, tìm gì vậy?”

Hạ Nhạc Thiên xoay người, thuận miệng hỏi: “Chào ông, gần đây ông có gặp lão thái thái nào bán rau quả ở quanh đây không?”

Ông cụ đánh Thái Cực này có lẽ sẽ biết chút gì đó.

Ông nghe vậy, gật đầu: “Cái này thì ông biết, nhưng lão thái thái này đã chết rồi.”

Đã chết?

Hạ Nhạc Thiên giật mình, hỏi: “Chết như thế nào?”

Nói đến chuyện này, ông cụ nhịn không được thổn thức, “Lão thái thái này làm người cũng không tệ lắm, mỗi lần ông đến mua rau, bà ấy đều cho ông thêm một cọng tỏi non.”

Hạ Nhạc Thiên hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Ông cụ thở dài thật sâu: “Đáng tiếc người tốt không sống lâu, mấy hôm trước cũng không biết vì sao lại bị xe đâm chết, mấy người lớn tuổi như bọn ông, mỗi khi qua đường đều đặc biệt cẩn thận, cũng không biết vì sao ngày đó bà ấy lại như vậy, đột nhiên chạy về phía trước, không kịp nhìn đường đã bị đâm chết.”

Chạy về phía trước?

Là chạy trốn, hay là đang đuổi theo ai?

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy khả năng rất lớn là đuổi theo ai đó.

“Cảnh sát cũng không tra được nguyên nhân sao?” Hạ Nhạc Thiên hỏi.

Ông cụ xua tay, “Cái này ông cũng không biết, cháu có thể đi Cục Cảnh Sát hỏi thử xem.”

Hạ Nhạc Thiên nói cảm ơn, chuẩn bị đi tới cửa hàng kế bên hỏi thăm tình huống.

“Cậu hỏi lão thái thái kia á? Bà ấy khá tốt, còn rất hiền lành, tôi thấy bà ấy lớn tuổi nhu vậy rồi còn đi bán rau kiếm tiền, cảm thấy rất đáng thương nên muốn mua toàn bộ rau của bà ấy, lúc đó bà còn từ chối.”

“Bà ấy nói nhiều rau như vậy tôi ăn không hết được, để trong tủ lạnh mãi sẽ bị hư, còn nói tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng, chờ tôi xách túi rau về nhà, mới phát hiện trong túi nhiều thêm vài cọng tỏi non, nhất định là lão thái thái trộm bỏ vào.”

“Bà ấy thật sự khá tốt, đáng tiếc bị xe đυ.ng, chủ xe bồi thường một số tiền rất lớn, khi đó con gái bà ấy khóc rất thương tâm.”

Hạ Nhạc Thiên ghi lại những thông tin này vào sổ tay, sau đó đi tới một cửa hàng cuối cùng.

Khi đẩy cửa vào, có vài học sinh ngồi ăn cơm trong nhà hàng nhỏ, một đôi người yêu đang nhỏ giọng nói chuyện.

Còn có một người đàn ông mặc đồ đen toàn thân, trên đầu đội một cái mũ màu đen rộng lớn kỳ lạ, hắn ngồi nói chuyện với ông chủ quán ăn.

Hạ Nhạc Thiên có thể nghe được rõ ràng từng lời của ông chủ quán.

“Lão thái thái rất tốt bụng, thường ăn cơm ở quán tôi.”

Người kia hỏi: “Ông biết con gái của bà ấy không? Là người như thế nào?”

Ông chủ quán ăn lau mồ hôi, nói: “Là người không tệ, ngày lão thái thái chết, mấy đứa con gái của bà ấy khóc rất đau lòng, ngất xỉu rất nhiều lần. Haizz, chú em nói xem tại sao người tốt thường hay chết sớm như vậy chứ.”

Người đàn ông lấy ra một trăm tệ đẩy qua: “Cảm ơn ông đã hợp tác, đây là thù lao.”

Chủ quán ngẩn người, vội vàng đẩy về, “Không cần, tôi chỉ nói những chuyện tôi biết thôi, không cần tiền.”

Người đàn ông dùng chất giọng chân thật đáng tin nói: “Đây là quy tắc làm người của tôi, ông cứ nhận đi.”

Lần đầu tiên chủ quán thấy kiểu người này, chỉ có thể nhận tiền, “Vậy được rồi.”

Người kia đứng dậy, kéo mũ thấp xuống, che khuất hơn nửa khuôn mặt trắng nõn, hắn cầm lấy cây dù màu đen bên cạnh, bình tĩnh đi lướt qua Hạ Nhạc Thiên.

Ra tới bên ngoài, hắn chậm rãi bung dù ra, từ từ biến mất ở cuối đường.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của đối phương.

Người này có hơi kỳ quái.

Chủ quán đứng dậy nghênh đón Hạ Nhạc Thiên: “Cậu muốn ăn gì?”

Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống tùy tiện kêu một tô mì, vừa ăn vừa lân la hỏi thăm ông chủ về người đàn ông áo đen lúc nãy.

Ông chủ nói: “Người này hơi kỳ lạ, vừa vào đã hỏi thăm chuyện lão thái thái bán rau, mà cũng lạ, đây đã là người thứ ba hỏi thăm tôi về chuyện này rồi.”

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc.

Ba người này rất có thể là người chơi của Tử Vong Trò Chơi, mục đích bọn họ chú ý tới lão thái thái có khả năng cũng giống như cậu.

Chính là vì muốn kiếm thêm điểm thưởng nhiệm vụ.

Nếu như vậy, Hạ Nhạc Thiên quyết định từ bỏ nhiệm vụ này, vì tạm thời cậu vẫn chưa muốn chạm mặt cùng người chơi khác, bại lộ thân phận của mình.

Dù sao điểm số hiện giờ của cậu cũng đủ chống đỡ trong trò chơi tiếp theo.

Hạ Nhạc Thiên ăn liên tục bốn tô mì, dưới ánh mắt khâm phục của chủ quán ưỡn bụng rời khỏi nhà hàng nhỏ.

Trên đường trở về trường học, Hạ Nhạc Thiên ghé vào siêu thị mua một ít đồ ăn nóng hổi, sau đó thừa dịp không ai chú ý thu hết vào Không Gian Bao Vây, cậu muốn thử xem mấy món vẫn còn bốc khói dễ hư này có thể để trong không gian được bao lâu.

Về đến ký túc xá, mấy bạn cùng phòng vẫn còn chúi đầu vào máy tính chơi game, sau khi thấy Hạ Nhạc Thiên trở về thì vội vàng hò hét kêu Hạ Nhạc Thiên mau mau gia nhập.

“Mấy ngày rồi cậu không chơi game với tụi này, nhanh nhanh vào game nào!”

Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ xoa trán: “Thôi được thôi được, các cậu để tớ nghỉ một xíu đã.”

Lúc này mấy bạn cùng phòng mới buông tha cho Hạ Nhạc Thiên, tiếp tục chìm đắm trong trò chơi.

Hạ Nhạc Thiên uống nước, trong lòng đột nhiên có hơi cảm khái.

Có lẽ bắt đầu từ lúc cậu trở thành người chơi, đã định sẵn không thể sinh hoạt bình yên được nữa.

Chỉ là, mấy chuyện ma quái ở thế giới này hình như đang nhiều lên.

Mà trở thành người chơi lại giúp bản thân có năng lực tự bảo vệ mình, sau khi sống sót rời khỏi trò chơi, cậu có thể cảm giác rõ ràng chính mình lại mạnh hơn.

Loại cảm giác mạnh hơn này không phải ám chỉ sức mạnh bề ngoài, mà là một loại cảm giác không thể dùng lời nói hình dung được.

Nếu nói chi tiết hơn.

Bây giờ cậu gặp phải Quỷ Nhảy Lầu, sẽ không giống lúc trước chỉ có thể tấn công một lần đã héo.

Mà lúc này cậu phải đá hai lần mới xìu xuống được.

Cậu mạnh hơn, đồng thời cũng ăn hơi nhiều.

*****