Cậu lại nghiên cứu một lúc sau, phát hiện nó có rất nhiều chức năng, mỗi chức năng vừa thần kỳ vừa quỷ dị.
Ví dụ như, thứ này có thể đưa ra tư liệu của từng người trong bản đồ, cách vài giây lại có tư liệu về người mới nhảy ra, đợi Hạ Nhạc Thiên ra chỉ thị phân phối đến thành phố nào.
Góc trên bên phải có chức năng biên tập, Hạ Nhạc Thiên vừa nhấn mở thì lập tức hít một hơi kinh ngạc.
[Bản thiết kế nhiệm vụ thần quái][Tên nhiệm vụ: ______][Giới thiệu nhiệm vụ: _____][Yêu cầu nhiệm vụ: _____][Nhiệm vụ khen thưởng: ______][Hồ sơ tư liệu quỷ]Hạ Nhạc Thiên hoanh mang nhấn mở hồ sơ, một dòng nhắc nhở nhảy ra.
[Dựa vào điều kiện nhiệm vụ thần quái để tiến hành chọn lựa Boss?]
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm dòng chữ này, sau đó lại mở một chức năng có tên
[Đôi mắt sự thật].
Ngay sau đó, tầm nhìn của cậu thay đổi, giống như từ trên cao nhìn xuống một mô hình thành phố thu nhỏ, cậu có thể nhìn rõ từng người nhỏ như kiến đang đi đường, trên đầu mỗi người đều treo tên họ và tuổi tác, nếu muốn biết càng nhiều thông tin, chỉ cần nhìn lâu hơn ba giây là được.
Ngoài ra, chỉ cần Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ lệ quỷ trong thành phố.
Chúng nó có thể cảm giác được ánh mắt của Hạ Nhạc Thiên, đều bị doạ rụt đầu sợ hãi nhìn lên.
Hạ Nhạc Thiên thậm chí có một loại trực giác, chỉ có quỷ làm trái quy tắc, cậu chỉ cần một suy nghĩ là có thể xóa bỏ nó.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi tầm mắt, ngồi trên giường chấn động nhìn màn hình ảo.
Cậu nhớ mỗi khi nhiệm vụ kết thúc đều sẽ xuất hiện một đôi mắt lạnh băng trên không trung, dù từ đầu tới giờ cậu vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt nó trông như thế nào.
Nhưng khi cậu sử dụng
[Đôi mắt sự thật], nhìn cực kỳ giống đôi mắt khổng lồ đó.
Nói cách khác......
Mỗi thế giới đều có giao diện như thế này, sau khi biên tập nhiệm vụ trò chơi, lại thêm người chơi đi vào để bắt đầu nhiệm vụ.
Không lẽ cậu biến thành quy tắc?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Nhạc Thiên giật mình, chậm rãi tới gần áp tai vào cửa lắng nghe, ngoài cửa không có tiếng động.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra, vào app trò chơi chuẩn bị nhắn tin cho Thích Lệ Phi.
Kết quả mới vừa mở trò chơi, một dòng chữ đạp vào mặt cậu.
[Ngài không còn là người chơi, không thể vào trò chơi.]Hạ Nhạc Thiên mở to mắt.
Quả nhiên, sau khi cậu cầu nguyện thì sẽ thoát khỏi thân phận người chơi, nhưng lúc này rõ ràng cậu đang ở trong trò chơi...... Thậm chí rất có thể đã biến thành quy tắc.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhạc Thiên quyết định rời khỏi đây tìm kiếm đáp án, cậu lại cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, nhưng vẫn ko nghe được động tĩnh gì.
Ngay lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị mở cửa, cậu lại nghe một tiếng cười khẽ, sau đo là giọng Thích Lệ Phi vang lên.
"Tỉnh rồi sao?"
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng mở cửa, thế giới trước mắt biến thành vũ trụ mênh mông, căn phòng sau lưng cũng biến mất, Thích Lệ Phi đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.
Hạ Nhạc Thiên muốn đi về phía trước, lại phát hiện có gì đó khác lạ.
Cậu cúi đầu nhìn, lòng bàn tay tự nhiên hiện ra quả cầu sáng, trói định linh hồn của cậu.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, vô số cầu sáng xung quanh bắt đầu tụ tập lại, hơn nữa lập loè quanh cậu..
Lúc này, trong đầu Hạ Nhạc Thiên vang lên đủ loại thanh âm, nhưng lại không cảm thấy hỗn loạn, cậu có thể nháy mắt phân tích ra trăm ngàn vạn âm thanh, hơn nữa trả lời trong một giây.
Cùng lúc đó, cầu sáng xanh trong lòng bàn tay Hạ Nhạc Thiên cũng bắt đầu nhấp nháy theo suy nghĩ của cậu.
Những quả cầu sáng được đáp lời thì sôi nổi hoan hô.
Sau đó là một đống tin tức như sóng thần ùa vào đầu Hạ Nhạc Thiên, mỗi âm thanh đều khác nhau, nhưng đều có điểm chung là cực kỳ giống quần chúng hít drama đang hưng phấn thét chói tai.
[A a a a a a, người mà Thần vừa trả lời ta, quá hưng phấn!!! 】[Ta muốn ngất xỉu! Ai tới đỡ ta một chút, ta cũng hưng phấn quá, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với người yêu của Thần!][Xin hỏi sau khi biết biết Thích Lệ Phi là thần thì có tâm trạng như thế nào, quá tò mò!!][Xin chào, sau này trở thành đồng nghiệp, hy vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung.][Đại lão, sau này ta có thể đi vào thế giới của ngươi chơi một chút không?][Tất cả tránh ra tránh ra, ta đã từng là bàn tay vàng của người yêu Thần! Để ta chen vào chào hỏi.]Hạ Nhạc Thiên liếc mắt một cái đã thấy được quả cầu xanh quen thuộc đang liều mạng chen vào, chính là bàn tay vàng lục trước của cậu.
Hạ Nhạc Thiên thử duỗi tay về phía trước, vớt quả cầu sáng kia lại gần, mỉm cười chào hỏi.
Nó lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu, khoe khoang với những cầu sáng khác, nhanh chóng thu được một đống ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Hạ Nhạc Thiên dở khóc dở cười, không biết làm sao đối với nhóm cầu sáng nhiệt tình này.
"Đi làm việc." Thích Lệ Phi đi tới.
Nhóm cầu sáng lập tức giải tán.
Hạ Nhạc Thiên lặng lẽ thở ra.
Thích Lệ Phi nói: "Nếu không biết nên đáp lại thế nào thì không cần đáp lại, tính tình chúng nó có hơi tăng động một ít."
Hạ Nhạc Thiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Thích Lệ Phi, Thích Lệ Phi lại nắm tay Hạ Nhạc Thiên bước đi, nói: "Tôi biết em muốn hỏi gì, tôi sẽ từng bước từng bước trả lời em, đừng vội."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Thích Lệ Phi lại biến ra sofa, ôm Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, sau đó bắt đầu giải thích: "Lúc em thông quan trò chơi thì sẽ thoát khỏi trò chơi, đây cũng là một phần khen thưởng."
Hạ Nhạc Thiên giơ quả cầu xanh trong lòng bàn tay ra, chần chừ hỏi: "Đây là?"
"Không phải em nói nguyện ý ở lại sao..." Thích Lệ Phi theo bản năng nắm chặt tay Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên kiên định gật đầu, nói: "Phải, em muốn ở lại."
Thích Lệ Phi hơi cúi đầu, nói: "Cho nên tôi đem những quy tắc không có ý thức trói buộc với linh hồn em, từ nay về sau, em sẽ trở thành ý chí của chúng."
Tuy Hạ Nhạc Thiên đã mơ hồ đoán được có lẽ mình đã trở thành quy tắc, nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc, cậu hơi lo lắng mình không làm tốt công việc này.
Thích Lệ Phi nói: "Em đừng lo gì cả, thế giới này tạm thời vẫn chưa thể nghênh đón người chơi, em có thể chậm rãi học tập để trở thành một quy tắc đủ tư cách."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy mới nhẹ nhàng gật đầu, "Em sẽ chăm chỉ học tập."
Hơn nữa kết quả này, đã vượt xa mong đợi của cậu rất nhiều.
Cậu có thể ở lại góc vũ trụ này làm bạn cùng Thích Lệ Phi.
Hai người có thể vĩnh viễn bên nhau.
"Em ngủ bao lâu rồi, sau khi em ước nguyện thì Đường Quốc Phi thế nào?" Hạ Nhạc Thiên nhớ tới bạn thân.
"Em có thể đi gặp cậu ta để nói lời tạm biệt, khi cậu ta quay về thế giới Hiện Thực, toàn bộ ký ức trong trò chơi sẽ mất đi." Thích Lệ Phi nói.
Hạ Nhạc Thiên giật mình, hỏi: "Sau khi trở lại thế giới Hiện Thực quên hết toàn bộ ký ức về trò chơi? Trong đó cũng có em sao?"
"Cậu ta sẽ quên những chuyện sau khi mình biến thành quỷ, nhưng vẫn sẽ nhớ rõ em, tôi yêu em, không đồng nghĩa với việc muốn hủy diệt tất cả dấu vết thuộc về em."
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu im lặng, cuối cùng ngẩng đầu, "Hãy xóa bỏ mọi ký ức về em đi, em không muốn để Đường Quốc Phi sống trong áy náy cả đời."
Đường Quốc Phi rất trọng tình nghĩa.
Cũng bởi vì vậy, Hạ Nhạc Thiên không muốn để Đường Quốc Phi biết mình đã đổi nguyện vọng để cứu sống cậu ấy.
Bằng không Đường Quốc Phi sẽ áy náy và tự trách, những ngày tháng như vậy sẽ dày vò đến cỡ nào.
Không bằng xóa bỏ những ký ức có liên quan đến mình, để Đường Quốc Phi sống cuộc sống bình an yên ổn, hiếu kính cha mẹ, tương lai kết hôn sinh con.
Thích Lệ Phi nói: "Em xác định?"
"Ừm." Hạ Nhạc Thiên nắm tay Thích Lệ Phi tay, "Em có anh là đủ rồi."
Chỉ là, đám người Hàn Mai Mai......
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Trừ Đường Quốc Phi ra, những người khác có nhớ rõ em không?"
"Nếu em đồng ý, tôi cũng có thể xóa bỏ ký ức của họ." Thích Lệ Phi nói.
"Vậy xóa bỏ đi, chỉ cần để mọi người biết thật sự từng có một người chơi Da Da Hạ trò chơi là được, để lại một tia hy vọng cho người chơi." Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định.
Có lẽ cậu không thể quay về thế giới hiện thực được nữa.
Dù có thể về, cũng khó mà nhịn được không giúp đám người Hàn Mai Mai, hơn nữa nếu mình biến mất, tất nhiên sẽ khiến bọn họ lo lắng.
Không bằng cũng xóa bỏ ký ức của bọn họ giống Đường Quốc Phi.
Đây đã là kết quả tốt nhất.
Mặc kệ mọi người có nhớ mình hay không, chỉ cần họ sống tốt là đủ rồi.
Thích Lệ Phi xoa mặt Hạ Nhạc Thiên, an ủi: "Nếu sau này bạn của em tử vong, em có thể đưa bọn họ tới thế giới của em, để bọn họ tiếp tục sống theo một cách khác."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, chút buồn thương cuối cùng cũng biến mất, cậu ôm lấy Thích Lệ Phi, cảm động, "Đời trước nhất định em đã làm rất nhiều chuyện tốt, đời này mới có thể may mắn gặp anh."
"Vậy dùng cả đời của em báo đáp tôi đi." Thích Lệ Phi siết chặt Hạ Nhạc Thiên trong lòng mình, trong mắt xuất hiện chiếm hữu và du͙© vọиɠ làm Hạ Nhạc Thiên giật thót.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu đi ho khan hai tiếng, "Trong giờ làm việc làm vậy không tốt lắm."
Thích Lệ Phi ngẫm nghĩ, "Có lý."
Hắn chậm rãi buông tay, Hạ Nhạc Thiên vội vàng nắm lại, nhỏ giọng ám chỉ: "Hay đi vào thế giới của em? Em nhớ ở đó có một căn phòng, có lẽ anh có thể vào?"
Thích Lệ Phi đứng phắt dậy.
Hắn đã nhẫn nhịn chờ đến ngày này lâu lắm rồi, lập tức vung tay tạo ra cửa không gian, siết eo Hạ Nhạc Thiên biến mất trong vũ trụ sao trời.
Nhóm cầu sáng lúc này mới dừng công việc trên tay, sôi nổi cười thô bỉ.
Trong phòng nhỏ.
Hạ Nhạc Thiên đè cả người mình lên Thích Lệ Phi, dịu dàng: "Em yêu anh, Thích Lệ Phi."
Thích Lệ Phi ôm lấy người trong lòng, trao nhau một cái hôn nóng cháy và triền miên, không hề dịu dàng và khắc chế như trước, hắn bộc lộ sự chiếm hữu và điên cuồng, người này là của hắn: "Cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, Hạ Nhạc Thiên, tình yêu của tôi đối với em sẽ trường tồn vĩnh viễn."
Với danh nghĩa của Thần, hắn yêu cậu đến khi vũ trụ này sụp đổ.
Hai người đan ngón tay vào nhau, hơi thở nóng bỏng hoà quyện, thẳng đến vĩnh hằng.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi ~ sau đó là phiên ngoại, xem hay không cũng không sao.***** HOÀN CHÍNH VĂN *****
Editor: Khóc tiếng chó ༎ຶ‿༎ຶ cuối cùng cũng kết thúc. Chặng đường 3 năm của tui cũng đến hồi kết.