Hành lang an tĩnh vô cùng, phòng học mơ hồ truyền đến âm thanh giáo viên giảng bài, Triệu Hòa Hạo vội thúc giục hai người: “Nhanh, lập tức về lớp.”
Hiện tại đã là thời gian đi học.
Ba người lập tức chạy về lớp 444.
Cửa lớp đóng chặt.
Triệu Hòa Hạo gõ gõ cửa, kêu to báo cáo.
Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng dừng lại, đi ra mở cửa, nhìn chằm chằm bộ dáng chật vật của ba người, biểu tình giận dữ trách cứ nói: "Hiện tại đã vào học, sao bây giờ các mới trở về?"
Triệu Hòa Hạo đứng ngoài cửa, cũng không giải thích nguyên nhân, mà lập tức xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, lần sau chúng em nhất định không đến muộn nữa.”
Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong đứng ở bên cạnh, biểu tình có chút bất an sợ hãi, thậm chí không dám nhìn giáo viên.
Từ khi biết chủ nhiệm lớp cũng là quỷ, bọn họ luôn có một loại cảm giác toàn bộ giáo viên của cái trường này đều là quỷ.
Đối mặt với thái độ xin lỗi thành khẩn của Triệu Hòa Hạo, giáo viên thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Triệu Hòa Hạo, gằn từng chữ: “Yêu học tập mới là đứa trẻ ngoan. “
Điền Hân Đồng sắc mặt khẽ biến.
Những lời này, chủ nhiệm giáo dục cũng từng nói qua.
Chẳng lẽ, giáo viên này cũng là quỷ sao?
“Vào đi, lần sau không được như vậy, hiểu không?” Giáo viên nghiêng người để ba người tiến vào.
Ba người lập tức vào lớp.
Tại một bàn học nào đó dưới bục giảng, một nữ sinh nhìn không chớp mắt về phía bọn họ, tóc dài phiêu phiêu.
Triệu Hòa Hạo sắc mặt hoảng sợ.
Sao nàng lại ở chỗ này?!!!
Điền Hân Đồng cũng chú ý nữ sinh kia, sắc mặt nháy mắt trắng bệch lui về phía sau vài bước, “Cô…… cô ấy…… Không phải đã……”
Triệu Hòa Hạo lập tức quay đầu cho Điền Hân Đồng ánh mắt cảnh cáo.
Điền Hân Đồng trong lòng cả kinh, vội vàng im miệng.
Cô còn chưa quên lúc trước chủ nhiệm lớp đột nhiên hoá quỷ gϊếŧ người, nếu mình nói lời không nên nói, rất có khả năng sẽ làm lệ quỷ vốn đang ngụy trang thành người tấn công cô.
Triệu Hòa Hạo nhìn Điền Hân Đồng nói: “Bạn học Điền Hân Đồng, không đi vào sao?”
Điền Hân Đồng biết Triệu Hòa Hạo đang nhắc nhở chính mình, vội vàng phản ứng lại nói: “Vào. Tôi vào ngay đây.”
Chu Trạch Phong tuy rằng sợ hãi, nhưng ít ra không có lộ ra sơ hở quá lớn, ba người lập tức ngồi vào chỗ ngồi của mình, tận lực không quay đầu nhìn —— học sinh vốn dĩ đã chết kia!!!!
Triệu Hòa Hạo thật cẩn thận quan sát nữ sinh, càng nhìn trong lòng càng giật mình.
Nàng rõ ràng……
Bị Quỷ Chủ Nhiệm Lớp gϊếŧ chết.
Nhưng hiện tại, nàng lại giống người sống ngồi ở chỗ kia, trên mặt không có bất luận vết thương nào, thậm chí còn đang ghi nhớ nội dung lão sư giảng dạy, tựa như một người sống chân chính.
Triệu Hòa Hạo vô ý thức viết xuống mấy chữ trên giấy.
—— người sống.
Nếu suy đoán của gã là chính xác, như vậy câu hỏi thứ nhất…… Căn bản không đơn giản như mặt ngoài.
Câu hỏi thứ nhất là muốn người chơi viết ra số người sống trong lớp, nhìn như đếm đầu người, thậm chí chủ nhiệm còn tiến hành điểm danh, chi tiết này nhìn như là nhiệm vụ nhắc nhở, kỳ thật là bẫy rập chết người của người chơi.
Nếu không phải hôm nay ngoài ý muốn mang theo nữ sinh kia đi văn phòng, thậm chí còn kích phát cơ hội gϊếŧ người của Quỷ Chủ Nhiệm Lớp, nếu không vĩnh viễn gã sẽ không biết, người bị quỷ gϊếŧ chết, còn có thể sống lại.
Hơn nữa còn hành động tự nhiên giống như người sống.
Trong nháy mắt, Triệu Hòa Hạo trong lòng trào lên sợ hãi.
Giáo viên trong trường có khả năng rất lớn đều là lệ quỷ ngụy trang.
Quan trọng nhất chính là ——
Những học sinh lớp 444 xung quanh gã, rốt cuộc còn bao nhiêu người sống?
Gã không dám ngẩng đầu xem bạn học xung quanh.
Phảng phất chỉ cần chính mình ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy tất cả bạn học đều đang thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm chính mình.
Nói không chừng!
Học sinh trong lớp, tất cả đều là quỷ ngụy trang!
Nghĩ đến điểm này, sau lưng Triệu Hòa Hạo nháy mắt ướt nhẹp.
Sau đó, gã lại vội vàng phủ định này ý nghĩ đang sợ này, trò chơi không có khả năng đuổi tận gϊếŧ tuyệt bọn họ như vậy, trong lớp nhất định còn người sống, chẳng qua người bị quỷ gϊếŧ chết, đã sống lại ngụy trang thành người sống xen lẫn trong đó.
Gã nhất định phải phân biệt ra, rốt cuộc có bao nhiêu người sống, cùng với bao nhiêu người chết.
Rõ ràng mới trải qua hai lần trò chơi, sao mức độ khó khăn lại đột nhiên tăng cao nhiều như vậy?
Phía trước trải qua hai lần trò chơi, ít nhất có thể xác minh thân phận quỷ, cùng với năng lực của nó, mà người chơi chỉ cần tránh né một con quỷ đuổi gϊếŧ là được.
Cứ việc tỉ lệ tử vong kiểu này rất cao, yêu cầu không ngừng lấy mạng người chơi tới tìm kiếm đường sống...
Nhưng trò chơi lần này, chi tiết nhìn như manh mối hoá ra lại là bẫy rập.
Gã căn bản không có biện pháp lợi dụng người chơi khác tới nghiệm chứng đường sống, bởi vì, trò chơi cấm người chơi xem đáp án lẫn nhau, gã cũng không có cách nào xác nhận đáp án người chơi khác nói, rốt cuộc có chính xác hay không.
Chỉ có thể nói, lần này coi như gã tương đối may mắn.
Nếu không phải lần này ngoài ý muốn phát hiện người bị lệ quỷ gϊếŧ vẫn có thể sống lại lần nữa.
Chỉ sợ gã sẽ đáp sai câu hỏi đầu tiên, đến lúc đó cho dù thuận lợi điền đáp án hai câu khác, chỉ sợ cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Giáo viên còn đang giảng bài như cũ.
Hạ Nhạc Thiên chú ý nữ sinh ngồi đằng xa, nhíu mày.
Ba học sinh lúc trước bị lệ quỷ ưu tiên gϊếŧ chết có điểm giống nhau, học tập không tốt, hơn nữa thích bắt nạt người khác.
Học sinh bị bắt nạt kia, vô cùng có khả năng là “Nó”
Nhưng lần đầu tiên xuất hiện người chết là nữ, tựa hồ đem điểm giống nhau này đánh vỡ.
Hạ Nhạc Thiên nhớ rõ thành tích của nữ sinh tuy không tính đứng đầu, nhưng cũng có thể xếp trong top 20, thường xuyên bị giáo viên gọi lên giải đề.
Nhưng cố tình học sinh như vậy, lại đột nhiên bị lệ quỷ tập kích.
Trong này nhất định có chuyện gì đó ngoài ý muốn dẫn tới kết quả này.
Hơn nữa, còn liên quan đến ba người chơi Triệu Hòa Hạo.
Bọn họ nhất định đã nhìn thấy gì đó...
Quan trọng nhất chính là…… Hạ Nhạc Thiên chú ý vẻ mặt ba người sau khi nhìn thấy nữ người đã chết kia, tràn đầy kinh sợ, giống như nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Hạ Nhạc Thiên khẳng định ba người này không thể giống cậu, có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu nữ sinh có dòng chữ nhắc nhở
[ Ta là người chết] Nếu vậy, vì sao họ lại lộ ra vẻ giật mình cùng sợ hãi?
Khả năng lớn nhất là....
Bọn họ tận mắt nhìn thấy đến lệ quỷ gϊếŧ chết nữ học sinh kia.
***
Chờ sau khi tan học, Triệu Hòa Hạo đứng dậy, đi về phía nữ sinh.
Gã muốn xác nhận một chuyện.
Dù làm vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần không đề cập đến “Qủy Không Tồn Tại”, tỉ lệ nữ học sinh gϊếŧ chết chính mình cơ bản rất thấp.
Nhưng không đợi gã đi đến trước mặt nữ học sinh, Điền Hân Đồng vội vàng kéo lại Triệu Hòa Hạo, mặt lộ vẻ cầu xin lắc đầu.
Tựa hồ không muốn Triệu Hòa Hạo qua đó.
Nữ sinh này rất có thể là quỷ a!!
Triệu Hòa Hạo không dao động, muốn tránh thoát tay Điền Hân Đồng.
“Có lẽ, anh nên nghe theo cô ấy.” Có người đi tới, nói như vậy với Triệu Hòa Hạo.
Điền Hân Đồng sửng sốt, quay đầu, chần chờ kêu ra tên của cậu: “Vương…… Tiểu Minh?”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: “Là tôi, cô còn nhớ tên của tôi à?”
Điền Hân Đồng: “……”
Cái tên này muốn quên cũng khó.
Triệu Hòa Hạo theo bản năng lộ ra mỉm cười, hết sức hữu hảo nói: “Vương Tiểu Minh tiên sinh, lời nói vừa rồi của cậu là có ý gì?”
Người chơi nhìn như bình thường này, tuyệt đối không đơn giản như vậy, ít nhất sức mạnh của cậu ta đã vượt xa sức người thường nên có.
Triệu Hòa Hạo không muốn làm kẻ địch của một người như vậy.
Đặc biệt là ở chỗ nguy cơ tứ phía này, giữa người chơi cùng người chơi......càng phải thêm.
Hạ Nhạc Thiên ý bảo Triệu Hòa Hạo cùng mình đi ra ngoài, để tránh hai người nói chuyện…… bị quỷ nghe được những điều không nên nghe.
Lâm Cúc Hoa sợ chính mình bỏ lỡ cái gì, tròng mắt xoay chuyển lập tức theo sau.
Lý Đại Tráng nhìn Hạ Nhạc Thiên cùng ba người Triệu Hòa Hạo rời đi, biểu tình hơi đổi, lập tức gọi Khổng Thiến Lệ và Lý Hiểu Dương đến bên mình, mấy người thấp giọng bắt đầu thảo luận gì đó.
Hạ Nhạc Thiên cùng ba người Triệu Hòa Hạo đi đến hành lang, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Cúc Hoa liền lập tức lại đây dựng lỗ tai cẩn thận nghe, trong mắt tràn đầy khôn khéo.
Hạ Nhạc Thiên đầy bất đắc dĩ nhìn Lâm Cúc Hoa.
Nói thẳng ra, tố chất tâm lý của Lâm Cúc Hoa không được, hơn nữa lại là một đồng đội heo, cậu không muốn để Lâm Cúc Hoa biết những việc này.
Mà đám người Triệu Hòa Hạo đồng dạng cũng có su nghĩ này.
Mấy người ăn ý thay đổi chỗ khác.
Lâm Cúc Hoa ngẩn người, vội vàng đuổi theo sau: “Các người muốn đi đâu a?”
Triệu Hòa Hạo không nghĩ tới da mặt Lâm Cúc Ho dày như vậy, thế nhưng vẫn còn theo lại đây, gã nhìn về phía Vương Tiểu Minh, đối phương đứng ở nơi đó, làm vẻ mặt không nói cũng chẳng sao.
Nhưng Triệu Hòa Hạo bức thiết muốn biết Vương Tiểu Minh muốn nói gì với mình, nhưng sự có mặt Lâm Cúc Hoa làm người tên Vương Tiểu Minh tựa hồ không muốn nói nhiều.
Triệu Hòa Hạo không có biện pháp, chỉ có thể chủ động đi ra, nói lời khách khí với Lâm Cúc Hoa: “Lâm nữ sĩ, chị đừng theo chúng tôi nữa.”
Lâm Cúc Hoa vô thố cào cào góc áo, có chút thấp thỏm lo âu nói: “Tôi, tôi không đi theo các người, còn có thể làm gì đây?”
Triệu Hòa Hạo vẫn như cũ duy trì nụ cười, xa cách có lễ, “Lâm nữ sĩ, chị có thể ngồi trong lớp nghỉ ngơi, ít nhất hiện tại vẫn không có bất luận nguy hiểm gì, chị có thể yên tâm.”
Lâm Cúc Hoa hơi há mồm, “Người anh em, cậu cho tôi đi theo các người đi, tôi bảo đảm cái gì cũng không làm bậy, tuyệt không nói lung tung.”
Tựa hồ sợ những người này không tin mình, chị ta lại vội vàng vội chỉ vào miệng mình, nói lời thề son sắt: “Nếu tôi nói cho người khác, khiến cho miệng tôi bị cắt rớt! Đời này không được chết tử tế!”
Tựa hồ những người càn quấy không nói lý, luôn thích nói mấy lời thề độc để chứng minh cho mình.
Triệu Hòa Hạo cũng không quan tâm Lâm Cúc Hoa có đem tin tức ra truyền ra ngoài hay không, nếu truyền ra ngoài bị quỷ biết được, chết cũng chỉ có Lâm Cúc Hoa.
Cái khiến gã sợ hãi là Lâm Cúc Hoa tùy ý tự tiện hành động liên lụy bọn họ.
Huống chi, nếu Lâm Cúc Hoa thật sự bắt đầu ăn vạ, gã cũng không có biện pháp ngăn cản Lâm Cúc Hoa.
“Xin lỗi, Lâm nữ sĩ, nếu chị còn đi theo chúng tôi, đừng trách tôi không khách khí.” Triệu Hòa Hạo mỉm cười như cũ, trong miệng lại nói ra lời uy hϊếp lạnh lùng.
Lâm Cúc Hoa sắc mặt cứng đờ, chị ta cuối cùng cũng ý thức được, cái người tựa hồ lúc nào cũng tủm tỉm nở nụ cười thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, cũng không phải người hiền lành thật sự.
“Nhưng mà, nhưng mà tôi chỉ có một mình thì làm sao bây giờ, ngay cả một câu hỏi tôi cũng không biết đáp án, nếu cậu không cho tôi theo, tôi nhất định sẽ chết ở trong trò chơi.” Lâm Cúc Hoa sợ hãi lên nức nở, hốc mắt chị ta đỏ hồng, gương mặt chất đầy năm tháng cùng tang thương, lúc này thoạt nhìn phá lệ đáng thương.
Cuộc sống hình như đối xử với người phụ nữ này thật không tốt, mới có thể khiến chị ta biến thành bộ dáng tất cả mọi người chán ghét.
Khắc nghiệt, ngang ngược, vô lý.
Nhưng đây là trò chơi chết người thật sự.
Triệu Hòa Hạo nói trắng ra: “Lâm nữ sĩ, nếu tôi biết đáp án năm câu hỏi, nhất định tôi sẽ nói cho chị, tận lực giúp chị sống sót, nhưng hiện tại chị không thích hợp xuất hiện ở đây, có hiểu không?”
Lâm Cúc Hoa sắc mặt tuyệt vọng, người bình thường nhìn thấy chị ta đau khổ cầu xin như vậy, đều sẽ động lòng trắc ẩn.
Không nghĩ tới đối phương dầu muối không ăn, mềm cứng không chịu.
Xem như chị ta đã nhìn ra, mấy người này rõ ràng cố ý lập nhóm riêng, hơn nữa còn không muốn để mình gia nhập, đơn giản là ghét bỏ mình là gánh nặng.
Chị ta mới không tin Triệu Hòa Hạo sẽ nói cho mình đáp án, cho dù gã nói cho mình, Lâm Cúc Hoa cũng rất khó tin tưởng những đáp án này đều chính xác.
Bởi vì toàn bộ hành trình chị ta cũng không đi theo Triệu Hòa Hạo, căn bản không thể nghiệm chứng đáp án là thật hay giả.
Mấy ngày nay tiến vào game kinh dị, chị ta không tìm được bất luận manh mối gì, cứ việc đề bài chỉ có năm câu, nhưng chỉ sợ một câu chị ta cũng không đáp được.
Đến lúc đó nhất định chị ta sẽ chết trong trò chơi.
Lâm Cúc Hoa không muốn chết, nhưng nếu mấy người này không muốn tiếp nhận mình, chị ta cũng chỉ có thể xoay người đi tới cạnh đám người Lý Đại Tráng, bằng không một người phụ nữ như chị ta, làm sao sống sót trong trò chơi.
Nhưng bên ngoài, Lâm Cúc Hoa vẫn lộ vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: "Vậy thì tốt quá, tôi liền về lớp chờ tin tức của cậu."
Triệu Hòa Hạo gật đầu, mỉm cười nhìn Lâm Cúc Hoa rời đi.
“Bây giờ có thể nói chưa?” Triệu Hòa Hạo quay đầu, nhìn Vương Tiểu Minh: “Sao lúc nãy cậu ngăn cản tôi?”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Tuy rằng tôi không biết anh muốn làm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ……” Cậu nhìn chằm chằm Triệu Hòa Hạo: “Anh biết nữ sinh kia đã chết, cô bé bị ai gϊếŧ chết, là con quỷ kia, nó trông như thế nào?”
Cho tới bây giờ, Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa chính diện gặp mặt con quỷ úp mặt vào vách tường, không biết trông nó như thế nào, cũng chưa tận mắt trông thấy con quỷ kia gϊếŧ người.
Có lẽ, những nghi hoặc này, chỉ có Triệu Hòa Hạo mới giải thích cho cậu được.
Triệu Hòa Hạo mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giống như sóng to gió lớn, gã không ngờ tên Vương Tiểu Minh này thế nhưng cũng biết học sinh kia đã chết.
Cùng lúc, gã đột nhiên cũng ý thức được gì đó.
Vương Tiểu Minh nhất định là thông qua phản ứng của gã và Điền Hân Đồng, suy đoán ra nữ sinh là người chết.
Nhưng, chuyện này cũng nói lên được...
Tên Vương Tiểu Minh này, nhất định cũng giống gã, thấy lệ quỷ gϊếŧ chết một học sinh nào đó, hơn nữa còn thấy được học sinh vốn nên chết vẫn sống lại trở về lớp.
Giờ khắc này gã vô cùng hối hận lúc trước không cùng Vương Tiểu Minh hợp tác, cùng nhau trao đổi manh mối.
Cũng may lúc này chưa quá muộn.
Suy nghĩ của Triệu Hòa Hạo lướt qua trong giây lát, bất động thanh sắc hỏi lại Hạ Nhạc Thiên: “Trong lớp còn ai cũng là người chết?”
Hạ Nhạc Thiên không thể không cảm khái quả nhiên là người sống qua hai lần trò chơi, rất thông minh, cậu cũng không hề vòng vo, đem tên ba người chết trong lớp nói cho Triệu Hòa Hạo.
Cậu làm như vậy cũng không phải vì giúp Triệu Hòa Hạo.
Mà là không muốn thấy Triệu Hòa Hạo vì tìm ra người chết trong lớp, mà kinh động đến những học sinh đó, dẫn tới tình huống không thể khống chế được.
Giúp Triệu Hòa Hạo, đồng thời cũng giúp chính mình.
Cuối cùng, Hạ Nhạc Thiên lại nói: “Muốn xác nhận ai là người chết trong lớp, có thể xem vở của bọn họ, phía trên ghi đầy từ chết.”
Triệu Hòa Hạo không nghĩ tới Vương Tiểu Minh chẳng những đem số người chết nói cho mình, còn đem biện pháp phán đoán người chết cũng nói ra.
Triệu Hòa Hạo cũng không quá tin tưởng cách này của Vương Tiểu Minh.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đối phương căn bản không có lý do gì lừa gã.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: “Như vậy, anh có thể nói nữ sinh kia chết như thế nào không? Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Hòa Hạo nói: “Lúc ấy chúng tôi phát hiện lớp thiếu một học sinh, chân chính sỉ số hẳn là 59 người, vì thế chúng tôi cùng cô bé ấy đến văn phòng tìm chủ nhiệm lớp, sau đó……”
Triệu Hòa Hạo đem mọi chuyện trải qua cẩn thận kể lại cho Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng nói cho Hạ Nhạc Thiên: “Tôi nghĩ rằng chỉ cần quỷ biết được chúng ta phát sinh thiếu một học sinh, sẽ triển khai gϊếŧ chóc, bao gồm những học sinh trong lớp, bọn họ không thể nhớ được lớp thiếu một người.”
Hạ Nhạc Thiên lại nhận ra chỗ không thích hợp địa: “Anh xác định Quỷ Chủ Nhiệm Lớp lúc ấy chạy ra đuổi gϊếŧ các anh?”
Điền Hân Đồng cho rằng Hạ Nhạc Thiên hoài nghi Triệu Hòa Hạo nói dối, lập tức giải thích: “Là thật đó, tôi nghe được tiếng giày cao gót của nó càng ngày càng gần tôi.”
“Không đúng, chuyện này không hợp lý.” Hạ Nhạc Thiên lập tức phủ định: “Nếu con quỷ đó đuổi gϊếŧ các người, đã nói lên các người thỏa mãn điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ, vì sao cuối cùng nó lại buông tha các người?”
Chuyện này căn bản không giải thích được.
Điền Hân Đồng nói một cách đương nhiên: “Bởi vì chúng tôi chạy thoát, cuối đường hành lang chính là cửa ra, nó căn bản không có biện pháp gϊếŧ chúng tôi.”
Hạ Nhạc Thiên trầm tư suy nghĩ.
Chẳng lẽ đúng là như vậy?
Quỷ rõ ràng đã xác định mục tiêu ba người Triệu Hòa Hạo, theo lý mà nói xác suất còn sống của ba người cơ hồ bằng không.
Trừ phi bọn họ vốn không thỏa mãn điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ gϊếŧ.
Nhưng có thể sao?
Chuyện này trước sau mâu thuẫn, nghĩ sao cũng không thông.
“Mặc kệ là thế nào, cảm ơn cậu đã nói cho tôi chuyện này.” Triệu Hòa Hạo đánh gãy suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt chân thành hiếm thấy: “Có lẽ, chúng ta có thể trao đổi manh mối, tôi phát hiện tôi đã quá coi thường trò chơi lần này, chỉ dựa vào một mình tôi, căn bản không có cách nào đáp đúng ba câu hỏi.”
Hạ Nhạc Thiên ngoài ý muốn nhìn Triệu Hòa Hạo, vài giây sau cậu gật đầu, “Có thể.”
Chờ sau khi Hạ Nhạc Thiên rời đi.
Điền Hân Đồng có chút khó hiểu hỏi Triệu Hòa Hạo: “Vì sao muốn đem manh mối chúng ta mạo nguy hiểm mới tìm đều nói cho cậu ta?”
Vương Tiểu Minh kia, lớn lên tuy không tồi, nhưng vừa nhìn liền biết không đáng tin cậy.
Ai biết cậu ta trao đổi tin tức là thật hay giả, vạn nhất cậu ta hố mình và Triệu Hòa Hạo thì sao bây giờ.
Triệu Hòa Hạo lắc đầu, nói một câu khẳng định: “Tôi cảm thấy, cậu ta cũng là người chơi lâu năm giống tôi, hơn nữa người này phi thường thông minh, chúng ta không thể trở mặt với cậu ta, hơn nữa cần phải tạo mối quan hệ tốt.”
Điền Hân Đồng giật mình vô cùng.
Vương Tiểu Minh tự xưng là trạch nam thích ăn đùi gà, cư nhiên cũng giống như Triệu Hòa Hạo, đều là tài xế già?
***