- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
- Chương 402: Thi đấu xếp hạng kết thúc
Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 402: Thi đấu xếp hạng kết thúc
Sân trường rất lớn, đặc biệt là đã gần nửa đêm, rất nhiều phòng học đều đã đóng cửa, cố ý trốn tránh sẽ rất khó tìm ra.
Đường Quốc Phi nói: “Đừng lo, trường học là địa bàn của tớ, tớ có thể cảm giác đến từng góc, huống chi là tìm một người sống.”
Bóng dáng quỷ vẫn ẩn nấp sau lớp sương mù, một đôi mắt lạnh băng không cảm xúc, nhưng cách nói chuyện và giọng điệu đắc ý này, không khác gì lúc còn sống.
Hạ Nhạc Thiên chớp mắt, lại cảm thấy chóp mũi cay cay.
Cách xa lâu như vậy, Hạ Nhạc Thiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại Đường Quốc Phi bằng cách này, giờ đây Đường Quốc Phi đã biến thành lệ quỷ cấp Quỷ giới.
Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi Đường Quốc Phi, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đường Quốc Phi dắt theo Hạ Nhạc Thiên tìm Sứ giả Gothic, khẽ hỏi: “Dạo này cậu có khỏe không?”
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, gật đầu: “Tớ rất tốt.”
Đường Quốc Phi dừng một chút, lại hỏi: “Vậy…… Cha mẹ tớ thì sao, bọn họ cũng quá tốt cả chứ?”
Hạ Nhạc Thiên im lặng, sau đó mới đáp: “Hai bác cũng quá rất tốt, ngày đó tớ đi thăm hai bác, có biếu cho hai người một số tiền, bọn họ không cần lo lắng cuộc sống sau này.”
Đường Quốc Phi thở phào, vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, “Cảm ơn người anh em, chỉ là số tiền tớ không có cách nào trả cho cậu.”
“Trả gì chứ, nếu không nhờ có cậu, lần này tớ đã sớm chết.” Hạ Nhạc Thiên nói.
Trước khi khôi phục ký ức, Hạ Nhạc Thiên thật sự định nhảy cửa sổ, cũng may Đường Quốc Phi dùng tiếng bước chân nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên, làm cậu đánh mất ý định này.
Cũng vì Đường Quốc Phi xuất hiện, làm Sứ giả Gothic vốn đã động sát tâm bắt buộc phải trốn đi, để tránh bị Đường Quốc Phi theo dõi.
“Cậu là anh em tốt của tớ, những gì tớ có thể giúp thì nhất định giúp, cảm ơn thì miễn đi.”
Hạ Nhạc Thiên học Đường Quốc Phi chụp bả vai hắn, “Đúng vậy, tiền đối với tớ lúc này chỉ là những con số, có thể giúp hai bác sống tốt hơn một chút mới là quan trọng.”
Đường Quốc Phi không nói nữa, chỉ ôm Hạ Nhạc Thiên bả vai, tình nghĩa đều để trong lòng, không cần dùng ngôn ngữ diễn đạt.
Chợt, Đường Quốc Phi nói: “Sứ giả Gothic đang trốn trong phòng 403, đi, chúng ta mau úp sọt hắn.”
“Phải cẩn thận một chút, trên người hắn có Bug, không dễ đối phó vậy đâu.” Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở.
Sợ Đường Quốc Phi sẽ bành trướng mà sơ sẩy.
Đường Quốc Phi nói: “Yên tâm, hai chúng ta liên thủ nhất định có thể làm chết tên Sứ giả đó, tớ chặn cửa trước, cậu lấp kín cửa sau, xem hắn chạy đi đâu.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Một người một quỷ lập tức tách ra.
Hạ Nhạc Thiên núp phía sau cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Rất nhanh, tiếng bước chân của Đường Quốc Phi quanh quẩn toàn bộ tầng lầu, Sứ giả Gothic đang ẩn nấp lập tức biến sắc, càng rụt người trốn vào trong góc.
Tiếng bước chân đi vào phòng học, cuối cùng dừng lại trước nơi Sứ giả Gothic đang trốn.
Sau đó là sự im lặng kéo dài, không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Tim Sứ giả Gothic đập nhanh hơn, vẫn duy trì bình tĩnh phân tích lệ quỷ có phải đã phát hiện ra hắn hay không...
Có lẽ, con quỷ kia muốn dùng cách này để ép hắn lộ mặt, sau đó kích phát cơ hội gϊếŧ người.
Sứ giả Gothic trước giờ không thiếu kiên nhẫn, hắn vẫn không nhúc nhích, thả chậm hô hấp lẳng lặng chờ đợi.
Một hồi sau, tiếng bước chân của quỷ dần dần đi xa, cuối cùng biến mất.
Sứ giả Gothic vẫn không có ra ngoài, kinh nghiệm trải qua nhiều trò chơi giúp hắn biết rõ, đây tuyệt đối là lệ quỷ cố ý làm ra, mục đích là để hắn mắc mưu.
Sứ giả Gothic lại đợi mười phút.
Tiếp tục mười phút.
Phòng học vẫn im ắng, không có tiếng bước chân nào.
Lúc này hắn mới chui ra khỏi góc bàn, vừa định hoạt động tứ chi có hơi tê cứng, khoé mắt chợt hiện lên một bóng đen, lệ quỷ đang đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy nhìn hắn.
Chuông cảnh báo trong đầu Sứ giả Gothic xao vang, chửi thầm trong lòng mình vậy mà lại bị con quỷ này lừa gạt, hắn vội vàng bật người nhảy qua, từ cửa sau chạy đi.
Tiếng bước chân phía sau như âm hồn không rời không bỏ, Sứ giả Gothic tùy tiện chọn một chỗ chạy đi, bỗng nhiên một tia sáng lạnh vụt tới, một thanh đao mạnh mẽ chém xuống, mục tiêu rõ ràng là cổ hắn.
Sứ giả Gothic vội vàng quỳ xuống lộn một vòng, da đầu chợt lạnh lẽo, máu tươi nháy mắt nhỏ giọt xuống, nhiễm hồng một nửa mặt.
Một mảng da đầu của hắn đã bị tước mất.
Sứ giả Gothic âm trầm quay đầu, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên thì oán hận nói: “Quả nhiên là mày.”
Hạ Nhạc Thiên không trả lời, tiếp tục cầm trường đao tấn công.
Vai ác từ trước đến nay chết vì nói nhiều, Hạ Nhạc Thiên càng muốn giải quyết Sứ giả Gothic càng nhanh càng tốt.
Sứ giả Gothic chật vật né tránh, cả giận nói: “Mày quả nhiên khôi phục ký ức, lúc đó tao không nên buông tha mày.”
Chẳng sợ bị lệ quỷ tấn công, hắn nên xử lý Hạ Nhạc Thiên trước mới đúng.
Nhưng giờ hối hận cũng không thay đổi được kết cục.
Hiện tại hắn chỉ có thể một đánh một với Hạ Nhạc Thiên, Sứ giả Gothic lấy một thanh trường đao khắc hoa văn từ Không Gian Bao Vây ra, ngăn cản đường tấn công của Hạ Nhạc Thiên.
Hai người ngươi tới ta đi, rất nhanh đều bị thương, nhưng không ai dừng lại, dù đổ máu cũng bất kể hậu quả muốn gϊếŧ chết lẫn nhau.
Không biết khi nào, một đoàn sương đen bóng dáng dần dần tới gần, quỷ dị khuếch tán xung quanh.
Sứ giả Gothic trước tiên phát hiện lệ quỷ đã đến, vội vàng nói với Hạ Nhạc Thiên: “Hạ Nhạc Thiên, tôi biết cậu muốn gϊếŧ tôi, nhưng nếu cậu không dừng tay, chúng ta đều phải chết ở đây.”
Hạ Nhạc Thiên không đáp, tiếp tục tấn công hắn.
Trên người Sứ giả Gothic lại nhiều thêm một miệng vết thương, đau đớn làm hắn trở nên phẫn nộ điên cuồng, “Được lắm! Nếu mày đã không phối hợp, vậy đừng trách tao.”
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh đến lạ thường, trường đao trong tay cậu lại chém một nhát trên người Sứ giả Gothic.
Sương đen dày đặc đã hoàn toàn bao phủ hành lang, trùm lên cả Hạ Nhạc Thiên và Sứ giả Gothic, trước mắt chỉ còn một màu đen mờ mịt, không thấy bất kỳ thứ gì.
Hạ Nhạc Thiên thu đao, cẩn thận lắng nghe xung quanh.
Sứ giả Gothic nhịn xuống hơi thở hổn hển, nhắm hai mắt như đang liên lạc với thứ gì đó.
Một giây sau, Sứ giả Gothic mở bừng mắt, tròng mắt đã bị ánh sáng xanh lục lấp đầy, sương đen trước mắt hắn cũng trở nên trong suốt.
Hắn thấy được Hạ Nhạc Thiên đứng cách đó không xa, đối phương đã bị sương đen ảnh hưởng tầm mắt, không thể nhìn thấy hắn.
Sứ giả Gothic nở nụ miệng ác độc.
Tìm được mày.
Hắn nhẹ nhàng bước tới gần cậu, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, tay chậm rãi giơ trường đao, nhắm ngay Hạ Nhạc Thiên đang bị sương đen ảnh hưởng tầm mắt, chém mạnh xuống.
Mày xem, ngay cả quỷ cũng đang giúp tao.
Hạ Nhạc Thiên phải chết không thể nghi ngờ!
Nghe thấy tiếng gió vụt trong không khí, Hạ Nhạc Thiên mới nhận ra Sứ giả Gothic đã tới gần, nhưng mọi chuyện đã không còn kịp.
Hắn có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Hạ Nhạc Thiên, hưng phấn vặn vẹo nói: “Tao nói rồi, lần sau gặp mặt chính là ngày chết của mày!”
Trường đao chém xuống, cách cổ Hạ Nhạc Thiên chỉ còn 5centimet, đã bị một bàn tay bị sương đen bao phủ túm được, kẹt lại không thể nhúc nhích.
Sứ giả Gothic kinh ngạc ngẩng đầu.
Là con quỷ kia.
Nó cũng lộ ra nụ cười hệt như Sứ giả Gothic, lành lẽo nói: “Ta cũng —— tìm được ngươi!!!”
“Không!!” Sứ giả Gothic nháy mắt nhận ra được gì đo, hoảng sợ quát to: “Mau giúp tao, giúp tao áp chế nó.”
Ánh sáng xanh trong mắt Sứ giả Gothic mở rộng, chuẩn bị lan tràn đến chuôi đao, trước mắt Hạ Nhạc Thiên nhảy ra một dòng chữ.
[Thọc vào mắt hắn, chuyện kế tiếp giao cho tôi!!!!!]
Dòng chữ to sợ Hạ Nhạc Thiên nhìn không rõ, bèn thêm mấy dấu chấm than đỏ, thể hiện tâm tình sốt ruột lúc này của bàn tay vàng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lấy ra con dao thép đã chuẩn bị sẵn, cơ thể nhanh nhẹn linh hoạt vòng đến trước mặt Sứ giả Gothic, hung hăng đâm vào tròng mắt hắn.
Nhanh như chớp, trên người Hạ Nhạc Thiên cũng nở rộ một đoàn ánh sáng xanh lục, theo cánh tay đi vào trong mắt Sứ giả Gothic, cùng Bug chém gϊếŧ cắn nuốt nhau.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng thả tay lùi ra sau, cũng gọi Đường Quốc Phi: “Mau lùi lại.”
Đường Quốc Phi lập tức làm theo, sương đen cũng nhanh chóng trở về quanh người Đường Quốc Phi.
Ánh đèn ngoài hành lang cũng bình thường lại.
Hai luồng ánh sáng xanh lục tụ tập trong mắt Sứ giả Gothic, tiến hành cắn nuốt và tranh đoạt.
Nhưng Sứ giả Gothic lấy thân mình làm chiến trường, bị hai bàn tay vàng chém gϊếŧ lại sắp phát điên vì đau đớn.
Tròng mắt hắn rách nát nứt vỡ, máu tươi đầm đìa.
Sứ giả Gothic giãy giụa kêu gào thảm thiết, căn bản không rảnh bận tâm Hạ Nhạc Thiên.
Tuy rằng hai ánh sáng xanh lục rất giống nhau, nhưng Hạ Nhạc Thiên vừa liếc một cái đã phân biệt ra cái nào mới là bàn tay vàng của mình.
Hai luồng ánh sáng xanh lục tranh đoạt quyền hạn cùng lực lượng,
Tần số và độ sáng bên này giảm bên kia tăng, không xác định được bên nào đang chiếm lợi thế.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến bàn tay vàng của mình vì ngày hôm nay, vẫn luôn đang không ngừng tích trữ năng lượng, trong mỗi thế giới trò chơi, trừ khi gặp phải nguy cơ không thể hóa giải, nếu không đều nó rất ít xuất hiện giúp Hạ Nhạc Thiên.
Sau khi tròng mắt Sứ giả Gothic tan chảy, bàn tay vàng của Hạ Nhạc Thiên lại di chuyển đến con mắt còn lại, Bug cũng vội vàng theo sau.
Giờ thì cả hai mắt của Sứ giả Gothic đều bị hủy hoại.
Hắn kêu rên ra tiếng, đau đớn cùng thù hận khiến nhìn chằm chằm nơi Hạ Nhạc Thiên đang đứng, thấp giọng gào rống: “Hạ Nhạc Thiên, không ngờ mày lại cùng một hội với đám quỷ này!!”
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu, “Chỉ trách anh quá ngu ngốc.”
Sứ giả Gothic hét to bò dậy, muốn cùng Hạ Nhạc Thiên đồng quy vu tận, Đường Quốc Phi theo bản năng rút đao ngăn lại, nhưng giây tiếp theo, chân của Sứ giả Gothic bỗng nứt toạc, quỳ sụp xuống đất.
Thì ra là vì hai luồng sáng xanh lại Hạ thay đổi địa điểm, di chuyển đến đùi Sứ giả Gothic, Bug đã chém gϊếŧ đỏ mắt không phân địch ta, sức mạnh của hai bên làm chân của Sứ giả Gothic đứt thành mấy khúc.
Chẳng bao lâu, tứ chi của Sứ giả Gothic đều bị đứt gãy, nằm trên mặt đất đau đớn kêu rên.
Hạ Nhạc Thiên không chút thương hại, có thể nói, kết quả ngày hôm nay đều là do Sứ giả Gothic gieo gió gặt bão.
Sứ giả Gothic chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chịu kết cục như thế này.
Rõ ràng hắn đã bắt được những lá bài tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn thua.
Hơi thở hắn càng lúc càng mong manh, “Gϊếŧ tôi…… gϊếŧ tôi đi.”
Hắn không muốn nằm vật vã đau đớn như phế vật chờ chết.
Hạ Nhạc Thiên đi đến cạnh Sứ giả Gothic, “Yêu cầu này của anh tôi không làm được.”
“Cậu không muốn báo thù sao....!! Vậy gϊếŧ tôi, gϊếŧ tôi đi!!” Sứ giả Gothic gào rống, hai hốc mắt đẫm máu tươi như đang nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.
Cậu không nói chuyện, quả thật cậu rất muốn gϊếŧ chết hắn.
Nhưng trước khi hai cái Bug chưa phân thắng bại, Sứ giả Gothic cần phải sống.
Sứ giả Gothic biết có nói nữa Hạ Nhạc Thiên cũng không giúp mình, xoay đầu không nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Thời gian từng chút trôi qua.
Đường Quốc Phi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột không thôi, nói: “Lão tam, chúng ta không cần giúp nó một tay sao?”
Nếu một khi Bug khống chế thế giới này, tất cả người chơi, bao gồm Đường Quốc Phi, đều không sống được.
Đường Quốc Phi không để ý mình, nhưng hắn không muốn Hạ Nhạc Thiên lâm vào nguy hiểm, vì thế, hắn nguyện ý trả giá.
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, “Chuyện này chúng ta không giúp được nó.”
Nếu không, bàn tay vàng đã sớm nhắc nhở cậu.
Nơi xa có ánh ban mai chiếu tới, đã là bốn giờ sáng, mà trong trường học vẫn yên ắng không một bóng người, Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi cứ như vậy im lặng chờ đợi.
Lại qua một giờ.
Một luồng ánh sáng xanh dần dần trở nên to lớn hơn, nó đang từng chút cắn nuốt Bug.
Hạ Nhạc Thiên thấy vậy thì nhịn không được vui vẻ, nhưng không đến phút cuối thì không thể phán định kết cục. Ba mươi chưa phải là Tết.
Bug đã ý thức được mình sắp thua trong trò chơi này, lập tức sinh ý định chạy trốn, lẳng lặng ngủ đông chờ cơ hội lần sau.
Nhưng mà bàn tay vàng đang trên đà thắng lợi dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Bug đào tẩu, nó nhanh xông lên há to mồm cắn nuốt.
Bug dần dần thả lỏng khống chế thế giới này, quy tắc của thế giới lại lần nữa quay về vị trí chính cung.
Không trung chợt xuất hiện một cái khe dài, một đôi mắt lạnh băng nhìn chăm chú hai cái Bug phản bội thần đang cắn nuốt nhau.
Quy tắc vô hình dần dần khuếch tán.
Bug đang rơi vào thế yếu, tốc độ và lực lượng suy giảm rất nhiều, bàn tay vàng nhân cơ hội truy đuổi, điên cuồng cắn xé nó, cuối cùng hoàn toàn ăn sạch.
Đôi mắt không lồ chuyển động một chút, liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên, sau đó nhắm mắt lại hoàn toàn biến mất.
Đường Quốc Phi không dám thở mạnh.
Tuy ở thế giới này hắn là vô địch, nhưng quy tắc vẫn có thể khống chế sinh tử của hắn, đương nhiên, tiền đề là hắn phạm sai lầm trái với quy định, nếu không thì dù là quy tắc, cũng không có quyền tùy ý xử lí hắn.
Nhưng vị không thể nói tên kia thì ngoại lệ.
Đường Quốc Phi xoa xoa mồ hôi lạnh vô hình trên trán.
Hạ Nhạc Thiên lấy một thanh đao từ Không Gian Bao Vây, Đường Quốc Phi nhìn khá quen mắt, “Thanh đao này là……”
“Là thanh đao đã gϊếŧ chết cậu.” Hạ Nhạc Thiên trả lời.
Đường Quốc Phi không ngờ Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn giữ nó bên mình, hiển nhiên cậu ấy định trả thù cho hắn, Đường Quốc Phi vỗ vai Hạ Nhạc Thiên, cảm xúc cuộn trào trong lòng cuối cùng đều hóa thành một câu, “Thật sự, nếu tớ là con gái, tớ nhất định sẽ lấy thân báo đáp, cậu đối với tớ thật tốt.”
Hạ Nhạc Thiên co quắp khóe miệng, “Dù cậu có là con gái, tớ cũng sẽ không thích cậu.”
Đường Quốc Phi lập tức không phục: “Tại sao, tớ kém ở chỗ nào?”
Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới người kia, không tự giác mỉm cười, “Tớ đã có người yêu.”
Đường Quốc Phi: “???”
“Chuyện khi nào? Là ai? Tớ còn tưởng đời này cậu sẽ ế tới già.” Đường Quốc Phi vẫn không tin, “Là ai? Ở đâu? Tớ có quen không?”
“Cậu không quen, người đó…… cũng giống cậu.” Hạ Nhạc Thiên ám chỉ.
Đường Quốc Phi buột miệng thốt ra: “Cậu vậy mà lại yêu đương với quỷ!???”
Đường Quốc Phi quen biết Hạ Nhạc Thiên mấy năm nay, chưa bao giờ thấy Hạ Nhạc Thiên có cảm tình với cô gái nào, bao gồm đàn ông cũng không có hảo cảm, ai mà ngờ khẩu vị của đối phương lại nặng như vậy……
Hạ Nhạc Thiên nói: “Không phải quỷ, là NPC.”
Đường Quốc Phi há hốc mồm, gian nan tiêu hóa thông tin này, trong đầu đều là nghi vấn.
Hạ Nhạc Thiên ra hiệu cho Đường Quốc Phi tạm thời đừng nói chuyện, cậu còn có chuyện quan trọng phải làm, Hạ Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, nhìn Sứ giả Gothic chỉ còn treo một hơi thở cuối cùng, chậm rãi cười, “Ngại quá, giữ lâu như vậy, giờ trả lại con dao này cho anh.”
Cậu nâng tay, cắm sâu vào ngực trái của Sứ giả Gothic.
Sứ giả Gothic không kịp để lại di ngôn, cứ như vậy trừng mắt tử vong.
Bàn tay vàng chậm rãi bay khỏi người Sứ giả Gothic, cuối cùng lại chìm xuống làn da Hạ Nhạc Thiên.
Một hàng chữ xuất hiện trước mắt Hạ Nhạc Thiên.
[Cảm ơn]
Hạ Nhạc Thiên không nhìn dòng chữ trước mặt, cậu nhìn chằm chằm thi thể của Sứ giả Gothic, chậm rãi thở hắt ra.
Cuối cùng cậu cũng báo được thù cho Đường Quốc Phi.
Còn gặp lại Đường Quốc Phi.
Không có gì tốt đẹp hơn lúc này.
Đường Quốc Phi cảm thấy quái quái, hắn rõ ràng đứng ngay bên cạnh, Hạ Nhạc Thiên lại bày ra vẻ mặt tôi cuối cùng cũng báo thù rửa hận cho anh em tốt của mình, nhìn tê cả răng.
“Lão tam, cậu còn ổn không?” Đường Quốc Phi nói.
Hạ Nhạc Thiên hoàn hồn, mọi cảm xúc vào lúc này đều trở nên bình thản, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng, nói với Đường Quốc Phi: “Đi, tìm một chỗ ngồi xuống, tớ có chuyện hỏi cậu.”
Đường Quốc Phi vẫy vẫy tay, “Trước tiêm cho tớ năm phút, tớ phải giải quyết cái thứ giả làm tớ kia, chỉ còn dư lại nó, mấy con quỷ khác tớ gϊếŧ hết rồi.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Đường Quốc Phi biến mất tại chỗ.
Hạ Nhạc Thiên thấy vậy thì lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thích Lệ Phi.
Rõ ràng chỉ ở trong trò chơi mấy ngày, lại giống như đã cách xa cả đời.
[Da Da Hạ: Em nhớ anh.]
Không đến một giây, Thích Lệ Phi cũng gửi tin nhắn đến.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Tôi cũng vậy, chỉ còn 5 phút cuối cùng thi đấu xếp hạng sẽ kết thúc, tôi đã sốt ruột muốn gặp em, đến lúc đó, tôi có việc nói cho em.]
[Da Da Hạ: Được, em cũng chờ không kịp muốn gặp anh.]
Hạ Nhạc Thiên luyến tiếc, nhưng vẫn nói với Thích Lệ Phi mình còn có chuyện cần giải quyết, Thích Lệ Phi cũng hẹn sau khi trò chơi khi kết thúc gặp nhau.
Hạ Nhạc Thiên lại thử nhắn tin cho Hàn Mai Mai.
Nhưng bên Hàn Mai Mai vẫn không có động tĩnh, Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Hàn Mai Mai cũng giống cậu, đều bị xóa ký ức rồi thả xuống thế giới nội tâm mình sợ nhất, trừ khi nhớ lái tất cả, hoặc là tìm được đường sống trong ác mộng, chỉ có hai biện pháp này mới có thể thoát khỏi trò chơi.
Về phần Bạch Khê và Sứ giả Gothic, rất có thể bị Bug giữ lại ký ức, nên mới có thể nhanh chóng tìm thấy cậu.
Chỉ tiếc, Sứ giả Gothic tính toán hết thảy, lại không đoán được lệ quỷ trong ác mộng của Hạ Nhạc Thiên, lại là Đường Quốc Phi thật sự.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đường Quốc Phi cũng đúng hẹn quay về, hai người tìm chỗ ngồi xuống, Đường Quốc Phi mới hỏi: “Cậu muốn hỏi gì?”
Hạ Nhạc Thiên sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi Đường Quốc Phi: “Sao cậu lại biến thành Boss của thế giới này vậy? Từ lúc bắt đầu đã có được ký ức của thế giới hiện thực sao?”
Đường Quốc Phi nói: “Tớ cũng không biết, kỳ thật lúc bắt tớ vốn không biết mình là ai, khi ấy chỉ biết mình là quỷ, nhất định phải tuân thủ quy tắc làm việc, nhiệm vụ của tớ là dựa theo quy tắc hoàn thành nhiệm vụ.”
Đường Quốc Phi nói tới đây, lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, “Ngày tớ có được ký ức lúc còn sống, là lúc cậu vừa tiến vào trò chơi, buổi tối hôm mà tớ đến gϊếŧ Tưởng Phương thì thấy cậu.”
“Tớ mới cảm thấy hình như đã gặp cậu ở đâu đó, nhưng tớ không nhớ ra.”
Lúc này, bàn tay vàng đang yên lặng tiêu hóa lực lượng lại xông ra, dùng ngữ điệu tranh công nhảy tung tăng.
[Là tôi! Là tôi!]
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vội vàng hỏi thầm trong lòng đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay vàng lập tức trả lời: [Đây là thế giới cuối cùng của chúng ta, tôi cho rằng Bug nhất định sẽ nấp trong thế giới này cắn nuốt tôi, nhưng tôi đã cải tà quy chính, tôi không thể tùy tiện thay đổi quy tắc.]
[Nhưng khi tôi thấy người chơi bị Bug bám vào người, tôi nhận ra rằng đây chính là tử cục]
[Cho nên, tôi chia một phần lực lượng cho con quỷ này, khôi phục ký ức của nó, nếu Bug có thể giữ được ký ức người chơi, tôi cũng có thể trả lại ký ức cho con quỷ này.]
Qua vài giây, bàn tay vàng lại bổ sung thêm một câu: [Vốn dĩ tôi không thể làm như vậy, nhưng ai bảo Bug sai trước, cậu nói có đúng không? Đây không phải lỗi của tôi.]
Hạ Nhạc Thiên vội vàng cảm ơn bàn tay vàng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nghĩ mà sợ.
Nhưng bây giờ còn một vấn đề.
Hạ Nhạc Thiên hỏi bàn tay vàng: “Người chơi sau khi chết không phải sẽ bị trò chơi xóa bỏ sao, sao Đường Quốc Phi lại biến thành Boss của thế giới này?”
Bàn tay vàng lập tức đưa ra đáp án: [Đó là ân huệ cuối cùng mà thần dành cho người chơi, trước nay ngài ấy chưa từng nghĩ đến chuyện xóa bỏ người chơi, chỉ là dùng một phương thức khác biến người chơi thành lệ quỷ hoặc NPC trong thế giới trò chơi, nhưng cái giá là vĩnh viễn mất đi ký ức lúc còn sống.]
Ân huệ cuối cùng của Thần dành cho người chơi?
Hạ Nhạc Thiên ngây ngẩn cả người.
Vị Thần không thể gọi tên kia, ở trong mắt Hạ Nhạc Thiên có vẻ tàn khốc và lạnh nhạt, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng không sai.
Thần sinh ra đã cao cao tại thượng, hắn có thể sáng tạo ra trò chơi này để giúp nhân loại tự bảo vệ mình, điều này đã cũng chứng minh hắn thiên vị nhân loại.
Nhưng không ngờ……
Thần cũng sẽ nói dối.
Hạ Nhạc Thiên mấp máy đôi môi, nói thầm trong lòng với bàn tay vàng: “Vậy có khác gì cư dân địa phương?”
Bàn tay vàng: [Không giống, người ở thế giới hiện thực sau khi chết vẫn sẽ giữ lại bộ dáng lúc đầu và đa số ký ức lúc còn sống, nhưng các người chơi sẽ vĩnh viễn quên đi ký ức, mất đi chính mình.]
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới bừng tỉnh.
Ngay sau đó, một suy nghĩ không nhịn được mà lặng lẽ gieo giống vào lòng, mạnh mẽ vươn lên.
“Đinh ——”
Điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh hoàn thành nhiệm vụ, kéo suy nghĩ bay xa của Hạ Nhạc Thiên trở về.
Cùng lúc đó, Hàn Mai Mai cũng nhắn tin tới.
[Hàn Mai Mai: Tôi không sao, đã khôi phục ký ức, cậu gặp Sứ giả Gothic rồi chứ?]
[Da Da Hạ: Tôi đã gϊếŧ hắn, Tế Phẩm Tuế Nguyệt đã giúp tôi vào phút cuối cùng, chỉ tiếc cô ấy làm trái với quy tắc nhắc nhở tôi nên bị trò chơi xóa bỏ.]
[Hàn Mai Mai: Xem ra trong khoảng thời gian này bên phía cậu đã xảy ra rất nhiều việc, chờ rời khỏi đây rồi nói tiếp, bên này còn có chút việc.]
[Da Da Hạ: Được.]
Hàn Mai Mai cất điện thoại, ngẩng đầu, cửa thôn làng chất vô số thi thể, mỗi thi thể đều sinh động như đang ngủ, cũng có thi thể tái nhợt như thú nhồi bông, không có sức sống.
Đây là ác mộng sâu trong nội tâm của cô.
Cô bị ném vào trong thôn này, mỗi giây mỗi phút đều thấp thỏm lo âu, trong thôn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một người cho rằng thế giới này là giả, người này không màng tất cả mà chạy ra khỏi cổng thôn.
Tất cả thôn dân đều cho rằng người này điên rồi, thậm chí muốn thiêu chết hắn.
Hàn Mai Mai đã mất đi ký ức không biết nên tin tưởng những thôn dân, hay là tin tưởng người đã nhắc nhở mình thế giới này là giả, hơn nữa còn rủ cô thoát khỏi thôn làng.
Người kia đã từng hỏi cô, “Cô thật sự cảm thấy thôn làng là thật sao, vậy tại sao cô không hề nhớ mình đã đi vào đây bằng cách nào, vì sao cô có được một thân kỹ xảo chiến đấu đáng sợ như vậy, trong thôn không có người nào biết võ thuật cả?”
Những câu hỏi này cứ xoay tròn trong đầu Hàn Mai Mai, cuối cùng vào buổi tối người kia sắp bị thiêu chết đưa ra quyết định.
Cô phải tin tưởng trực giác của mình.
Cô cứu người kia, hai người trốn vào ngôi nhà đầu làng bị thôn dân cố ý che giấu, sau đó thấy được cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Bên ngoài thôn chất tầng tầng lớp lớp thi thể, tầng chót nhất còn có thi thể mặc quần áo cổ đại, có nam có nữ.
Trên mặt mỗi người treo những cảm xúc khác nhau, có mừng như điên, có lo lắng thấp thỏm, cũng có rất nhiều sợ hãi và khủng hoảng đối với sự việc trước mặt.
Lại nhìn lên thi thể tầng trên, quần áo dần dần từ triều Hán, đến thời Tấn, cuối cùng là sườn xám thời dân quốc, sau đó là những kiểu dáng tiếp cận thời hiện đại.
Cảnh tượng này quá quen thuộc, cô đã gặp qua ở đâu đó.
Người kia cắn răng lôi kéo Hàn Mai Mai bước ra cổng thôn, so với cảnh đáng sợ trước mắt, tự do và thế giới bên ngoài thôn càng quan trọng hơn.
Hàn Mai Mai cùng người kia vừa bước ra khỏi cổng thì đã đau đớn ngã xuống đất, cảm giác linh hồn đang bị rút ra.
Mà Hàn Mai Mai bỗng nhiên nhớ ra mọi chuyện.
Thật ra cô là một người chơi.
[Nhiệm vụ hoàn thành!]
Hàn Mai Mai vội vàng kéo người kia vào trong cổng làng, hắn thở hổn hển, mệt mỏi và sợ hãi nhìn Hàn Mai Mai, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Chạy ra thôn không phải là tự do, mà là giống những người nằm đó, chết cách đó không xa.
Hàn Mai Mai nói: “Sẽ có cách khắc.”
Hắn đau khổ nhắm mắt, “Nếu trước giờ tôi chưa từng thanh tỉnh thì tốt rồi, vậy tôi sẽ có thể giống mọi người trong thôn, chết lặng sống ở đây.”
Cảm xúc Hàn Mai Mai cũng hạ xuống, nhưng vẫn cô vẫn trước tiên nhắn tin thông báo cho Hạ Nhạc Thiên mình hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng chưa nói mấy câu thì xung quanh bắt đầu xuất hiện vài bóng người, Hàn Mai Mai vội vàng tạm biệt Hạ Nhạc Thiên, nhanh chóng đỡ người kia đứng lên.
Đám người dần dần vây quanh hai người Hàn Mai Mai.
Là những thôn dân, bọn họ đuổi tới rồi.
Từng gương mặt đều bình tĩnh không cảm xúc, trong ánh mắt dường như đang một cảm xúc cực kỳ đáng sợ cảm xúc.
Hàn Mai Mai lập tức đề cao cảnh giác, kéo người kia ra sau lưng, nhìn chằm chằm thôn dân.
Không khí trở nên đông cứng.
Chợt, thôn trưởng bước ra, nhìn Hàn Mai Mai và người kia, cất giọng trầm đυ.c: “Cô thật sự nghĩ rằng, người thức tỉnh chỉ có hai ngươi các cô sao?”
Hàn Mai Mai cùng người kia ngây ra.
Thôn trưởng đè nén bàn tay run rẩy không ngừng, “Tuy tôi đã hơn 70 tuổi, nhưng tôi vẫn chưa hồ đồ, phía trên cùng của núi xác biển thây kia, là em trai của tôi, còn có con trai và con dâu của tôi, tôi trơ mắt nhìn bọn họ ngã xuống đó.”
“Chúng tôi, đều đã thức tỉnh rồi……”
*
Hạ Nhạc Thiên cầm di động, thử gửi tin nhắn cho người chơi còn lại.
Mỗi thi đấu xếp hạng yêu cầu năm người chơi tham gia.
Bạch Khê và Sứ giả Gothic đã chết, Hàn Mai Mai đã hoàn thành trò chơi, giờ chỉ còn người chơi cuối cùng.
Chỉ tiếc qua năm phút, người chơi kia vẫn không có trả lời cậu, sống chết không rõ.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể chờ đợi.
Chờ người chơi này khôi phục ký ức hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chết trong trò chơi, như vậy thế giới trò chơi mới có thể kết thúc, đưa bọn họ trở lại hiện thực.
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Đường Quốc Phi, nói rất nhiều chuyện với nhau.
Hai người giống như quay lại những tháng ngày còn ở trong ký túc xá trường học, chỉ tiếc đã không thể trở về như cũ.
Một người một quỷ đều chôn sâu tiếc nuối trong lòng.
“Lão tam, sau này chỉ có thể nhờ cậu chăm sóc ba mẹ tớ, cũng không cần cậu làm gì, chờ bọn họ già rồi, thỉnh thoảng đi viện dưỡng lão nhìn hai người một lát, đừng để người khác bắt nạt.” Đường Quốc Phi dặn dò Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên vừa muốn nói gì, điện thoại đã vang lên âm thanh nhắc nhở, cậu mở ra nhìn, thấy được thông báo:
[—— Người chơi cuối cùng đã tử vong, trò chơi sắp đóng cửa, người chơi bắt đầu rời khỏi trò chơi.]
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, cười nói với Đường Quốc Phi: “Ba mẹ của cậu, dĩ nhiên tự cậu chăm sóc là tốt nhất.”
Đường Quốc Phi sửng sốt, “Lão tam ——?”
Hạ Nhạc Thiên biến mất, Đường Quốc Phi vươn tay quơ loạn giữa không trung, câu nói cuối cùng của Hạ Nhạc Thiên là có ý gì?
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, đứng ở trung tâm đường phố, cậu chậm rãi quay đầu, thấy được bóng dáng quen thuộc cuối con đường.
Dòng người như nước chảy, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chính chạy qua, ôm chặt Thích Lệ Phi, ngửi mùi hương trên người hắn, cảm giác như là mình đang ôm cả thế giới.
Thích Lệ Phi ôm eo Hạ Nhạc Thiên.
Người xung quanh đi ngang qua đều nở nụ cười thiện ý, chúc phúc cho đôi tình nhân này.
Hạ Nhạc Thiên nhón chân, chủ động hôn lên môi Thích Lệ Phi, thành kính lại kiên định.
Thích Lệ Phi vẫn khắc chế bản thân như cũ, chỉ đè Hạ Nhạc Thiên sâu trong ngực mình, “Thi đấu xếp hạng sắp kết thúc.”
Hạ Nhạc Thiên ghé đầu vào ngực người yêu, nghe được nhịp tim Thích Lệ Phi nhanh hơn bao giờ hết, “Em biết, anh nhất định sẽ tới tìm em trước tiên, đúng không?”
“Đúng vậy.” Thích Lệ Phi nói.
“Vậy đủ rồi.” Hạ Nhạc Thiên đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Thích Lệ Phi, lại nhõng nhẽo hôn mấy phát lên mặt Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi bất đắc dĩ mỉm cười, “Phấn khích như vậy sao?”
Hạ Nhạc Thiên cười không nói lời nào, lôi kéo Thích Lệ Phi đi một vòng quanh trung tâm phố, chờ đến khi màn đêm buông xuống, Hạ Nhạc Thiên mới nói: “Mỗi lần đều em đi trước, lần này em muốn nhìn anh đi trước, được không?”
Thích Lệ Phi cúi đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, “Được.”
Thích Lệ Phi phất tay mở cánh cửa không gian, chân dài vươn ra, cả người đã hoàn toàn biến mất sau cánh cổng.
Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống ghế đá bên đường, nhắm mắt lại nói chuyện với bàn tay vàng: “Có thể nhờ mày giúp tao vội chuyện không?”
Bàn tay vàng nhanh chóng xuất hiện.
[Làm gì?]
Hạ Nhạc Thiên nói tiếp: “Tuy rằng tao không biết vì sao mày lại bám vào người tao, nhưng thật sự rất cảm ơn mày vì những gì mày đã giúp tao, có thể nói, nếu không có mày, sẽ không có tao ngày hôm nay.”
[Đây có lẽ là vận mệnh, tôi giúp cậu, nhưng cậu cũng giúp tôi mà, đúng không?]
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, “Tôi phối hợp với cậu cắn nuốt nhiều Bug như vậy, không biết có thể làm giống Đường Quốc Phi, phân ra một chút lực lượng cho tôi, để tôi khôi phục ký ức không?”
Bàn tay vàng: [...]
[Cậu muốn làm gì?]
Hạ Nhạc Thiên cười cười, “Đương nhiên là muốn vĩnh viễn ở lại trong thế giới trò chơi, cùng người yêu vĩnh viễn bên nhau.”
Bàn tay vàng lại im lặng, hơn nữa còn nói một câu sâu xa.
[Tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng sau khi thi đấu xếp hạng kết thúc, cậu ước nguyện xong mà vẫn kiên trì muốn điều này, tôi sẽ giúp cậu trở thành Bug giống như tôi, thế nào?]
“Một lời đã định.”
Hạ Nhạc Thiên chọn rời khỏi trò chơi
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, Bùi Anh nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên ngồi dậy thì vui đến bật khóc, nghẹn ngào nói, “Hoan nghênh cậu bình an trở về.”
Hạ Nhạc Thiên cười gật đầu.
Bùi Anh nói: “Tôi phải thông báo tin tốt này cho Trần Đỉnh.”
Nhưng vừa mở giao diện trò chơi, Bùi Anh giật mình kêu lên, “Sứ giả Gothic biến mất trên Bảng xếp hạng rồi!”
Kênh Thế Giới cũng bởi vì chuyện này mà nổ tung, không chỉ là vì Sứ giả Gothic biến mất, ngay cả Tế Phẩm Tuế Nguyệt cũng không thấy nữa.
Có người thậm chí đoán rằng hai người họ trước khi thi đấu xếp hạng kết thúc đã vào trò chơi, kết quả là bất hạnh chết trong đó.
Cái chết của Sứ giả Gothic làm tổ chức Địa Ngục vốn đang trên đà suy sụp càng thêm tán loạn, vô số người vui mừng khôn xiết, cũng có người vì Sứ Giả Gothic chết đi mà hưng phấn, vọng tưởng thay thế hắn trở thành tân hội trưởng tổ chức Địa Ngục.
Nhưng ít ra, các người chơi đều an toàn hơn so với trước kia.
Hạ Nhạc Thiên không có công bố rằng mình là người gϊếŧ chết Sứ Giả Gothic, nhưng vẫn sẽ có người dựa theo xếp hạng của Hạ Nhạc Thiên mà đoán ra được.
Nhưng mọi chuyện đều không liên quan tới Hạ Nhạc Thiên.
Sứ giả Gothic và Tế Phẩm Tuế Nguyệt đã chết, nên ngoài Hạ Nhạc Thiên vẫn là top 1 ra, hạng nhì đã biến thành Hàn Mai Mai, hạng ba là Bùi Anh.
Trần Đỉnh đã nhảy lên vị trí thứ bảy.
Cậu chỉ yên lặng nhìn thời gian đếm ngược thi đấu xếp hạng kết thúc, Bùi Anh đè nén kích động, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Đi thôi Hạ Nhạc Thiên, mau đi nhận phần thưởng thuộc về cậu đi, tôi cũng phải vào trò chơi để lấy khen thưởng, nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau trong trò chơi.”
Ba người đứng đầu Bảng xếp hạng đều thu được tin nhắn từ trò chơi: [Có muốn vào vào trò chơi nhận khen thưởng hay không?]
*****
Editor: Ô may quá, kịp rồi. Chúc mừng ngày Quốc tế lao động 1/5 🎉🎉🎉
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
- Chương 402: Thi đấu xếp hạng kết thúc