Tiếng nói chuyện của Hạ Nhạc Thiên và Trương Kiều Minh không đánh thức Đường Quốc Phi, ngược lại Tưởng Phương ở giường dưới tỉnh dậy, ngồi dậy xoa mắt, hỏi: "Các cậu đang nói gì vậy?"
Trương Kiều Minh vừa định trả lời, Hạ Nhạc Thiên đã theo bản năng nói: "Không có gì, có phải tụi này đánh thức cậu không?"
Cậu ta lắc đầu: "Không, tớ ngủ gật thôi, giờ mới buổi chiều, nếu ngủ thật thì buổi tối không ngủ được nữa."
"Lão tam, lát nữa ra ngoài chơi bóng không?" Trương Kiều Minh nói, "Đằng nào cậu cũng tỉnh dậy rồi."
Hạ Nhạc Thiên không muốn đi lắm, lúc này cậu chỉ để ý đến Đường Quốc Phi, từ chối: "Tớ hơi khó chịu trong người, không đi."
Trương Kiều Minh cũng không miễn cưỡng, gọi những người khác đi cùng.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi.
Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ một lúc lâu mới chậm rãi tới gần Đường Quốc Phi, muốn xác định người đang đưa lưng về phía mình ngủ -- rốt cuộc còn sống không?
Theo tiếng bước chân của Hạ Nhạc Thiên tới gần, Đường Quốc Phi bắt đầu run nhè nhẹ, Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng vươn tay, Đường Quốc Phi đột nhiên ngồi dậy, gương mặt trắng bệch quay đầu.
Hạ Nhạc Thiên lảo đảo lui về phía sau vài bước, không biết là hoảng sợ hay là gì, đầu óc cũng trống rỗng.
"Lão, lão tam." Giọng nói Đường Quốc Phi ồm ồm nặng nề như vọng từ hố sâu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, "Tớ có thể tin cậu không?"
Hạ Nhạc Thiên đưa tay ra sau nắm chặt lại, bình tĩnh gật đầu với Đường Quốc Phi, "Có thể."
Đường Quốc Phi nhìn quanh phòng ngủ, xác định những người khác không có trong phòng, lúc này nới hạ giọng, nhút nhát nói: "Tớ phát hiện -- đám bạn cùng phòng rất kỳ quái!!"
Hạ Nhạc Thiên rùng mình không rõ nguyên nhân.
Có lẽ là vì trong lòng cậu, Đường Quốc Phi vốn đã chết lại nói bạn cùng phòng rất kỳ quái, hình ảnh này vừa hoang đường vừa khó hiểu.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhưng đầu óc lại vô cùng bình tĩnh, giống như cậu không nên vì chuyện quỷ dị này mà sợ hãi, cậu hỏi Đường Quốc Phi: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Đường Quốc Phi nhớ lại chuyện tối hôm qua, hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt không tự chủ được trừng to, nói: "Đêm qua, nửa đêm tớ bừng tỉnh thì phát hiện cả phòng ngoài hai đứa mình ra thì lão đại, lão nhị và lão tứ đều trợn tròn mắt, bọn họ nhất định là đang nhìn tớ!!"
Cảnh tượng này có hơi doạ người.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại chú ý tới điểm đáng ngờ trong đó, "Nửa đêm đều kéo rèm và tắt đèn, sao cậu biết bọn họ đang trợn mắt nhìn cậu?"
Đường Quốc Phi vì quá căng thẳng mà hô hấp khó khăn nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch bất thường, hắn nói: "Tớ có thể cảm giác được, lão tam, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ coi cậu như anh em chí cốt, sao cậu lại không tin tớ......"
Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt trong giây lát, nội tâm dâng lên cảm giác chua xót tận cùng, làm cậu theo bản năng muốn tin tưởng Đường Quốc Phi.
Nhưng lời nói của Đường Quốc Phi rất vô lý.
Đường Quốc Phi tiếp tục nói: "Không chỉ chuyện này, tớ còn phát hiện lúc tớ về nhà, cha mẹ tớ luôn lặng lẽ nói chuyện lúc nửa đêm, nhưng lúc tớ ra khỏi phòng ngủ thì bọn họ lại không nói nữa."
"Chuyện này cũng không thể nói lên cái gì..." Hạ Nhạc Thiên khuyên bảo.
Đường Quốc Phi càng thêm kích động, "Nhưng tớ đã nghe được, bọn họ đang nói có phải tớ đã phát hiện ra không, bọn họ nhất định là đang thương lượng cách gϊếŧ tớ, tớ đã thấy dụng cụ cắt gọt và bao tải trong nhà kho, bọn họ nhất định là muốn phanh thây xử lý tớ."
"Lão tam, thế giới này bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi, người duy nhất tớ có thể tin tưởng cũng chỉ có cậu, tớ sắp phát điên rồi." Đường Quốc Phi nói tới đây, nhịn không được ôm đầu khóc ra tiếng.
Nhưng lại không có một giọt nước mắt nào.
Hạ Nhạc Thiên thậm chí còn thấy được ánh mắt dò xét của Đường Quốc Phi trộm liếc cậu qua kẽ tay.
Trong nháy mắt, tóc gáy Hạ Nhạc Thiên dựng đứng, cậu rất muốn chạy trốn khỏi Đường Quốc Phi, nhưng trong lòng bỗng nhiên rất đau xót.
Đường Quốc Phi là bạn thân nhất của cậu trên thế giới này.
Cậu không ngừng nhắc nhở mình điều này, nhắm mắt một lúc rồi mở ra, "Đường Quốc Phi, cậu muốn tớ giúp thế nào?"
Đường Quốc Phi rốt cuộc không khóc nữa, nhỏ giọng thì thầm: "Tớ nghi ngờ trường học có vấn đề, rất có thể bọn họ đang theo dõi phòng ngủ của chúng ta, chúng ta phải xử lý con quỷ này mới được."
Quỷ?!!
Hạ Nhạc Thiên nửa tin nửa ngờ, "Trên đời này thật sự có quỷ sao?"
"Dĩ nhiên là có, đợi mà xem, đêm nay con quỷ đó sẽ ra tay." Đường Quốc Phi nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Nhạc Thiên im lặng không nói.
Buổi chiều có một tiết học, Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn Đường Quốc Phi ở hàng ghế sau, rõ ràng là ban ngày ban mặt, sắc mặt mọi người đều rất bình thường, càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch như xác chết của Đường Quốc Phi.
Đường Quốc Phi -- thật sự còn sống sao?
Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ về chuyện này này.
Lúc sắp tan học, Hạ Nhạc Thiên và vài bạn học khác bị giảng viên yêu cầu giúp đỡ khiêng đồ.
Hạ Nhạc Thiên xoay xoay khớp xương, mọi người cùng nhau kêu một hai ba, sau đó dùng ra toàn lực nâng lên, nhưng Hạ Nhạc Thiên suýt chút nữa đã lật úp đồ vật, làm nó nghiêng ngả sắp rớt xuống đất.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng cân bằng lại, trong lòng lại cực kỳ khó hiểu.
Rõ ràng đồ vật trước mặt nặng hơn cả trăm ký, sao lại nhẹ như vậy?
Những người khác đều có hơi khó chịu, bởi vì Hạ Nhạc Thiên suýt nữa đã làm đồ vật rơi xuống đất.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng xin lỗi, sau đó phối hợp mọi người khiêng đồ tới rồi chỗ khác.
Những người khác mau chóng rời đi, Hạ Nhạc Thiên vẫn đứng ở đó, qua một lúc lâu, cậu mới chần chừ tìm một góc khuất, nhặt một cục đá to rồi dùng sức bóp chặt, cục đá cứng rắn bỗng vỡ như socola trong tay cậu.
Hạ Nhạc Thiên cũng trở nên mờ mịt theo.
Sau khi ngủ dậy, sức lực của cậu hình như trở nên rất mạnh.
Sao lại như vậy?
Từ sau khi cậu tỉnh dậy thì liên tiếp xảy ra những chuyện quỷ dị làm Hạ Nhạc Thiên không kịp tiếp thu, tâm trạng cũng thấp thỏm lo âu, cậu không biết tất cả những chuyện này bắt nguồn từ đâu...
Trời sắp tối, Hạ Nhạc Thiên ăn cơm xong quay về phòng, đứng ở cửa do dự không vào.
Phòng trong mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện, ban đầu Hạ Nhạc Thiên không nghe rõ lắm, bởi vì người trong phòng chỉ thì thầm với nhau.
Hạ Nhạc Thiên tập trung tinh thần lắng nghe, giọng nói trong phòng dần dần rõ ràng hơn, sắc mặt cậu cũng thay đổi theo.
Là giọng của Trương Kiều Minh.
"Có phải cậu ta biết Đường Quốc Phi đã chết rồi không?"
Một người bạn cùng phòng khác trả lời: "Tớ không tin cậu ta đã phát hiện."
Hạ Nhạc Thiên rét run, càng thêm muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Chợt, cửa phòng ngủ sau lưng mở ra, Đường Quốc Phi lẳng lặng nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Lão tam, cậu đang làm gì vậy?"
Hạ Nhạc Thiên giật thót, tim đập nhanh hơn, cố gắng làm vẻ mặt bình thường, trả lời: "Đang muốn vào phòng đây."
Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện trong phòng lập tức biến mất.
Đường Quốc Phi đi tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, ba gương mặt bên trong đều mất tự nhiên tránh đi, Trương Kiều Minh đảo mắt một cái,giả vờ không có gì xảy ra, hỏi: "Hai người cùng nhau về sao?"
Đường Quốc Phi nói: "Tớ ngồi chơi trong phòng đối diện một chút, lúc ra ngoài thì trùng hợp đυ.ng trúng lão tam."
Hạ Nhạc Thiên không nói gì, căng da đầu vào ký túc xá.
Bầu không khí yên tĩnh không tiếng động.
Đường Quốc Phi cởϊ áσ khoác bò lên giường trên nằm xuống, lại đắp cái chăn dày nặng, gương mặt trắng bệch quay sang Hạ Nhạc Thiên và đám người Trương Kiều Minh, nhìn không chớp mắt.
Trương Kiều Minh mất tự nhiên cúi đầu uống nước, che giấu khẩn trương trong lòng, sau đó nhân cơ hội nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, muốn nói lại thôi.
Hạ Nhạc Thiên làm như không để ý mọi chuyện xung quanh, ngồi vào bàn của mình.
Khoảng 8-9 giờ tối, trong phòng ngủ vẫn im lặng, ngược lại với phòng ngủ đối diện đang nói cười ầm ĩ.
Cảm giác quái dị càng ngày càng tăng lên, làm Hạ Nhạc Thiên thấy bất an, cậu chỉ có thể vùi đầu chơi điện thoại, hồn đã bay lên mấy.
Chỉ tiếc trong ký túc xá vẫn không có ai chủ động lên tiếng, mà Đường Quốc Phi đã xoay người, đưa lưng về phía mọi người nằm, cái chăn dày sắp bao phủ cả người hắn.
Dường như mọi người đều đang chờ đợi gì đó.
Hạ Nhạc Thiên lướt điện thoại, ngẩn người xem Weibo, xem video gần mười phút, lượng pin điện thoại vẫn dừng lại ở 79%.
Không hề giảm bớt.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, tiếp tục nghịch điện thoại.
Đến hơn 10 giờ tối, lượng pin điện thoại của Hạ Nhạc Thiên vẫn là 79%, lúc này cậu mới xác định một chuyện.
Điện thoại cậu cũng có vấn đề.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ mà điện thoại không giảm pin, chuyện này làm cậu hơi lo lắng.
Đường Quốc Phi, lời nói lúc nãy của Trương Kiều Minh, sức lực của cậu bỗng nhiên mạnh đến khác thường, ngũ quan trở nên nhạy bén, cùng với điện thoại mãi không hết pin....
Đủ mọi chuyện quỷ dị dường như đang ám chỉ gì đó.
Hạ Nhạc Thiên xoay người cắm sạc điện thoại, nửa giờ sau, pin vẫn ở mức 79%.
Hạ Nhạc Thiên yên lặng một hồi lâu, trong đầu toàn là suy nghĩ lộn xộn, không biết điện thoại của những người khác có xuất hiện tình huống này không.
Nhưng cậu không thể hỏi thẳng bọn họ, trong tiềm thức muốn che giấu chuyện này.
Hơn 11h khuya, Trương Kiều Minh đứng dậy tắt đèn, nói câu ngủ ngon, mọi người cũng tắt điện thoại, phòng ngủ hoàn toàn tối đen, chỉ có tiếng hít thở phập phồng.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến sức lực của mình đột biến, thính lực cũng nhạy bén, liệu thị lực cũng thay đổi không?
Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bóng tối, trong lòng không ngừng ám thị cho mình, không đến vài giây sau, từng đồ vật trong phòng dần dần trở nên rõ ràng.
Tuy rằng không sắc nét như ban ngày, nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể phân biệt từng cái giường ngủ, cùng với những người bạn cùng phòng nằm trên đó.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn về phía Đường Quốc Phi, trái tim suýt nữa ngừng đập, nhưng bản năng không biết từ đâu ra làm cậu ngậm miệng lại, hô hấp nhẹ nhàng.
Trong đêm đen, không biết từ lúc nào Đường Quốc Phi đã xoay người lại, mặt hướng về phía mọi người, trợn mắt nhìn chằm chằm.
Hạ Nhạc Thiên không dám nhúc nhích, trên trán dần dần toát ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì, không chỉ Đường Quốc Phi, mà cả nhóm người Trương Kiều Minh đều đang mở mắt trừng trừng, cũng không biết đang nhìn ai.
Hạ Nhạc Thiên không dám nhìn quá lâu, sợ bị bọn họ chú ý.
Trùng hợp sao?
Mới tắt đèn chưa đến nửa tiếng, có lẽ mọi người chưa buồn ngủ, mở to mắt ngẩn người rất bình thường.
Hạ Nhạc Thiên thuyết phục chính mình.
Nhưng một tiếng rưỡi trôi qua, mấy người Trương Kiều Minh vẫn còn trợn to mắt, thậm chí còn không chớp mắt.
Cứ luôn mở mắt trừng trừng như vậy.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được cuốn chặt chăn, Đường Quốc Phi, và đám người Trương Kiều Minh thật sự vẫn là người sao?
Rốt cuộc cậu nên tin tưởng ai đây.
Lại qua năm phút, tiếng bước chân mơ hồ xuất hiện từ ngoài cửa, sau đó biến mất.
Hạ Nhạc Thiên thở nhẹ một hơi.
Nhưng sắc mặt cậu thay đổi ngay lập tức.
-- Tiếng bước chân đó không phải biến mất, mà nó ngừng ở cửa!!!
Lòng bàn tay Hạ Nhạc Thiên toàn là mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Kẽo kẹt --"
Trong đêm tối yên tĩnh, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra khe hở nhỏ, như có một khuôn mặt nấp sau kẹt cửa, cũng không biết đang trộm nhìn ai.
Hạ Nhạc Thiên lập tức khép nửa con mắt, làm bộ ngủ rồi, nhưng khóe mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Chợt, từ bên ngoài cửa truyền đến giọng nói như bị bóp méo.
"Tưởng Phương --"
"Tưởng Phương --"
Bên ngoài không biết là người hay quỷ, nó đang gọi tên bạn cùng phòng giường dưới của Hạ Nhạc Thiên.
Giường dưới khẽ di chuyển, Tưởng Phương ngồi dậy, giày cũng không mang, gương mặt hoảng hốt đi về phía cửa phòng.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng muốn ngăn cản Tưởng Phương ra ngoài, nhưng cậu lại nghĩ, những người khác rõ ràng cũng chưa ngủ, tại sao không ai lên tiếng?
Quan trọng nhất là, một khi cậu ngồi dậy có phải sẽ xảy ra chuyện khủng bố gì không?
Nhưng thấy Tưởng Phương sắp tới gần cửa, Hạ Nhạc Thiên phát hiện mình vẫn không thể trơ mắt nhìn bạn cùng phòng gặp nguy hiểm, đặc biệt là lúc này cậu có sức mạnh khác thường, càng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trước khi xác định Đường Quốc Phi và đám Trương Kiều Minh đang làm trò gì, cậu không thể giả bộ không biết gì.
Hạ Nhạc Thiên lập tức cầm lấy điện thoại dưới gối đầu, ném về phía cửa.
Tiếng va đập chói tai xé rách màn đêm yên tĩnh, nhưng mọi người trong ký túc xá giống như không hề nghe thấy.
Bao gồm Tưởng Phương, cậu ta vẫn hoảng hốt đi về phía trước, từ sau kẹt cửa vươn ra một cánh tay trắng bệch, muốn tóm lấy Tưởng Phương, Hạ Nhạc Thiên khẽ cắn môi ngồi dậy, cậu cũng không tin ngoài cửa thật sự là quỷ!
"Hạ Nhạc Thiên, đừng đi."
Đường Quốc Phi bỗng nhiên lên tiếng, mang theo nỗi sợ cực hạn.
Hạ Nhạc Thiên khựng lại.
Chỉ chần chừ một giây, bàn tay ngoài cửa đã gấp không chờ nổi tóm được Tưởng Phương, cứng rắn kéo cậu ta ra ngoài cửa, biến mất trong bóng đêm.
Hạ Nhạc Thiên từ giường trên nhảy xuống, nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài.
Phía cuối hành lang như hố sâu không đáy, hai bên tường không có vết tích nào kỳ lạ, bàn tay quỷ dị kia đã biến mất, bao gồm Tưởng Phương.
Dù là một người đàn ông lực lưỡng cũng không thể kéo một người đàn ông nặng hơn 50kg chạy khỏi hành lang dài trong một giây được.
Chẳng lẽ...... Đường Quốc Phi nói đúng?
Hạ Nhạc Thiên xoay người bật đèn, Đường Quốc Phi mới ngồi bật dậy, đám Trương Kiều Minh đã nhắm mắt cũng bừng tỉnh, mờ mịt nhìn Hạ Nhạc Thiên.
"Lão tam, hơn nửa đêm sao không ngủ mà làm gì đấy?" Trương Kiều Minh hỏi.
Những người khác đều xoa mắt, chưa thích ứng với ánh đèn đột ngột, đưa tay chắn trước mặt.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Các cậu đều ngủ rồi sao?"
Trương Kiều Minh đáp: "Đúng vậy, ngủ rồi."
"Ừ, tớ cũng ngủ rồi, đang ngủ say luôn đấy."
Ai cũng bảo mình ngủ rồi, hoàn toàn không có biểu hiệu nói dối.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên đã thấy đám người Trương Kiều Minh trợn tròn mắt trong đêm.
Bọn họ đều nói dối!
Nhưng phản ứng của bọn họ quá chân thật, không hề có dấu hiệu ngụy trang.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn qua Đường Quốc Phi, Đường Quốc Phi lặng lẽ vứt cho cậu một ánh mắt, như đang nói, cậu xem đi, những người này quả nhiên có vấn đề.
*****