Chương 36: Thích Lệ Phi

Dù có Triệu Hòa Hạo xoa dịu hai bên, nhưng chuyện thịt kho tàu làm mọi người ầm ĩ đến mức rất khó chịu, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, có thể duy trì vẻ mặt hoà bình bên ngoài với nhau.

Nhưng trong lòng Lý Đại Tráng cùng mấy người chơi khác vẫn vô cùng bất mãn đối với Trương Tiểu Hoa.

Trương Tiểu Hoa biết rõ chính xác đáp án là gì, lại không chịu nói cho bọn họ, cho dù bọn họ trong lòng cũng hiểu, Trương Tiểu Hoa thật sự đem đáp án nói ra, bọn họ cũng rất khó tin tưởng lời của Trương Tiểu Hoa.

Bởi vì, không ai có thể chứng minh đáp án Trương Tiểu Hoa nói là thật hay giả.

Lý Đại Tráng cho Triệu Hòa Hạo mặt mũi, không tìm Trương Tiểu Hoa gây phiền toái.

Mà Trương Tiểu Hoa cũng nhân cơ hội này rời đi.

Trong chốc lát, các người chơi đều trở nên trầm mặc.

Ăn cơm xong, Triệu Hòa Hạo nhìn Điền Hân Đồng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Điền Hân Đồng gật đầu.

Chu Trạch Phong vẫn luôn rất ít nói chuyện theo bản năng đứng lên, gọi Triệu Hòa Hạo: “Tôi có thể đi cùng hai người không?”

Hắn không muốn ở lại một chỗ với Lý Đại Tráng.

So với Lý Đại Tráng lúc nào cũng sẽ hố người, hắn càng muốn theo sát người chơi lâu năm là Triệu Hoà Hạo.

Triệu Hòa Hạo quay đầu, vẻ cự tuyệt lộ ra ngoài mặt, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại gật đầu: “Được, đi thôi.”

Chu Trạch Phong kín đáo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi kịp Triệu Hòa Hạo, sợ chậm một giây sẽ bị Triệu Hòa Hạo vứt bỏ.

Lý Đại Tráng trong lòng lộp bộp một chút, hỏi Triệu Hòa Hạo: “Các người muốn đi đâu, không trở về lớp sao?”

Triệu Hòa Hạo giải thích nói: “Tạm thời không trở về, tôi đi tìm manh mối.”

Lý Đại Tráng cũng nhanh chóng đứng lên, hơi lấy lòng cười nói: “Vậy tôi cũng đi cùng mấy người? Nếu xảy ra chuyện tôi có thể giúp một tay.”

Triệu Hòa Hạo cự tuyệt nói: “Nếu anh cũng muốn giúp, như vậy chúng ta chia làm hai tổ cùng nhau tìm, như vậy tiến độ sẽ nhanh hơn một ít.”

Lý Đại Tráng a một tiếng.

Chẳng lẽ chuyện vừa rồi làm Triệu Hòa Hạo cảm thấy không thoải mái?

Lý Đại Tráng vội vàng giải thích nói: “Tôi không cố ý tìm Trương Tiểu Hoa gây chuyện, anh tuyệt đối đừng giận tôi.”

Ở hiện thực, hắn bá đạo quen thói, cho rằng nắm tay lớn chính là lão đại.

Nhưng trong trò chơi này, có một cái nắm đấm còn lớn hơn mình, một cái khác chỉ dựa vào ánh mắt đã dọa mình mềm chân, hơn nữa còn có Triệu Hoà Hạo thông minh hơn mình, đều là nhân tài, so với mình mạnh hơn gấp mấy lần.

Lý Đại Tráng lúc này mới cảm thấy hối hận không thôi.

Triệu Hòa Hạo nghe vậy cười cười, thái độ bình tĩnh nói: “Hiện tại quan trọng nhất là sống sót, tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tức giận, tôi chỉ hy vọng mọi người có thể cùng nhau nỗ lực tìm manh mối, nhanh chóng thoát khỏi chơi. “

Lý Đại Tráng không biết lời này của Triệu Hòa Hạo là thật hay giả, nhưng ít ra Triệu Hòa Hạo cũng không cùng hắn xé rách da mặt, hắn cẩn thận hỏi: “Vậy các người tìm được manh mối sẽ nói cho chúng tôi biết chứ?”

Trong những người chơi, chỉ có Triệu Hòa Hạo hiểu biết nhất.

Cũng chỉ có gã, mới có thể tìm được manh mối thoát đi trò chơi.

Triệu Hòa Hạo ôn hòa gật đầu, “Đương nhiên, tôi cũng hy vọng sau khi các người tìm được manh mối, cũng có thể nói cho tôi, cùng nhau trao đổi tin tức.”

Lý Đại Tráng vội vàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên, nhất định tôi là người đầu tiên nói cho ngài.”

“Vậy các người đều phải cố gắng tìm manh mối.” Triệu Hòa Hạo nhìn Lý Hiểu Dương cùng với Khổng Thiến Lệ ngồi đối diện nói.

Còn hai người Vương Tiểu Minh cùng với cái tên Thích Lệ Phi kia, không cần gã dặn dò.

Mà mọi người cũng ăn ý đem kia hai người họ loại trừ ra bên ngoài.

Ánh mắt Lý Hiểu Dương ảm đạm xuống, hắn vốn dĩ cũng muốn đi theo Triệu Hòa Hạo, chỉ là chậm hơn Chu Trạch Phong một bước, cho nên lúc này hắn chỉ có thể cùng Lý Đại Tráng hợp thành một tổ.

Chờ sau khi ba người Triệu Hòa Hạo rời đi, Lý Đại Tráng mới oán hận đập bàn, biểu tình vặn vẹo: “Trương Tiểu Hoa đáng chết.”

Hắn chỉ cần nghĩ đến Trương Tiểu Hoa có thể đáp đúng một câu hỏi, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Đến bây giờ hắn còn chưa biết đáp án câu nào.

Khổng Thiến Lệ không nói chuyện, chỉ là trong lòng khó chịu, Điền Hân Đồng lại có thể leo lên đùi Triệu Hòa Hạo, vì cái người Triệu Hòa Hạo chọn không phải chính mình chứ?

Lâm Cúc Hoa ói xong trở về, phát hiện mấy người Triệu Hòa Hạo không thấy đâu, hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

Lý Hiểu Dương nói: “Ba người bọn họ đi tìm manh mối.”

Lâm Cúc Hoa lập tức nói: “Tôi đi tìm bọn họ.”

Chỉ có đi theo bên người Triệu Hòa Hạo, Lâm Cúc Hoa mới có cảm giác an toàn.

Lâm Cúc Hoa thực mau cũng rời đi.

Người chơi khác cũng không có nói chuyện vừa rồi cho Lâm Cúc Hoa, đối với bọn họ mà nói, Lâm Cúc Hoa đồng dạng cũng là một tai họa ngầm, bọn họ cũng không nguyện ý để Lâm Cúc Hoa bên cạnh mình.

Miễn cho bị khinh bỉ.

Mấy người chơi nhìn nhau không nói gì, cho đến khi Khổng Thiến Lệ nhỏ giọng hỏi: “Các anh nói xem, có phải Triệu Hòa Hạo cố ý làm như vậy hay không?”

Hả?

Lý Đại Tráng kinh ngạc hỏi: “Lời này của cô là có ý gì?”

Khổng Thiến Lệ nói: “Lúc anh và Trương Tiểu Hoa cãi nhau, cũng không thấy hắn ra giúp Trương Tiểu Hoa, đến khi Trương Tiểu Hoa ăn xong thịt kho tàu rồi, hắn mới đứng thay Trương Tiểu Hoa hoà giải, đây không phải cố ý thiên vị Trương Tiểu Hoa sao?”

Còn vì sao thiên vị Trương Tiểu Hoa.

Không nói cũng biết rõ ràng.

Lý Đại Tráng nghiến răng, “Nói cách khác, Trương Tiểu Hoa sẽ nói đáp án cho Triệu Hòa Hạo?”

Khổng Thiến Lệ cười lạnh một tiếng: “Hắn là người chơi lâu năm, nhất định rất am hiểu chơi tâm kế, chúng ta đấu không lại hắn.”

Lý Đại Tráng hung hăng nói: “Chúng ta không thể đắc tội Triệu Hòa Hạo, chẳng lẽ còn không thể đắc tội Trương Tiểu Hoa sao?”

Lý Hiểu Dương nghe được mấy lời này trong lòng liền bất an, rất muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng lại sợ đắc tội Lý Đại Tráng, giống như đứng đống lửa ngồi đống than khó chịu ngồi đó.

Khổng Thiến Lệ lắc đầu phủ định: “Lỡ như hắn lừa chúng ta thì sao bây giờ? Nếu thật sự không được……” Giọng nói cô chợt ngừng lại, nhỏ giọng ghé vào tai Lý Đại Tráng thần bí hề hề nói: “Thật sự không được, chúng ta có thể để mấy học sinh khác thử lừa nữ quỷ rời khỏi phòng bếp.”

Lý Đại Tráng theo bản năng liếc mắt Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi, cũng nhỏ giọng nói: “Biện pháp này tốt, chúng ta đi ra ngoài nói.”

Khổng Thiến Lệ lập tức hiểu ra cái gì, vội vàng gật đầu, sau đó kéo Lý Hiểu Dương đầy mặt mờ mịt rời đi.

Học sinh trong căn tin cơ hồ đi hơn phân nửa, chỉ còn lại lèo tèo vài học sinh ở ăn cơm.

Tuy rằng Khổng Thiến Lệ cố ý đè thấp giọng, nhưng Hạ Nhạc Thiên đã nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi thở dài.

Lúc này.

Thích Lệ Phi cau mày, nhìn khay cơm bị quậy đến banh chành, không chút do dự buông đũa xuống, sau đó đến cửa số 4 của đầu bếp Trương gọi một phần thịt kho tàu, lại đem về bắt đầu ăn.

Hạ Nhạc Thiên trơ mắt nhìn một màn này, trong chốc lát không biết nên nói cái gì phải.

Người này…… Cư nhiên ăn thịt kho tàu, hơn nữa lại ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn đến thơm ngon.

Cho nên người tên Thích Lệ Phi này, kỳ thật là quỷ đúng không?

Nhưng nếu Thích Lệ Phi thật sự là quỷ, hiện tại hắn nên ngụy trang thành người chơi, tuy rằng mục đích không rõ, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không lộ ra sơ hở rõ ràng như vậy.

Trừ khi…… Hắn cũng không phải quỷ.

Hạ Nhạc Thiên do dự vài giây, cậu ngồi trước mặt Thích Lệ Phi, lần đầu tiên góp đủ dũng khí hỏi: “Anh không sợ thịt này là thịt người sao?”

Thích Lệ Phi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên bị nhìn thẳng nhu vậy, nháy mắt sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

“Cậu rất sợ tôi?” Thích Lệ Phi ngữ khí lạnh băng kết luận.

Sau đó.

Thích Lệ Phi lạnh mặt lại nói: “Vì sao lại sợ tôi?”

Không biết vì cái gì, Hạ Nhạc Thiên mơ hồ cảm thấy lúc này Thích Lệ Phi có chút......khó chịu?

Nhưng mà, đối phương để ý trọng điểm có hơi không thích hợp đúng không?

Thích Lệ Phi cũng không để ý Hạ Nhạc Thiên có trả lời mình hay không, hắn im lặng đem nước thịt kho tàu chan vào cơm, ăn vô cùng ngon.

Hạ Nhạc Thiên cũng nhịn không được chảy nước miếng, nhưng cậu cũng không xác định được đây có phải là thịt người hay không, trong lòng hơi xoay chuyển, cậu hỏi Thích Lệ Phi: “Thịt heo này ăn ngon không?”

Thích Lệ Phi nháy mắt lộ ra vẻ mặt cười như không cười, nhưng vẫn là trả lời: “Thịt heo hương vị không tồi.”

Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, nhịn không được đánh giá Thích Lệ Phi.

Hắn nói……

Rốt cuộc là thật hay là giả?

Đối phương cố ý lừa cậu, hay là nói…… Thịt heo thật sự là đáp án chính xác?

Thích Lệ Phi ăn xong ngụm cơm cuối cùng liền rời đi.

Hạ Nhạc Thiên vẫn ngồi trầm tư suy nghĩ.

Thích Lệ Phi bước xuống lầu dưới quay đầu nhìn vẻ mặt vò đầu bứt tai của Hạ Nhạc Thiên, tâm trạng rất tốt mà cong khoé môi, cười như có như không.

Biểu tình đắc ý rất thiếu đánh.

*****

Hạ Nhạc Thiên thở dài, xoa xoa huyệt thái dương có chút phình to.

Cậu mặc kệ.

Người như Thích Lệ Phi, thân phận không rõ ràng, Hạ Nhạc Thiên cũng không có biện pháp xác nhận lời nói đối phương là thật hay giả.

Chẳng qua.

Chỉ cần cậu xác nhận được Thích Lệ Phi là người chơi, mà không phải quỷ ngụy trang, như vậy món này 90% là thịt heo.

Giả sử.

Nếu Thích Lệ Phi là người chơi, hắn có thể không chút do dự ăn xong thịt kho tàu như vậy, chỉ có hai nguyên nhân.

Một, hắn không phản cảm với thịt người, thậm chí còn thích ăn.

Hai, trước khi ăn thịt, hắn đã sớm biết thịt kho tàu không phải làm từ thịt người.

Nếu đáp án là cái thứ hai.

Như vậy, vì sao Thích Lệ Phi biết thịt kho tàu không phải do thịt người làm ra?

Hạ Nhạc Thiên bắt đầu nhớ lại lúc gặp đầu bếp Trương giữa trưa ngày hôm qua.

Nhất định mình đã bỏ qua chi tiết nào đó.

Lúc ấy, đầu bếp Trương nói ngoài mình ra, còn có một đầu bếp cũng họ Trương.

Sau đó, Trương Tiểu Hoa hỏi đầu bếp nào làm thịt kho tàu.

Đầu bếp Trương này nói chỉ mình mới làm thịt kho tàu.

Cho nên, nhiệm vụ nhắc tới đầu bếp Trương, là chỉ cô gái nhỏ kia.

Tuy nói họ Trương khá phổ biến, nhưng trong phòng bếp vừa lúc xuất hiện hai đầu bếp họ “Trương”, tựa hồ có hơi quá mức trùng hợp, đây có phải là thủ thuật trò chơi cố ý làm ra để che mắt hay không?

Hạ Nhạc Thiên ngồi không yên, lập tức đi tìm dì dọn vệ sinh căn tin, nói bóng nói gió hỏi: “Dì ơi, cháu có thể hỏi thăm một chút chuyện liên quan tới Trương đầu bếp không? “

Dì dọn vệ sinh buông đồ trong tay, dùng vẻ mặt cái gì ta cũng biết nhìn Hạ Nhạc Thiên, ý vị thâm trường nói: “Muốn theo đuổi con gái nhà người ta?”

Hạ Nhạc Thiên ho khan hai tiếng, rất là xấu hổ.

Dì dọn vệ sinh có chút đáng tiếc nói: “Nhưng hai người không cơ hội, ba con bé nếu biết việc này, sau khi trở về nhất định đánh chết cậu.”

Hạ Nhạc Thiên lập tức bắt lấy lỗ hổng: “Trở về?”

Chẳng lẽ ba của Trương cũng ở trong trường này?

Hay là...... đầu bếp họ Trương khác trong lời cô gái nhỏ kia, chính là nói ba cô?

Dì dọn vệ sinh nói: “Đúng vậy, ba con bé bị bệnh phải ở nhà, cho nên làm con bé lại đây thay ba công tác, con bé ấy làm thịt kho tàu rất ngon, rất nhiều giáo viên cùng học sinh đặc biệt thích ăn.”

Hạ Nhạc Thiên suy tư.

Có khi nào đầu bếp Trương trong câu hỏi nhiệm vụ chỉ ba của cô gái nhỏ không?

“Ba của cô ấy cũng làm thịt kho tàu sao?” Hạ Nhạc Thiên hỏi.

Dì dọn vệ sinh nghĩ nghĩ, nói: “Trước khi con bé tới, trong trường học trước nay đều không có thịt kho tàu, bởi vì ba con bé không làm.”

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, lại lần nữa hỏi: “Dì xác định sao?”

Dì dọn vệ sinh nói: “Có gì mà không xác định, nhà ăn trường học chỉ có mấy món có thịt, tôi làm ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ chút chuyện này cũng không nhớ được sao?”

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, nói cảm ơn với dì dọn vệ sinh.

Dì dọn vệ sinh cực kỳ nhiệt tình vẫy vẫy tay: “Không có việc gì.”

Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người rời đi, trong nháy mắt bước xuống lầu, cẩn thận dùng gương nhỏ chiếu ra sau.

Trong gương, cổ của dì dọn vệ sinh duỗi thẳng cây sào, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm cậu!!!

Hạ Nhạc Thiên trong lòng rùng mình, lập tức thu hồi gương nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Không ngờ dì dọn vệ sinh này cũng là quỷ.

Ban đầu cậu không tìm những đầu bếp khác, chính là sợ những người đó rất có thể là quỷ giống như chủ nhiệm giáo dục, nhưng không nghĩ tới ngay cả dì dọn vệ sinh cũng là quỷ.

Cái trường này, không lẽ ngoài học sinh ra, còn toàn bộ đều là quỷ?

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, những con quỷ này hình như từ đầu tới đuôi chưa từng tấn công người chơi.

Không lẽ bởi vì cậu chưa thoả mãn điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ?

Hay là những lệ quỷ này sẽ không vô duyên vô cớ gϊếŧ người.

Nhưng nếu là vậy, chúng nó tồn tại có ý nghĩa gì?

*****

Buổi chiều, các người chơi lại tiếp tục trở về lớp học, mà con quỷ vô hình trong mắt mọi người kia vẫn cúi đầu đối mặt với vách tường không nhúc nhích, chờ đến khi tan học, Hạ Nhạc Thiên tiếp tục dùng gương nhỏ quan sát hương đi của con quỷ kia.

Nữ sinh bàn trên nhìn Hạ Nhạc Thiên cố ý dùng sách vở cố ý che giấu gương nhỏ, có chút giận dỗi nói: “Bạn học mới, cậu tính chừng nào trả gương cho tui?”

Đã mượn hết một ngày!

Hạ Nhạc Thiên bị nữ sinh bàn trên quấy nhiễu, chờ cậu điều chỉnh gương quan sát phía sau lại lần nữa, con quỷ kia đã không thấy đâu, mà đa số học sinh cũng đã rời khỏi lớp.

Nữ sinh bàn trên có chút cạn lời, lúc nào rồi, học sinh mới này vẫn còn đang soi gương, còn có thể tự luyến hơn không?

“Thôi bỏ đi, coi như tặng gương cho cậu.” Nữ sinh bàn trên xoay người, không để ý tới Hạ Nhạc Thiên nữa.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, vẫn không đem gương trả lại, mà áy náy nói: “Xin lỗi, qua mấy ngày nữa nhất định sẽ trả cho cậu.”

Bạn học trước bàn lắc đầu, từ trong hộc bàn lôi ra một cái gương khác: “Không cần, tui còn gương.”

Hạ Nhạc Thiên: “……”

Thì ra nữ sinh đều chuẩn bị nhiều gương vậy sao?

Hạ Nhạc Thiên vội vàng nói xin lỗi với nữ sinh bàn trên, sau đó rời khỏi lớp tìm kiếm con quỷ kia, nhưng lục soát khắp hành lang lầu hai cùng với buồng vệ sinh, Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa tìm được tung tích của nó.

Cũng không biết con quỷ kia chạy đi đâu.

*****

Trong kho để dụng cụ thể dục, một học sinh đang dọn dẹp dụng cụ, đem đồ vật xếp chồng lên, thực mau, một học sinh khác cũng tiến vào, nói: “Lương Đông, tớ tới giúp cậu.”

Học sinh tên Lương Đông gật gật đầu.

Hai người bốn tay cùng nhau dọn dẹp, rất nhanh đã xếp gọn đồ đạc, sau đó tắt đèn rời khỏi kho chứa dụng cụ.

“Rầm ——”

Tựa hồ có thứ gì đó rớt xuống đất, hơn nữa còn lăn lộc cộc lộc cộc về phía trước.

Lương Đông nghiêng tai lắng nghe, nói: “Có phải rớt thứ gì rồi không?”

Học sinh kia nói: “Chúng ta vào xem thử đi, miễn cho lão sư mắng chúng ta lười biếng không nghiêm túc.”

Lương Đông nghe vậy gật đầu.

Hai người lại mở đèn kho dụng cụ, sau đó đi vào trong, thường thường quan sát hai bên, xem có đồ gì rơi xuống đất không.

Một cơn gió lạnh chợt thổi qua.

Cửa nhà kho chậm rãi đóng lại.

Hai người hồn nhiên bất giác tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi Lương Đông đột nhiên chỉ vào vị trí tận cùng bên trong, nói: “Ai? Phương Thần cậu mau xem thử, chỗ đó hình như có thứ gì.”

Rõ ràng đèn đã bật lên, nhưng bên trong cùng lại có một đoàn màu đen không thấy rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn được một bóng người.

Phương Thần nói: “Chúng ta đi qua nhìn xem, nói không chừng là nó rớt.”

Lương Đông đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cau mày tựa hồ đang nhớ cái gì.

Không biết vì cái gì, bóng đen này thế nhưng càng nhìn càng quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cố tình lại không nhớ nổi.

Phương Thần đã đi qua, quay đầu thúc giục Lương Đông, “Qua đây, mau qua đây.”

Không biết vì sao, giờ phút này Lương Đông dâng lên một cảm giác quái dị.

Thật giống như…… Có chỗ nào đó không thích hợp.

“Mau…… qua…… đây……” Mặt Phương Thần giấu trong bóng đêm, âm thanh tinh tế của cậu ta truyền đến, thế nhưng mang theo một chút lành lạnh cùng quái dị.

Lương Đông nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhất định là do áp lực học tập của cậu quá lớn, mới có thể cảm giác không thích hợp.

Cậu ta chạy nhanh đi qua, trả lời Phương Thần: “Qua đây.”

Phương Thần đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, tựa hồ hoà làm một thể với đoàn hắc ảnh phía sau.

Lương Đông chợt dừng bước chân.

Cậu ta rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng.

Hình dáng của đoàn hắc ảnh kia rõ ràng cực kỳ giống Phương Thần.

Không lẽ đoàn hắc ảnh kia cũng là Phương Thần sao?

Nhưng mà...

Lương Đông trừng lớn mắt.

Cậu phát hiện chuyện càng khủng bố.... Trong lớp có ai tên Phương Thần sao?

Lương Đông đứng ở nơi đó, cảm giác sợ hãi bao trùm cả người, mồ hôi tuôn ra đầy đầu.

Phương Thần.

Phương Thần là ai?

Vì sai trong đầu cậu lại nghĩ Phương Thần là bạn học cùng lớp của mình? Nhưng mà!!!! Trong lớp căn bản không có người nào tên Phương Thần a!

Lương Đông gắt gao trừng mắt nhìn Phương Thần đang giấu mặt trong bóng đêm, trong lòng đã dâng lên ý nghĩ chạy trốn.

Cậu muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Phương Thần vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Lương Đông rốt cuộc không thể chịu đựng cảm giác khủng bố này, lập tức quay đầu chạy. Nhưng chưa được vài bước, đoàn hắc ảnh phía sau lấy tốc độ cực xông lên, ngăn chặn Lương Đông.

Cảm giác âm trầm lạnh băng lan truyền khắp thân thể, Lương Đông dùng hết sức lực nghiêng đầu, cuối cùng cũng thấy được mặt Phương Thần.

Sao lại là hắn!!!

Lương Đông bỗng chốc trừng lớn mắt, ý thức hoàn toàn lâm vào hắc ám.

....

Cửa kho dụng cụ thể dục chậm rãi mở ra, Lương Đông sắc mặt trắng bệch ánh mắt dại ra rũ đầu xuống, chậm rãi đi về phía trước.

Một bạn học lớp 444 nhìn thấy Lương Đông, hỏi: “Lương Đông? Cậu làm gì vậy?”

Lương Đông xoay người, cúi đầu chậm rãi vẫy tay: “Lại đây.”

Bạn học lập tức bước nhanh tới, đứng trước mặt Lương Đông, có chút kỳ quái hỏi: “Cậu rớt đồ sao? Cúi đầu làm gì?”

Hắn cũng cúi đầu nhìn quanh sàn nhà, buồn bực nói: “Không có cái gì rớt trên mặt đất mà.”

Chờ hắn ngẩng đầu lên, mặt hắn thiếu chút nữa đã dán lên mặt Lương Đông, hắn nhịn không được lui về phía sau một bước, có chút kinh hoảng nói: “Lương Đông, sắc mặt của cậu sao lại trắng nhợt như vậy? Cậu sinh bệnh sao?”

Lương Đông dại ra nói: “Phùng Học Thành, tớ rớt đồ.”

Phùng Học Thành buồn bực nói: “Nhưng trên mặt đất không có gì mà.”

Lương Đông nghiêng người, chậm rãi duỗi tay chỉ vào cửa kho dụng cụ thể dục: “Ở bên trong……”

Phùng Học Thành nga một tiếng, “Tớ vào tìm giúp cậu một chút.”

Phùng Học Thành đẩy cửa nhìn kho dụng cụ: “Sao lại tối như vậy, công tắc đèn ở đâu.”

Tuy rằng hắn vẫn luôn giúp dọn dụng cụ vào kho, nhưng công tắc đèn trước nay đều do Lương Đông là ủy viên thể dục phụ trách: “Lương Đông, cậu giúp tớ bật đèn lên đi, tớ không nhìn thấy gì cả.”

Lương Đông đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Phùng Học Thành buồn bực quay đầu, nhịn không được che mắt lại.

Ánh sáng bên ngoài vừa lúc xuyên qua cửa, trong kho vốn đã tối quá mức, từ góc độ này của hắn thậm chí còn không thể thấy rõ mặt Lương Đông: “Lương Đông, cậu làm gì vậy?”

Lương Đông vẫn không nhúc nhích, cơ thể đứng ngược sáng hiện ra vẻ gầy yếu lạ thường, dưới quần áo trống rỗng mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng bệch.

Phùng Học Thành đột nhiên ngây người, không tự giác sinh ra một suy nghĩ quỷ dị.

Người trước mắt này, thật sự là Lương Đông sao?

Lương Đông rõ ràng thân hình rất cao lớn, nhưng Lương Đông đang đứng ở cửa này, nhìn kiểu gì cũng giống bộ dáng gầy yếu din dưỡng không đầy đủ...

“Lương Đông? Lương Đông ——” Phùng Học Thành sợ hãi kêu lên.

Lương Đông rốt cuộc di chuyển, cậu ta chậm rãi vươn tay, đóng sầm cửa kho dụng cụ.

Trước mắt Phùng Học Thành hoàn toàn lâm vào bóng đêm, tất cả xung quanh đều thấy không rõ, hắn gào lên: “Lương Đông —— không cần đóng cửa!!!”

Hắn thất tha thất thểu chạy tới, liều mạng đập cửa, “Lương Đông, cậu mau mở cửa, không cần nhốt tớ lại!!!”

Hắn sợ tối.

Nhưng ngoài cửa không hề có động tĩnh.

Phùng Học Thành cả người run rẩy lên, liều mạng hô: “Lương Đông, mau mở cửa cho tớ!!! Cậu đừng đùa, tớ sợ bóng tối, tớ sợ bóng tối mà!!!”

Đột nhiên, biểu tình hoảng sợ của Phùng Học Thành đọng lại.

Hình như có người đứng sau lưng hắn.

Là, là ai?

Là ai đang cố ý đùa dai hù dọa mình.

Phùng Học Thành run run xoay người, cẩn thận vươn tay múa may vài cái, không đυ.ng trúng gì cả.

Nhưng rõ ràng lúc nãy có người đứng sau lưng hắn.

Cái loại cảm giác này đặc biệt mãnh liệt, chân thật.

Phùng Học Thành sợ tới mức khóc thành tiếng: “Đừng đùa nữa, không cần đùa nữa, trò đùa này thật quá đáng.”

Nhưng hắn kêu khóc nửa ngày, xung quanh vẫn không có một chút động tĩnh.

Phùng Học Thành đột nhiên nhớ tới trong túi mình có điện thoại, hắn nhanh chóng cầm điện thoại ra, run run rẩy rẩy mở chức năng đèn pin, chậm rãi chiếu về phía trước.

Một gương mặt trắng bệch thật lớn đột nhiên dán sát hắn!!!!!!!

Phùng Học Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng lại đột nhiên im bặt ——!

*******