Chương 28: Người Chơi Kỳ Lạ

Hạ Nhạc Thiên cúi đầu nhìn chính mình.

Trên người cậu vẫn đang mặc áo ngủ Cậu Bé Bọt Biển, dưới chân là đôi dép lào màu xanh.

Nếu nơi này thật sự là trò chơi?

Hạ Nhạc Thiên theo bản năng sờ sờ túi quần, móc điện thoại di động ra, màn hình vẫn dừng ở video lúc nãy.

Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt cậu trở nên có chút phức tạp.

Cậu thật sự đã ở vào trong trò chơi.

Bởi vì lúc trước cậu rõ ràng đặt điện thoại trên bàn, mà hiện tại, lại xuất hiện ở trong túi quần một cách kỳ lạ.

Xung quanh đều là âm thanh nói nói cười cười, những học sinh mặc đồng phục màu lam, phía sau lưng có in đậm tên trường: [Trường Trung học Tử Vong]

(*): Tử Vong Cao Trung

Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc.

Trường Tử Vong?

Nhìn từng gương mặt non nớt, không có một học sinh nào bởi vì tren trường học mà cảm thấy dị thường.

Chuyện này không bình thường.

Giây tiếp theo, không gian xung quanh tựa hồ chậm rãi vặn vẹo, sau đó hiện ra vài bóng người, có nam có nữ, bất quá khi bọn họ nhìn thấy chính mình đang đứng trước trường học, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên mờ mịt kinh sợ.

“Đây là chỗ nào?”

“Sao lại thế này?”

“Sao tôi lại ở đây?!”

Một giây trước rõ ràng đang ở trong nhà hoặc là trong công ty, kết quả giây tiếp theo lại chuyển đến một địa phương xa lạ, mặc kệ là ai cũng không thể bình tĩnh nổi.

Có người phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát, nhưng chờ hắn gọi đi, sắc mặt càng tái mét: “Sao lại không gọi được?”

Những người khác càng thêm khủng hoảng, tụm lại nói chuyện với nhau.

“Không lẽ anh cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên đứng ở đây sao?”

“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn ở nhà chơi game, nháy mắt liền xuất hiện ở chỗ này. Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Ai cũng sợ hãi hốt hoảng.

Nhưng ngay sau đó, lại có thêm mấy người đột nhiên hiện ra, sau khi nhìn thấy xung quanh xa lạ, cũng thét lên chói tai tương tự.

Những người khác càng thêm hoảng loạn.

Hạ Nhạc Thiên có chút đau đầu, nhìn phản ứng của những người này là biết đều là người mới.

Đại khái là có rất nhiều học sinh chạy nhảy xung quanh trường học, không khí ồn ào náo nhiệt làm những người này không nghĩ đến việc chạy trốn đầu tiên, ngược lại còn có thể bình tĩnh nói chuyện tráo đổi tình huống với những người khác.

Hạ Nhạc Thiên yên lặng số người chơi.

Có phải số người tham gia trò chơi lần này hơi nhiều không?

Hạ Nhạc Thiên đếm được tổng cộng chín người chơi.

Trong lòng cậu trào lên một chút cảm giác không tốt.

********

Trong thế giới bốn phía trải rộng sao trời, một người đàn ông toàn thân giấu trong sương đen nồng đậm rũ xuống, bắt được một quả cầu ánh sáng trong đó, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Có lẽ Bug ở chỗ này.”

Hắn nhẹ nhàng gõ quả cầu ánh sáng, thân hình nháy mắt biến mất.

****

Trong thế giới Trò Chơi, không khí vặn vẹo một chút, người chơi cuối cùng xuất hiện.

Trong chốc lát, mọi người nhịn không được ghé mắt nhìn qua.

Đây là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, khí chất lạnh lẽo, chỉ cần đứng ở đó cũng đủ khiến cho người khác không thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Hạ Nhạc Thiên cũng nhịn không được nhìn chằm chằm người này, nhưng không phải vì bộ dạng xuất sắc của hắn, mà là trên đỉnh đầu người đàn ông này có một hàng dấu chấm hỏi xanh biếc.

[??? ]

Hơn nữa đến tận ba dấu chấm hỏi.

Hạ Nhạc Thiên nháy mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.

Đây là tình huống như thế nào?

Tựa hồ chú ý tới tầm mắt quái lạ của Hạ Nhạc Thiên, người đàn ông hơi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Hạ Nhạc Thiên, lại rất nhanh thu hồi.

Hạ Nhạc Thiên tiếp tục ngơ ngác ngỡ ngàng.

Lần đầu tiên chơi trò chơi tử vong, lúc cậu gặp phải nguy hiểm hoặc là lệ quỷ xuất hiện, trước mắt cậu sẽ xuất hiện [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng].

Cậu đúng là dựa vào hàng chữ này, tránh thoát rất nhiều lần nguy hiểm.

Mà lúc này, trong tất cả người chơi cố tình chỉ có người này trên đỉnh đầu có chữ viết, nhưng lại là ba dấu chấm hỏi.

Cậu không biết điều này nói lên cái gì.

Bất quá, Hạ Nhạc Thiên âm thầm quyết định muốn tránh xa người này, đồng thời cũng muốn chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Dù diện mạo người đàn ông xuất sắc đến mức nào, sau khi kinh diễm qua đi, tất cả người chơi rất nhanh lại đem lực chú ý đặt vào vấn đề vì sao bọn họ lại ở chỗ này.

“Mẹ kiếp, nếu để tao biết thằng nào kéo tao tới đây, tao nhất định cho nó biết vì sao hoa có màu đỏ!” Một người đàn ông mặc áo khoác da hung hăng mắng.

Những người khác sôi nổi phụ họa.

“Các vị bình tĩnh một chút, tôi nghĩ tôi có thể trả lời cho các vị biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Mọi người lập tức quay đầu nhìn qua, đó là một người đàn ông ăn mặc khéo léo, vẻ mặt cười tủm tỉm của gã rất dễ làm tăng hảo cảm cho mọi người, gã lấy di động ra quơ quơ, “Là Trò Chơi Tử Vong, tôi nghĩ điện thoại các người đều tự động download một trò chơi đúng không?”

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn người này.

Những người khác nhớ lại trong chốc lát, sôi nổi nói: “Đúng vậy, di động của tôi thật sự có trò chơi này, xóa thế nào cũng không xong.”

“Trò chơi này quả nhiên không phải thứ tốt!” Một cái người phụ nữ thoạt nhìn hơn bốn mươi nghiến răng nghiến lợi nói.

Những người khác không để ý đến chị ta, mà truy hỏi người đàn ông này.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Tình huống lúc này của chúng ta liên quan gì đến app trò chơi này?”

Người đàn ông cười thân thiện, xua tay: “Mọi người không cần gấp, tôi sẽ lần lượt nói rõ mọi chuyện.”

Mọi người lúc này mới chịu im lặng.

Gã giới thiệu: “Tôi tên Triệu Hòa Hạo, là người từng trải qua hai lần Trò Chơi Tử Vong.” Gã tiếp tục quơ quơ di động, có chút xin lỗi nói: “Chỉ cần trong điện thoại bạn xuất hiện app Trò Chơi Tử Vong, có nghĩa là bạn đã xui xẻo trở thành người chơi trò chơi.”

Người chơi trò chơi?

Có người vẫn khó hiểu truy vấn: “Trò chơi? Chuyện này liên quan gì đến tình huống hiện giờ của chúng ta?”

Triệu Hòa Hạo nói: “Khi các người đăng ký trò chơi, không đọc hướng dẫn của trò chơi sao?”

Vài người lộ vẻ mặt nhớ lại, cũng có mấy người lắc đầu.

“Chuyện nhỏ này sao tôi có thể nhớ rõ được, đã sớm quên mất tiêu.”

Tính tình Triệu Hòa Hạo vẫn rất tốt, giải thích nói: "Không sao, để tôi giải thích cho các bạn nghe, hiện giờ chúng ta đang ở trong thế giới do Trò Chơi Tử Vong sáng tạo ra, tất cả những gì xảy ra trước mắt đều là giả. Đồng thời, chúng ta phải đối mặt với một sự kiện thần quái vô cùng khủng bố, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về thế giới thực."

Gã tạm dừng trong chốc lát, tựa hồ để mọi người có thời gian tiêu hoá tin tức này: “Dĩ nhiên, không hoàn thành trò chơi sẽ bị lệ quỷ gϊếŧ chết.”

“Cái gì?!!!” Có người kinh hô, theo bản năng phản bác nói: “Chỗ này sao có thể là giả?”

“Tôi không tin, có phải anh đang lừa gạt chúng tôi không?”

“Trên đời này làm gì có quỷ?”

Đối mặt với những giọng điệu nghi ngờ, cùng với ánh mắt bất thiện của một số người chơi, Triệu Hòa Hạo thở dài: “Tôi không cần phải lừa các người, các người cảm thấy ai có bản lĩnh đem chúng ta từ trong nhà, hoặc từ công ty đem tới đây trong nháy mắt?”

Nháy mắt các người chơi á khẩu không trả lời được, không còn cách nào phản bác, chỉ là vẻ mặt vẫn có chút bán tín bán nghi.

“Tôi không tin.” Có người đột nhiên nói, hắn chỉ vào những học sinh đang đi xung quanh đây: “Khung cảnh chân thật như vậy sao có thể là giả, tôi không muốn cùng mấy người chơi cái trò chơi vừa nghe đã thấy giả trân, tôi phải rời khỏi nơi này.”

Triệu Hòa Hạo vội vàng khuyên nhủ: “Không hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ chết ở trong trò chơi.”

Đối phương căn bản không tin, trực tiếp quay đầu bước ra khỏi trường học.

Triệu Hòa Hạo còn muốn khuyên can, nhưng đối phương vẫn bước nhanh đến cổng trường, đúng lúc hắn bước ra khỏi cổng, tiếng còi chói tai vang lên inh ỏi.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, người kia bị tơ hồng không biết từ đâu vươn ra cắt thành năm sáu khúc, máu tươi đổ trên mặt đất, hình thành từng vũng máu lớn nhìn ghê người.

“A ——!!!” Vài người nhịn không được hét lên.

“Chết, chết người rồi!” Có người xụi lơ ngồi dưới đất, sợ tới mức mặt vàng khè, vô cùng hoảng sợ.

Mọi người kinh nghi bất định.

Một người đang sống sờ sờ thế nhưng bị tơ hồng cắt thành vài khúc thịt trong nháy mắt, thậm chí lúc chết cũng không kịp hô lên tiếng nào.

Đầu của hắn rơi trên mặt đất lộc cộc lộc cộc lăn lại đây.

Mọi người nhìn thấy rõ vẻ mặt của cái đầu kia....... biểu tình vẫn tức giận như cũ, chỉ sợ cho đến lúc chết hắn cũng không biết được vì sao.

Cứ như vậy tức giận bước ra cổng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Nhưng sự tình sau đó càng đáng sợ.

Rõ ràng có người chết ngay cổng trường, thế nhưng tất cả học sinh vẫn như cũ đùa giỡn hi hi ha ha đi lại, chẳng qua sẽ đi đường vòng tránh né thi thể theo bản năng.

Không một ai sợ hãi việc này.

Đối lập quỷ dị như thế làm lòng mọi người lạnh đi.

Sắc mặt Triệu Hòa Hạo cũng có chút khó coi, gã thử túm chặt một học sinh, chỉ về phía cổng trường nói: “Nơi đó có một thi thể, cậu không sợ sao?”

Học sinh bị túm chặt ngẩn người, nhìn Triệu Hòa Hạo bằng ánh mắt kỳ quái, “Chỉ là một người chết thì có gì phải sợ?”

Cậu học sinh tránh khỏi tay Triệu Hòa Hạo, đi thẳng đến cổng trường.

Lúc này, tất cả người chơi mới phát hiện sau lưng đồng phục của học sinh này, thế nhưng in dòng chữ [Trường Trung học Tử Vong].

Trường Trung học Tử Vong?

Cái trường học bình thường nào sẽ lấy tên như vậy?

Mọi người sửng sốt đến không nói nên lời.

“Trời ạ, không lẽ tôi phải chết ở chỗ này.” Một cô gái trẻ nhịn không được thấp giọng khóc nức nở.

Có người sắc mặt trắng bệch, tựa hồ khó có thể tiếp thu sự thật.

“Có gì mà sợ, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Tiểu tử này không phải đã hoàn thành hai lượt trò chơi sao?” Người phụ nữ gần 40 tuổi phiền chán nhìn cô gái trẻ khóc thút thít, vẻ mặt có chút khinh thường.

Triệu Hòa Hạo cười gật đầu, “Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, nhất định có thể tồn tại thoát khỏi nơi này, nhưng là điều kiện là các người phải nghe lời tôi nói.”

Một số người vội vàng gật đầu, cảm xúc thấp thỏm lo âu dưới sự trấn an của Triệu Hòa Hạo có chút hoà hoãn lại, thậm chí mơ hồ coi Triệu Hòa Hạo thành người tâm phúc.

Bất quá cũng có mấy người giống Hạ Nhạc Thiên, không có ỷ lại Triệu Hòa Hạo, chỉ đứng ở đó không nói gì.

Đặc biệt là người đàn ông trên đầu treo ba dấu chấm hỏi, hắn đứng gần cổng trường nhất, tựa hồ như đang tự do bên ngoài, biểu tình lãnh đạm nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo giống như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc, thấy được bản chất của thế giới này.

Thật là một "người chơi" kỳ quái.

Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra, không biết nhiệm vụ lần này là gì.

Hi vọng không quá khó.

Sau khi mở app trò chơi, giao diện biểu hiện [đang ở tiến hành trong trò chơi...]

Mà phía dưới có lời nhắc nhở nhiệm vụ.

[Bài Thi Tử Vong]

Tại một lớp học cấp ba nào đó, có một người không tồn tại, nó chính là quỷ!

[Giới thiệu nhiệm vụ]: Ngày hôm nay, Trường Trung học Tử Vong có mười học sinh chuyển trường thành tích vô cùng ưu tú, bọn họ đều tỏ vẻ yêu thích học tập, thích làm bài thi!! Muốn rong chơi trong biển tri thức không kềm chế được!!!

Bài Thi Tử Vong chính thức bắt đầu.

[Yêu cầu nhiệm vụ]: Xin mời mười người chơi điền đáp án vào bài thi.

Đề bài gồm năm câu, tối đa là mười điểm. Sai một câu trừ hai điểm.

Bài thi thấp hơn năm điểm lập tức bị phán định không đạt tiêu chuẩn, kích phát điều kiện lệ quỷ ưu tiên gϊếŧ người.

Xin chú ý!!! Không được xem đáp án của người khác.

[Khen thưởng nhiệm vụ]: Dựa vào đáp án chính xác để thưởng điểm sinh tồn.

Hạ Nhạc Thiên chú ý tới phía dưới nhiệm vụ có một cái icon nhỏ, trong nháy mặt cậu mở icon, màn hình điện thoại lập tức nhảy ra bài thi, phía trên ghi năm câu hỏi.

1. Lớp học 444 có bao nhiêu "người sống"?

2. Con Quỷ Không Tồn Tại kia họ tên là gì?

3. Trước mắt có bao nhiêu người chơi tồn tại?

4. Xin hỏi Trương đầu bếp thích nhất dùng thịt gì để làm món thịt kho tàu?

5. Nếu gϊếŧ chết một người chơi, sẽ đạt được bao nhiêu điểm sinh tồn?

Hạ Nhạc Thiên hơi trừng lớn mắt.

Câu cuối cùng trong đề mục, đột nhiên làm cậu lạnh cả người.

****

Editor: câu 2: con Quỷ Không Tồn Tại kia tên là gì? ➝ Nano

(✯ᴗ✯)

Đọc chùa vui không ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭

Bấm vào ngôi sao phía dưới đi....