Trần Văn Ngọc ngồi ở trong phòng một lát, đoán Cố Viên cùng Cố Triệt hẳn là đã trở về phòng, mới ôm hai cái hộp gỗ đi ra ngoài, đi đến trước cửa phòng Cố Viên Cố Triệt gõ cửa.
Cố Triệt cũng không hỏi là ai, trực tiếp hô: “Cửa không khóa, vào đi!”
Trần Văn Ngọc hít sâu một hơi, tay trái ôm hộp, duỗi nửa tay phải vặn tay nắm cửa.
Khuôn mặt anh vừa hiện ra, Cố Triệt đang ngồi vui vẻ trên đệm trên sàn liền sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy quát lớn: “Anh vào phòng tôi làm gì?”
Trần Văn Ngọc không trả lời, anh đóng cửa lại nhìn xung quanh, Cố Viên nửa nằm ở giường tầng dưới, đang mát xa thái dương, nghe tiếng mở to mắt, nhàn nhạt nhìn anh rồi dừng động tác trong tay.
Trần Văn Ngọc đặt chiếc hộp có hoa văn lên một chiếc bàn sách bừa bộn, đặt chiếc hộp không hoa văn trên chiếc bàn gọn gàng còn lại.
Nếu anh đón đúng.
Quả nhiên Cố Triệt chạy tới trước mặt bàn bừa bộn mấy bước, chỉ vào chiếc hộp có hoa văn, không vui hỏi: “Anh làm vậy có ý gì?
“Quà.” Anh không muốn nhiều lời, đoán rằng tiếp theo Cố Triệt nhất định sẽ quăng ngã chiếc hộp nên liền quay người đi ra ngoài.
Quả nhiên bên trong vang lên một tiếng “rầm”, kèm theo giọng nói khinh thường và khó chịu của Cố Triệt: “Ai thèm quan tâm!”
Trần Văn Ngọc cười khúc khích vài tiếng, dù sao là anh tặng quà, còn về việc bọn họ xử lý quà như thế nào, không liên quan gì đến anh.
Lý Bình “cộp cộp cộp” chạy lên lầu, nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng Cố Viên cùng Cố Triệt, kinh hoảng hỏi: “Đại thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”
Trần Văn Ngọc có vẻ có lỗi nhìn cô, chậm rãi nói: “Dì Bình, Tiểu Triệt không muốn nhìn thấy con, quăng ngã đồ gì đó, xin lỗi! Dì vào dọn dẹp đi.”
Lý Bình thở ra một hơi, an ủi anh: “Triệt thiếu gia tính tình như vậy, đại thiếu gia đừng để ở trong lòng. Vậy dì vào xem xem.”
Lý Bình gõ cửa, cô còn chưa kịp nói ra mình là ai, Cố Triệt gầm lên từ bên trong truyền đến: “Họ Trần, anh cút xa một chút!”
Lý Bình theo bản năng nhìn vẻ mặt của Trần Văn Ngọc, thấy trên mặt anh không có dấu vết tức giận hay buồn bã, mới ra tiếng nói: “Triệt thiếu gia, là dì.”
Cố Triệt dừng lại và im lặng.
Sau đó Cố Viên trả lời: “Dì Bình, dì đi xuống đi. Tụi con không sao đâu, dì không cần vào.”
Lý Bình không cách nào khác đành phải đồng ý, nhìn Trần Văn Ngọc bằng ánh mắt dò hỏi, nhỏ giọng hỏi: “Đại thiếu gia, còn cậu thì sao?”
“Con cũng trở về phòng.” Trần Văn Ngọc không nhanh không chậm đi về phòng, mỉm cười với Lý Bình rồi mở cửa đi vào.
Lý Bình có điểm lo lắng, nhìn chung quanh cũng không biết phải làm sao, đành phải đi xuống lầu trước.
Trần Văn Ngọc xác thật không tức giận, trên thực tế, phản ứng của Cố Triệt nằm trong dự đoán của anh, sở dĩ anh mua món đồ đó không phải là để lấy lòng mà là để trả ơn “quà gặp mặt” của Lâm Thời Vũ, mặc dù nó không đáng giá nhưng ít nhất anh đã mua nó bằng tiền của mình, miễn là trong lòng anh có thể cảm thấy thoải mái.
Sau ngày hôm sau, Trần Văn Ngọc cũng không rời khỏi cổng biệt thự cho đến khi khai giảng, trường trung học Minh Hoà khai giảng sớm hơn trường tiểu học thực nghiệm số 1 thành phố, lớp phụ đạo của Cố Viên Cố Triệt đã kết thúc, chú Vương liền chuyên đưa Trần Văn Ngọc đến trường đi học.
Trần Văn Ngọc muốn trọ ở trường, ngoài việc đeo một chiếc túi vải trên lưng, anh còn đóng gói hai chiếc Vali lớn, trong Vali có mấy bộ quần áo mới cùng mấy đôi giày mới, Lâm Thời Vũ vốn dĩ muốn cùng đi, nhưng bị Trần Văn Ngọc lựa lời từ chối, nên Lâm Thời Vũ đành phải nhờ chú Vương mua cho anh thùng, bồn, khăn tắm và bình nước nóng gì đó.
Vì là ngày đầu tiên khai giảng, cổng trường Minh Hoà rất đông nên Vương Tư Cơ đem xe dừng ở bãi đậu xe ngoài trường, một tay xách vali, đi theo Trần Văn Ngọc chậm rãi chen chúc vào trong đám người để vào trường.
Sau khi vào cửa, nó rộng rãi hơn rất nhiều, Trần Văn Ngọc hỏi thăm một hồi, họ đã tìm được khu vực ký túc xá nam sinh, vừa bước vào tòa nhà, một người phụ nữ trung niên che ở cửa vội vàng ngăn anh lại: “Này này này, đồng học, con học lớp nào vậy?”
“Dì ơi, con là sinh viên năm nhất, đến từ lớp 101.” Trần Văn Ngọc nhanh chóng trả lời.