Cố Viên nghe vậy không lên tiếng, nhìn về phía em trai sắp nổi giận của mình.
Quả nhiên, Cố Triệt hung hăng đặt đũa xuống, tức giận trừng mắt nhìn Trần Văn Ngọc, tỏ vẻ bất mãn với Lâm Thời Vũ: “Mẹ! Tại sao anh ta lại đi cùng với tụi con?.
“Triệt Triệt!” Lâm Thời Vũ cau mày răn dạy: “Ngày thường dạy con chính là không có lễ nghĩa sao? Nhìn Văn Ngọc ca ca của con xem, tính tình lại tốt, bằng không cũng không chịu được tính lỗ mãng của con như vậy!”
“Hừ!” Cố Triệt bĩu môi: “Dù sao con cũng không muốn cùng anh ta đi trên một chuyến xe, huống chi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh ta!”
Cố Minh Sinh lạnh lùng nhìn Cố Triệt, Trần Văn Ngọc tim đập nhanh hơn, hoà giải nói: “Không sao…… Không sao đâu…… Có thể để lần thứ hai cho chú vương đến đón con……”
Lâm Thời Vũ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, bà đương nhiên biết tính khí của con trai mình, vì vậy bà đã cố gắng để Cố Triệt và Trần Văn Ngọc ở bên nhau thường xuyên hơn, Cố Triệt tuy rằng ngày thường táo bạo nhưng thực ra rất nghe lời, vì vậy y lập tức nhìn vào khuôn mặt tối sầm của Cố Minh Sinh, đang muốn giáo dục Cố Triệt, liền nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt: “Để Văn Ngọc ca ca ra ngoài với chúng ta. Mẹ, con sẽ chiếu cố ca ca thật tốt.”
Nghe Cố Viên nói như vậy, Lâm Thời Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm kích nói: “Thật tốt quá, vậy liền giao chi Viên Viên đi.”
Ôi, hai đứa con trai sinh đôi, tại sao lại có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy.
Cố Triệt không thể tin được: “Viên! Anh……Anh làm sao vậy?!”
“Câm miệng. Ăn cơm đi.” Cố Viên không để ý y làm ầm ĩ, dùng chiếc đũa gõ mặt bàn.
“Ngậm miệng sao có thể ăn cơm?” Cố Triệt rầm rì, quay đầu đi chỗ khác hờn dỗi.
Trần Văn Ngọc chỉ có thể lúng túng cười, yên lặng cúi đầu chọc đồ ăn trong chén.
Ngày thứ hai, Trần Văn Ngọc thức dậy trước bình minh, sợ Cố Triệt sẽ bất mãn khi phải đợi mình, vì vậy anh chuẩn bị đồ đạc trước, lấy vài lát bánh mì từ tủ lạnh và đợi ở cửa.
Chú Vương từ gara chuyển xe ra tới, thấy anh ở cửa nhìn xung quanh, liền hỏi: “Đại thiếu gia, cậu đợi lâu chưa?”
Trần Văn Ngọc lắc lắc tay, xấu hổ: “Không có ạ! Chú Vương, cháu vừa ra cửa không ngờ lại thấy chú! Buổi sáng tốt lành!”
Nghe thấy thái độ hòa nhã thân thiện của anh, tài xế Vương Tư Cơ có vài phần cảm mến, từ trong xe mở cửa phụ cho anh, anh ngồi vào không chút do dự.
Vương Tư Cơ tắt xe, mở cửa xuống xe, nói với anh: “Chú đi kêu Viên thiếu gia cùng Triệt thiếu gia, đại thiếu gia ở trong xe đợi một lát nha.”
Trần Văn Ngọc mỉm cười gật đầu, ông ấy đi đến biệt thự.
Đợi khoảng nửa giờ, Trần Văn Ngọc mới thấy cổng biệt thự mở ra, Vương Tư Cơ có chút bất an vội vàng đi lên phía trước, Cố Triệt mặt vô biểu tình cắm tay vào túi quần, cuối cùng có điểm không vui đánh ngáp một cái.
Tài xế mở cửa hàng ghế sau, Cố Viên ngồi vào trước, nhìn thấy Trần Văn Ngọc đang quay đầu nhìn họ, cũng không nói gì, chỉ mang theo em trai còn buồn ngủ ngồi vào.
Cố Triệt lẩm bẩm lầm bầm: “Chú Vương, con cùng Viên còn chưa ăn sáng! Hôm nay làm gì vội vã xuất phát vậy?”
“Chú nghĩ Văn Ngọc thiếu gia hẳn là đang sốt ruột chờ đợi, chúng ta có thể ăn sáng khi đến nơi……” Vương Tư Cơ không biết rằng khi nói lời này, quả thực là chọc vào điểm tức giận của Cố Triệt.
Đôi mắt mơ hồ của Cố Triệt nghe thấy câu này lập tức trở nên tỉnh táo, y nghiêng người về phía trước để nhìn Trần Văn Ngọc, anh đang ngồi bất động trên ghế phụ cũng không xem y, y cau mày nói: “Này, thiếu gia còn lớn hơn tôi ha?”
Mắt thấy Trần Văn Ngọc vẫn không phản ứng, y tức giận lao tới, ghé đầu vào mặt Trần Văn Ngọc, đặt tay trái lên ghế để giữ thăng bằng, tai phải nắm lấy vai Trần Văn Ngọc chậm rãi quay đầu lại: “Anh tại sao không để ý tới tôi? Anh xem thường tôi sao?”
Xe đang chạy ở trên đường cao tốc không thể đột ngột dừng lại, Vương Tư Cơ chỉ có thể tiếp tục dùng hai tay giữ vô lăng, vừa lo lắng thuyết phục: “Triệt thiếu gia, cậu mau buông tay rồi ngồi đi!”
Trần Văn Ngọc nâng lên tay phải gạt Cố Triệt ra, khoảng cách giữa hai khuôn mặt quá gần, điều này khiến đầu óc Trần Văn Ngọc phát trướng cảm thấy không được tự nhiên, chống tay bên huyệt thái dương nói: “Đừng làm loạn, cậu ngồi xuống trước đi”
Cố Triệt tự biết như vậy rất là nguy hiểm, nặng nề “Hừ” một tiếng rồi ngồi xuống, thoáng nhìn Cố Viên vẻ mặt lãnh đạm, y càng thêm tức giận, ghé vào Cố Viên trước mặt hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao lại mặc kệ anh ta?”.