‘Western Smell’ quả thật không xa, lái xe tới đó chưa đầy 20 phút.
Cả nhóm xuống xe vào nhà hàng, Cố Viên và Cố Triệt đi tuốt đằng trước, Trần Văn Ngọc đi giữa, Vương Tư Cơ đi cuối cùng.
Vừa bước vào cửa một nam sinh mặc đồ phục vụ mỉm cười đi tới, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cậu ta đánh giá bốn người.
Vì thế cậu ta cúi người nói với Cố Viên và Cố Triệt đi đàng trước: “Hai vị tiên sinh nhỏ, xin hỏi các vị? Đại sảnh hay phòng riêng?”
Nhãn lực tạm chấp nhận được……
Cố Viên nhàn nhạt trả lời: “Bốn vị, phòng riêng.”
“Mời đi theo tôi.” Người phục vụ dẫn bốn người lên phòng riêng lầu hai, có một bàn tròn dành cho sáu người.
Cố Viên và Cố Triệt ngồi ở hai chỗ liền nhau, Cố Triệt bên trái, Cố Viên bên phải, Trần Văn Ngọc ngồi ở bên phải cách một chỗ với Cố Viên, trực tiếp đối diện Cố Triệt.
Vương Tư Cơ chưa ngồi xuống, khoanh tay đứng một bên.
Người phục vụ lấy thực đơn cho Cố Viên, cậu ta cúi người đứng một bên.
Cố Viên đưa thực đơn cho Trần Văn Ngọc và nói với người phục vụ: “Xin chào, tôi muốn hai phần mỳ Ý, một phần sốt cà chua, một phần sốt o liu.”
Đã nói ăn bò bít tết mà?
Trần Văn Ngọc cầm lấy thực đơn, lật qua và ngẫu nhiên gọi một miếng bít tết tiêu đen, anh “ừm” một tiếng bổ sung: “Tám, không, bảy chín.” Xém quên miếng bò phía tám không phía chín.
Cố Viên không chú ý sự khẩn trương của anh, nhìn Vương Tư Cơ đứng một bên, cũng không mời ông ở lại dùng cơm: “Chú Vương, chú cũng đi ăn cơm đi, 1 tiếng rưỡi nữa đến đón anh cả về trường học.”
Vương Tư Cơ gật đầu rồi đi, người phục vụ cầm thực đơn rồi đi, trong phòng chỉ còn lại ba người trong không khí xấu hổ.
Cố Triệt là người thứ nhất không chịu được sự im lặng kỳ lạ này, hắn giả vờ như không nhìn thấy sự hiện diện của Trần Văn Ngọc, nghiêng đầu hỏi Cố Viên: “Buổi chiều chúng ta đi chỗ nào?”
4 giờ rưỡi Trần Văn Ngọc mời tan học, lúc đó Vương Tư Cơ sẽ đến đón anh, nhưng từ đây phải mất 2 tiếng mới về nhà, không có khả năng đưa Cố Viên cùng Cố Triệt trở về rồi đến đón Trần Văn Ngọc, vì đi đi về về sẽ mất 7 đến 8 tiếng đồng hồ, cho nên phải đợi đến 4h30 mới đưa ba người cùng về.
Cố Viên đối diện với hắn: “Em muốn đi chỗ nào?”
“Nghe nói gần đây có xây một gallery mới, cất chứa rất nhiều tranh họa dân gian, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
“Em muốn xem, vậy chúng ta đi.”
“Viên, đã lâu rồi em không vẽ được gì……” Dừng một chút, Cố Triệt lên nói với giọng điệu rất thấp.
Trần Văn Ngọc nghĩ thầm họ đã quên mất bản thân anh, nếu không Cố Triệt sẽ không dễ dàng bộc lộ vẻ mặt u buồn của mình trước mặt người mình ghét.
“Đừng lo lắng, đây chỉ là tạm thời, anh tin tưởng Tiểu Triệt.” Vẻ mặt Cố Viên không có gì khi nói một câu lừa tình như vậy, nhưng Trần Văn Ngọc có thể nhìn ra Cố Viên rất sủng người em trai này.
Cố Triệt gật đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hắn ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn đến Trần Văn Ngọc đang nhìn hắn ở đối diện, vẻ mặt lập tức cứng luôn.
“Anh! Anh……” Hắn muốn hỏi ‘sao anh ở chỗ này’, sau đó nghĩ anh vốn đã ở đây, lại mời đi ăn cơm, hắn không khỏi nghẹn họng, há mồm biến thành: “Anh nhìn cái gì mà nhìn!”
Trần Văn Ngọc ho nhẹ che giấu sự xấu hổ, ánh mắt chuyển tới cửa phòng, pha trò nói: “Sao lại chưa có? Thật đói……”
Hai phần mỳ Ý được phục vụ trước, món sốt cà chua kia của Cố Triệt, còn sốt o liu của Cố Viên.
Cố Triệt cầm nĩa chọc vào mỳ để bày tỏ bản thân không thoải mái.
Cố Viên gắp một ngụm mỳ nhỏ, ăn vô cùng tao nhã, Trần Văn Ngọc ở giữa nghiên cứu cách ăn của y, y chậm rãi nuốt mỳ trong miệng xuống, lấy khăn giấy lau khóe môi, mới hỏi nói: “Anh cả, anh muốn nếm thử không?”
“Ặc, không không cần, em ăn đi, ha ha.” Trần Văn Ngọc rất xấu hổ, đúng lúc người phục vụ bưng bò bít tết của anh lên.
Anh nhìn miếng bít tết trong ngon lành trên chiếc dĩa tinh xảo trước mặt, nước sốt rước lên chảy xuống đáy dĩa, hai chiếc lá rau xanh, một đóa bông cải xanh và hai bông hoa nhỏ hồng nhạt không tên trang trí ở góc dĩa, cùng với một con dao, một cái nĩa.
Dao ở tay trái, nĩa ở tay phải hay nĩa ở tay trái và dao ở tay phải?
Trần Văn Ngọc dừng một chút, vươn tay phải ngập ngừng cầm nĩa lên.
Cố Triệt dùng nữa chọc mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, cười khẩy không chút nao núng.
Cố Viên nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nhắc nhở anh: “Anh cả, cầm ngược rồi.”
Trần Văn Ngọc “À” một tiếng, đổi nĩa sang tay trái, tay phải cầm dao.
Dùng nĩa đè bò bít tết, dùng dao cắt, Trần Văn Ngọc thực hiện việc đó với cùng khó khăn, anh cắn răng cau mày, tiếng dao cọ vào dĩa sứ vô cùng chói tai.
Cố Triệt chịu không nổi nên bỏ nĩa bịt tai lại, ánh mắt hung hăng đánh vào người Trần Văn Ngọc.
Cố Viên tuy ưu nhã cũng nhíu mày, vỗ trán vô lực nói: “Anh cả, đưa cho em.”
Trần Văn Ngọc ngừng tay, kỳ quái hỏi: “Cái gì?”
“Mâm, dao nĩa, cho ta.”
Trần Văn Ngọc ngẫm lời nói này, ba giây sau hiểu ra, anh không khỏi đỏ mặt, đặt dao nĩa lên chỗ mép dĩa sạch sẽ, sau đó đẩy qua Cố Viên.
Cố Viên cầm dao nĩa lên, cắt miếng bít tết thành những miếng có kích thước tương tự cho anh rồi mới đẩy trở về.