Chương 9 : Cô đối tốt với người khác như thế

Chu Miên nghe thấy mình nhẹ giọng rêи ɾỉ, cô xấu hổ ngoảnh mặt đi, cơ thể bị buộc phải ngửa ra phía sau, dâng hai bầu ngực lên cho Bạch Thận Miễn đùa bỡn.

Chu Miên không thể hiểu làm thế nào một người đồng tính như anh lại có hứng thú với ngực của phụ nữ như thế, núʍ ѵú cô lúc này đã sắp bị anh nghiền nát.

Bạch Thận Miễn chăm chú quan sát phản ứng của cô, phần da trên bầu ngực phải đã đỏ lên một mảng, nhưng bầu ngực bên trái lại lẻ loi, trông có vẻ đáng thương.

"Anh có thể... có thể nhẹ nhàng một chút được không?" Thanh âm của Chu Miên nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Bạch Thận Miễn phun núʍ ѵú ra, ngón tay lưu luyến không rời lau đi nước bọt còn dính ở phía trên.

Chu Miên run rẩy, gò má nóng lên, sao cô cảm thấy mình đang cho con bú thế?

"Em vừa mới nói gì?"

Một lúc sau, Bạch Thận Miễn mới ung dung mở miệng.

Chu Miên cố gắng để giọng nói nghe bình thường một chút, "Anh cắn tôi đau quá ... Buông tôi ra đi được không?"

"Đây mới chỉ là bắt đầu, lát nữa em sẽ biết thế nào là đau."

Bạch Thận Miễn buông cổ tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng "Ôm lấy tôi."

Chu Miên nhìn vào vòm ngực rộng lớn của anh, cơ bắp cứng rắn, trên đó là hai hạt đậu nho nhỏ màu nâu.

Cô do dự vươn cánh tay, ôm hờ lấy vòng eo hẹp của anh.

"..." Bạch Thần Dược nhìn xuống cô, không nói nên lời, "Cách xa thế làm gì? Tới gần chút nữa".

Đầṳ ѵú của Chu Miên vẫn còn đau nhức, cô lắc đầu chống cự.

Sắc mặt của Bạch Thần Dược lập tức trở nên khó coi, anh tóm lấy cánh tay của Chu Miên, vòng nó quanh cổ mình, sau đó nâng hai mông cô, bỗng nhiên đem ngươi bế lên.

"A!" Chu Miên kinh hô một tiếng, siết chặt cánh tay treo trên người anh.

Hai bầu ngực sữa bị ép chặt vào người anh, làn da mịn màng như tơ lụa. Bạch Thận Miễn vui sướиɠ cọ cọ chóp mũi Chu Miên, không tốn chút sức ôm cô nhanh chóng bước đến bên cửa sổ sát đất.

Sau lưng dựa lên cửa kính lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào người, Chu Miên vừa định lên tiếng phản kháng, thì Bạch Thần Thiên đã cúi đầu xuống, nặng nề hôn lên.

Ngay khi vừa bắt đầu, nụ hôn như thể sẽ kéo dài vô tận, giống như trong miệng Chu Miên có mật ngọt, Bạch Thận Miễn không cho cô cơ hội thở dốc chút nào.

Thời gian trôi qua, đầu Chu Miên dần mê muội, mơ hồ nhớ tới nụ hôn đầu của hai người là trên tầng thượng của trường học.

Cô còn nhớ rõ khi đó gió rất lớn, cứ cơn gió này đến cơn gió khác, thổi đến mức Chu Miên không thể mở nổi mắt. Nhưng lúc Bạch Thận Miễn đi tới, nâng mặt cô lên, lòng cô lập tức trấn định.

Ngay cả tiếng gió gào thét bên tai cũng trở nên nhẹ bẫng.

Khoảnh khắc được đôi môi của Bạch Thận Miễn chạm vào, trái tim cô nảy lên kịch liệt. Bình thường anh luôn mang dáng vẻ tránh xa người ngàn dặm, thế mà nụ hôn ngày hôm đó lại triền miên đến lạ, vừa dán lên môi cô, đầu lưỡi của anh đã lập tức đi vào.

Thực ra, hành động ấy chỉ giống như đang thọc lưỡi vào, còn việc vươn đầu lưỡi cuốn lấy nước bọt của nhau vẫn là quá kích thich.

Nhưng sau tất cả, chính cô là người đã đòi hỏi nụ hôn này, bây giờ mà cự tuyệt nữa thì thật già mồm.

Mãi cho đến khi Chu Miên bị hôn đến gấp gáp, hoài nghi Bạch Thận Miễn muốn ăn luôn cả miệng của mình, khi cô giẫm mạnh đế giày lên chân anh, anh mới há mồm bỏ ra.

Nước bọt của cả hai liền bị kéo dài.

Bạch Thận Miễn nhìn chằm chằm vào cô, mặt không đổi sắc mà để lại một câu, "Sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Sau đó, anh đút tay vào túi quần, rời đi không thèm quay đầu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng tiêu sái.

Ít nhất thì mình cũng có được nụ hôn đầu của anh.

Chu Miên tự thuyết phục mình đã đến lúc nên biết thỏa mãn, giới tính không phải là thứ có thể thay đổi

Cô lau nước mắt, bước xuống cầu thang một cách vô định.

Đại não do bị hôn mà thiếu dưỡng khí.

Sau thời gian đó, cô đã không đi khıêυ khí©h Bạch Thận Miễn trong một tuần liên tiếp. Thỉnh thoảng, khi họ vô tình chạm mặt trên đường, cô sẽ giả vờ nói chuyện với bạn học bên cạnh, mắt nhìn thẳng, cứ thế lướt qua anh.

Trong nhật ký, cô đã viết: Bạch Thận Miễn lại lần nữa đứng đầu trong kỳ thi tháng, chiều cao dường như cũng tăng lên nhiều, gần như xấp xỉ gần bằng đội đưởng đội bóng rổ Thẩm Kiêu Nguyên. Xem ra ngày mai phải đưa cho hắn vài viên canxi, không thể để Bạch Thận Miễn chuyện gì cũng được đắc ý.

Thế là Chu Miên làm nhân vật nặc danh chuẩn bị hộp cơm dinh dưỡng cho Thẩm Kiêu Nguyên trong suốt mười ngày liền, đồng thời còn dán thêm giấy note, nhắc hắn chú ý tư thế ngồi, lên lớp không nên cúi đầu chơi trộm điện thoại, nhìn lúc đi bộ có chút gù xuống. Nếu còn tiếp tục, địa vị đệ nhất học bá kiêm cao phú soái khó mà giữ được.

Câu cuối cùng đương nhiên là nịnh bợ, mục đích để kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của hắn.

Ngày hôm sau, khi cô nhét viên canxi cho hắn lại bất ngờ nhận được hồi âm.

Tay nghề không tệ.

Chu Miên vui mừng, liền cầm bút lên, viết thêm một câu ở phía sau:” Đừng khách sáo, cậu có thể lớn lên khỏe mạnh là niềm an ủi lớn nhất của tôi."

Sau khi cứ đưa tới đưa lui, Thẩm Kiều Nguyên dường như rất hứng thú với cách giao tiếp đầy thần bí này, thỉnh thoảng cứ để lại lời nhắn cho cô.

Ví dụ, hắn bảo cô thay thực đơn, đừng cho sữa vào, hắn thích uống nước trái cây chính tay cô ép.

Chu Miên lịch sự vẽ một khuôn mặt cười, bổ sung vào bên cạnh- chỉ cần cho tôi biết cậu sẽ đưa bao nhiêu tiền là được.

Về sau, đội bóng rổ của Thẩm Kiều Nguyên đã giành chức vô địch của giải đấu trung học cấp thành phố, nhưng chiều cao của hắn vẫn ổn định ở mức 1m89.

Mà nhìn vào báo cáo kiểm tra sức khỏe của Bạch Thận Miễn, tên khốn này vậy mà không tiếng động cao lên 1m90 rồi.

Trên hàng ghế khán giả trong sân vận động, Chu Miên kìm lại những giọt nước mắt bi thương giữa tiếng reo hò.

Tất cả số tiền cô bớt ăn bớt mặc để mua thuốc bổ cho Thẩm Kiều Nguyên đã trôi theo dòng nước.

Làm thế nào mà không đau lòng cho được.

Cho đến khi Thẩm Kiều Nguyên lách qua đám đông, vội vã tiến đến vị trí của cô với một nụ cười sung sướиɠ trên khuôn mặt, dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Miên, hắn liền cúi xuống, ôm chặt lấy cô.

Thẩm Kiều Nguyên khá nổi tiếng, ở đây có rất nhiều bạn học nữ mê muội hắn. Chứng kiến hình ảnh hắn chân trước vừa mới giành chiến thắng, chân sau đã chạy đến ôm nữ sinh kia một cái đã khiến cho tiếng hò hét ầm ĩ vang lên như muốn lật ngược cả nóc nhà.

Cảm nhận được mùi mồ hôi và mùi hương ấm áp như ánh mặt trời của hắn, Chu Miên bình tĩnh vỗ nhẹ vào lưng hắn, thể hiện sự khích lệ của mình, "Trường trung học Á Phong tự hào về cậu."

Thẩm Kiều Nguyên cười một tiếng, thì thầm vào tai cô: "Mẹ tôi luôn nói chơi bóng rổ sẽ ảnh hưởng đến việc học, lãng phí thời gian khiến tôi lúc trước cũng đã định rời khỏi đội tuyển của trường, nhưng tôi vẫn không làm như thế. Cậu đoán xem là vì sao?"

Chu Miên suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói: "Bởi vì đó là ước mơ của cậu?”

Thẩm Kiều Nguyên gõ nhẹ vào đầu cô một cái, thở dài nói "Quả nhiên cậu sẽ nói như thế mà."

Hắn buông Chu Miên ra, trán phủ đầy mồ hôi, khóe miệng vấn vương ý cười, "Bởi vì bọn họ nói, thật ghen tị vì có bạn gái ủng hộ tôi chơi bóng rổ.’’

Trong sân vận động vẫn vang lên tiếng hò hét, Chu Miên bỗng giật mình, cô thấy cần phải giải thích một chút, "Cậu hiểu lầm rồi ... Thực ra, tôi chỉ muốn cống hiến sức lực ít ỏi của mình cho sự nghiệp thể thao quốc gia thôi.”

Thẩm Kiều Nguyên chớp chớp mắt, "Có khăn tay không? Mồ hôi chảy vào mắt rồi".

"... Ôi". Chu Miên lấy ra một gói khăn giấy từ túi của mình rồi đưa cho hắn.

Thẩm Kiều Nguyên dừng một hồi lâu mới nhận lấy, "... Cảm ơn".

Ngày hôm sau, Chu Miên đang bị mẹ ép xem lại bài tập về nhà trong phòng khách thì chuông cửa vang lên.

"Con bị điếc à, Miên Miên?" Mẹ Chu trong bếp quát ầm lên.

Chu Miên đặt cuốn sách toán xuống, chậm rãi ra mở cửa.

Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai âm u của Bạch Thận Miễn và nụ cười hiền hậu của mẹ Bạch đằng sau anh.

"Cháu đã ăn cơm chưa? Tiểu Bạch náo loạn cả một ngày, đòi nhất định phải đến nhà cháu.”

Lời này vừa mới nói ra, Bạch Thần miễn lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn mẹ mình.

Chu Miên phát hiện ra đôi tai của anh đang đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.