Sau khi đốt lên lửa giận của Kỳ Lâm, Diệp Chuyết Hàn chậm rì rì nói: “Đã nghe qua “rồng sinh chín con” chưa?”
Xương quai xanh xinh đẹp của Kỳ Lâm nhô ra, uốn lượn.
Cậu đương nhiên đã từng nghe qua câu “rồng sinh chín con”, nhưng cậu ở nước ngoài ăn hamburger nhiều năm, lại ra đi từ rất sớm nên không rõ lắm “chín con” là bao gồm những con nào.
Tất nhiên điều này để lộ trình độ học vấn, không thể để Diệp Chuyết Hàn biết.
Kỳ Lâm lạnh lùng gật đầu: “Biết thì thế nào?”
“”Chín con” là như thế nào?”, Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Kỳ Lâm cố làm ra vẻ mà hỏi lại: “Anh nói đi, “chín con” là như thế nào?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Rồng sinh chín con, trong đó, có một con là “kỳ lân”*”.
(*Kỳ lân đồng âm với Kỳ Lâm, đều là Qi Lin)Kỳ Lâm: “…..”
Anh nói lại chút?
Diệp Chuyết Hàn híp mắt, đuôi mắt dài nhỏ, “”Kỳ” đồng âm với “Kỳ”, “Lâm” đồng âm với “Lân”. Cậu nói tôi là rồng, tôi sẽ nhận cậu là con.”
Kỳ Lâm bị kí©h thí©ɧ cả ngày. Ban ngày chụp ảnh, đỉnh đầu đã sắp bốc khói, vất vả lắm mới duy trì được lịch sự, “Diệp tổng thật biết kể chuyện cười lạnh*.”
(*chuyện cười lạnh = chuyện cười nhạt)Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu thật sự biết “rồng sinh chín con”?”
Kỳ Lâm mất kiên nhẫn, “Không thể bỏ qua đề tài này được sao? Rồng sinh chín con, trong đó có một con tên là kỳ lân. Được rồi, tôi đã biết, nhưng kỳ lân này không phải Kỳ Lâm, OK?”
Đôi môi mỏng của Diệp Chuyết Hàn nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng, gật đầu, cuối cùng như Kỳ Lâm mong muốn, nói sang chuyện khác, “Cậu sẽ ở lại đây đêm nay?”
Kỳ Lâm ngồi xuống ghế làm việc của mình, ngả người ra sau và ngáp, “Nếu Diệp tổng không còn chuyện gì khác, xin ngài hãy quay về đi. Dân làm công như tôi phải lao động chiến đấu cả đêm mới đủ lo cơm ăn áo mặc.”
Dường như Diệp Chuyết Hàn muốn nói gì đó, Kỳ Lâm đã quay ghế về bàn, âm trầm nói: “Thật không dám giấu Diệp tổng, nếu vừa rồi tôi trẻ đi mười tuổi, khoảng mười bảy mười tám, thì anh đã chết rồi.”
Ánh đèn làm việc sáng rực rơi vào mắt Diệp Chuyết Hàn, biến mất giữa con ngươi đen như mực bên trong.
Nghe đến câu “mười bảy mười tám”, biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn lộ vẻ kiềm chế, lông mày hơi nhíu lại, cả người như bao phủ một tầng băng, cũng có vẻ ủ rũ.
Nhưng Kỳ Lâm không nhìn thấy, cầm bút vẽ, nhìn chằm chằm vào bản phác thảo, vẽ vài cái lỗ lên đầu rồng, nói lẩm bẩm: “Lúc tôi ở nước ngoài, đừng nói cao như anh, mười người cao như anh tôi vẫn đánh được.”
Giọng Diệp Chuyết Hàn trầm xuống: “Thật sự?”
“Không tin à?”, Kỳ Lâm nhìn con rồng xấu xí mặt rỗ, vui vẻ nói: “Tuổi càng lớn, tính tình cũng tốt lên. Nhưng ông cha đã nói rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho nên là Diệp tổng, tôi khuyên chân thành, anh đừng hơi tí liền chọc tôi. Nếu thực sự chọc giận tôi, thì…”
Kỳ Lâm nói đến hưng phấn, xoay ghế lại.
Trước mặt không còn một bóng người.
“Thì tôi… sẽ… nổi… điên.” Kỳ Lâm kiên trì nói nốt câu, sửng sốt vài giây, “Sax! Đã chạy rồi?”
Có cháo cá lót bụng, hơn nữa còn có Diệp Chuyết Hàn tự mình đưa tới một nguồn cảm hứng, Kỳ Lâm cắm cúi vẽ đến bốn giờ sáng.
Thân là một nhà thiết kế, Kỳ Lâm hiểu rõ một đạo lý – mặc kệ vẽ được nhiều hay ít, không được làm hết sức mình, phải chừa lại chút đường sống, nếu không sau khi bùng nổ rất có khả năng sẽ hết thời.
Cậu lưu lại bản phác thảo vào máy tính, sửa sang lại tập giấy nháp, duỗi người vặn eo, tính nằm trên sofa ngủ một lát.
Nhưng khi nhắm mắt lại, đầu óc cậu đều là Diệp Chuyết Hàn.
Và câu “cậu là con trai của tôi”.
Nó như âm hồn bất tán, đến nỗi không thể ngủ được.
Kỳ Lâm: “……”
Tại sao người đàn ông được chính phủ phát cho này lại đáng giận như vậy?
Tôi là con anh, anh còn kết hôn với tôi, chẳng lẽ đang đóng một bộ phim tên là “góc khuất của những gia tộc hào môn”?
Kỳ Lâm chống tay ngồi dậy.
Diệp Chuyết Hàn không chỉ mang cháo cá đến, còn kèm theo một túi hạt dẻ ngào đường, tuy rằng đã nguội, nhưng không phải là không ăn được nữa.
Ngủ không được, Kỳ Lâm dứt khoát không ngủ nữa, chuyên tâm tiêu diệt đồ ăn của Diệp Chuyết Hàn, chẳng khác gì đang tiêu diệt Diệp Chuyết Hàn.
Hạt dẻ không có khe hở, không dễ bóc. Kỳ Lâm quan tâm đến đôi tay vàng bạc của mình nên không muốn dùng tay bóc. Cậu lấy một con dao từ ngăn kéo, thuần thục bóc hạt dẻ. Con dao này là dao chuyên dụng để ăn các loại hạt.
Mỗi lần người ở phòng làm việc đi mua đồ đều sẽ mua hộ cậu đủ các loại hạt. Cố Nhung rất khó hiểu, có lần nhìn thấy cậu đang cầm một bao hạt, hắn liền hỏi: “Kỳ Tiểu Lâm, cậu là một con sóc đầu thai sao?”
Trong số các loại hạt, Kỳ Lâm thích nhất là hạt dẻ. Nhưng hạt dẻ lại chỉ có vào mùa đông. Mùa đông này cậu bận rộn đến mức tay chân muốn bay lên trời, chưa được ăn hạt dẻ lần nào.
Trên bàn chất đầy vỏ hạt dẻ, Kỳ Lâm bỗng nhiên sửng sốt.
Diệp Chuyết Hàn biết cậu thích hạt dẻ ngào đường?
Diệp Chuyết Hàn biết cậu thích hồng trà táo đỏ…
Diệp Chuyết Hàn biết quá nhiều rồi đó!
Hay chỉ là trùng hợp?
Kỳ Lâm nuốt hạt dẻ, lau sạch tay, lập mục tiêu muốn hiểu biết hơn về vị hôn phu tương lai, lại một lần nữa lên mạng tìm kiếm tin tức về Diệp Chuyết Hàn.
Làm cho cậu cảm thấy bất ngờ chính là trên internet ngập tràn tin tức Diệp Chuyết Hàn sắp kết hôn nhưng đối tượng kết hôn của Diệp tổng lại không hề có.
Cậu như bị bỏ qua, bị giấu đi dưới ánh hào quang của Diệp Chuyết Hàn.
Điều này vừa may đúng ý cậu.
Diệp Chuyết Hàn là thiên chi kiêu tử của Diệp thị, là bộ mặt của Nhạc Đình, nhưng cậu chỉ là người bình thường. Hai người đăng ký kết hôn hoàn toàn chỉ là tìm kiếm bạn đời, vừa khéo gặp nhau. Cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng mình kết hôn với một tổng tài, nếu công khai, không biết bản thân có thích nghi được không.
Không quên mục đích tìm kiếm về Diệp Chuyết Hàn là gì, Kỳ Lâm tiếp tục lướt xem.
Diệp Chuyết Hàn tốt nghiệp ở một trường đại học hàng đầu Trung Quốc, sau đó tiếp tục học tại đại học danh tiếng nhất nước Đức, từng làm việc tại chi nhánh của Nhạc Đình ở Anh quốc.
Kỳ Lâm: “…..”
Con mẹ nó, chắc là bởi vì cậu chưa học đại học nên không có tình cảm gì với các trường đại học!
Diệp Chuyết Hàn hiển nhiên là một học bá. Học bá xuất thân hào môn là đáng sợ nhất, bởi vì so với người bình thường, họ không chỉ có giàu hơn, mà còn thông minh hơn, nỗ lực hơn!
Kỳ Lâm cảm thấy mình nên vẽ thêm mười bản nháp đầu rồng nữa.
Lúc này, trời đã sáng, Kỳ Lâm đặt điện thoại xuống, bước về phía phòng tắm và tự nhủ: “Hóa ra anh cũng từng sống ở Anh quốc.”
Anh quốc là nơi cậu sống ở đó bảy năm, chưa đủ 18 tuổi đã đi, 25 tuổi mới trở về. Bảy năm không ngắn nhưng cậu chưa bao giờ có cảm giác mình thuộc về đất nước này. Cậu tình nguyện về nước, gian khổ gây dựng sự nghiệp, không muốn ở lại Anh quốc núp dưới bóng anh trai.
Có thể thấy, cậu và Diệp Chuyết Hàn khá có duyên.
Một lúc sau, đã đến giờ làm việc.
Cố Nhung thấy Kỳ Lâm ở lại một đêm trong nhật ký nội bộ, hắn đưa cậu một rổ dâu tây, tỏ vẻ an ủi.
Kỳ Lâm hào phóng chia hết dâu tây cho cấp dưới của mình, chỉ giữ lại một ít trong bát nhỏ.
Cố Nhung nhìn thấy bình giữ ấm trên bàn, bản tính đánh hơi săn mồi nổi lên, “Cậu mua cái này lúc nào?”
Kỳ Lâm ngửi thấy mùi vị không ổn, “Thứ này rất đặc biệt?”
“Rất đắt! Cố Nhung nói một cách ghen tỵ, “Năm ngoái tôi rất muốn mua một cái, nhưng giá gần một vạn, không mua nổi.”
“Một vạn nhân dân tệ một cái bình giữ ấm?” Kỳ Lâm nhớ lại cách Diệp Chuyết Hàn đặt nó lên bàn, và cậu bị mất tập trung trong giây lát.
Chiếc bình mang theo hơi ấm của tổng tài, giá một vạn tệ?
Cố Nhung nói: “Hả? Cái bình này không phải của cậu?”
Kỳ Lâm không tính nói dối, “Diệp Chuyết Hàn đã tới đây.”
“Hít…” Cố Nhung hít sâu một hơi, cảm thán trong lòng một trận, lại nói: “Tôi đã hỏi thăm một chút, Diệp Chuyết Hàn kiểm soát dư luận rất tốt. Những thông tin của cậu trên internet đều bị xóa hoặc chặn, chính là đang bảo vệ cậu. Anh ta đã suy nghĩ rất chu đáo.”
Kỳ Lâm thầm đồng ý.
Cố Nhung thoáng nhìn những bản phác thảo, “Yo, lần trước cậu còn oán giận với tôi mãi không tìm được cảm hứng, bây giờ lại vẽ nhiều như vậy?”
Kỳ Lâm nhìn hình rồng trên giấy, bỗng nhiên nói: “Anh có biết “rồng sinh chín con” là như thế nào không?”
“Cậu đang kiểm tra trình độ học vấn của tôi à?” Cố Nhung hắng giọng, tự hào nói: “Mặc dù điểm của tôi hơi kém, nhưng kiến thức của tôi về cuộc sống rất nhiều, cậu có thể gọi tôi là một quyển bách khoa toàn thư nhỏ biết đi.”
Kỳ Lâm tỏ vẻ xem thường: “Đàn ông đích thực, đừng dùng chữ “nhỏ” để mô tả về mình.”
Cố Nhung: “…..”
Kỳ Lâm: “Trừ phi anh là nữ giả nam.”
“Được rồi được rồi.” Cố Nhung vội vàng hô dừng, “Cho cậu xem chút văn hóa của tôi – rồng sinh chín con, là chỉ Li Vẫn, Bá Hạ, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao Thiết, Công Phúc, Nhai Tí, Toan Nghê, Tiêu Đồ.”
Kỳ Lâm quay mặt lại, “Không có kỳ lân?”
Cố Nhung cười, “Gì vậy? Cậu muốn làm con của rồng à?”
Kỳ Lâm tìm kiếm một hồi, quả nhiên không có kỳ lân!
Kỳ lân không phải là một trong chín đứa con của rồng mà là anh em cùng cha khác mẹ với rồng!
Hay lắm Diệp Chuyết Hàn!
Nhưng có thể trách ai bây giờ?
Trách cậu treo trên miệng hai chữ yêu nước, nhưng đối với với thần thoại và truyền thuyết của dân tộc lại dốt đặc cán mai?
Điều tệ nhất chính là, Diệp Chuyết Hàn nhất định đã nhìn ra, cậu không biết “rồng sinh chín con” là như thế nào.
Cố Nhung cười, thấm thía nói: “Kỳ Tiểu Lâm, rồng này là cậu vẽ phải không? Vậy cậu mới là ba của nó nha, đừng đảo ngược lại.”
Hai ngày sau là tới ngày đi Cục Dân chính lĩnh chứng.
Hôm nay vẫn là ngày làm việc, Kỳ Lâm đến phòng làm việc từ sớm.
Tuy rằng cậu cần tập trung vào công việc nhưng tâm tình lên xuống liên tục, không thể bình tĩnh được.
Vẫn còn vài tiếng nữa mới kết hôn, đối tượng là do hệ thống AI kết đôi tìm cho cậu.
Kỳ Lâm 28 tuổi, người đàn ông của cậu 29 tuổi, chỉ hơn cậu một tuổi, nhưng tên đàn ông không biết xấu hổ kia lại muốn làm ba của cậu.
Cậu có thật sự muốn kết hôn với Diệp Chuyết Hàn không?
Cậu luôn cảm thấy sau cuộc hôn nhân này, một cánh cửa bước sang thế giới mới sẽ được mở ra.
Độc thân đã lâu, mặc dù cậu rất muốn kết hôn, cũng đã tự đăng ký hệ thống kết đôi, không bị ép buộc, cũng không uống nhầm thuốc, nhưng ngay lúc này, cậu buộc phải thừa nhận rằng, cậu đang rất lo lắng và sợ hãi.
Hiện tại đào hôn có lẽ vẫn kịp.
“Haiz….” Kỳ Lâm nằm dài trên bàn, vùi mặt vào cánh tay, đầu óc hỗn loạn.
3 giờ 10 phút chiều, cách thời gian Diệp Chuyết Hàn hẹn tới đón cậu 20 phút.
Kỳ Lâm thầm khóc thương cho cuộc sống độc thân bao năm của cậu, vừa mới bắt đầu đếm ngược, có tiếng động bất ngờ phát ra ở tầng dưới.
Diệp Chuyết Hàn đến sớm!
Đầu óc Kỳ Lâm nóng lên, ý niệm đào hôn bùng lên mạnh mẽ, nhưng chưa kịp thực hiện thì di động vang lên.
Một dãy số lạ.
“Tôi là Diệp Chuyết Hàn.” Âm thanh gây shock đầy từ tính đập vào màng nhĩ của Kỳ Lâm.
“Tôi đang ở dưới tầng.” Diệp Chuyết Hàn nói tiếp.
Cảm giác bất an và ý niệm đào hôn làm náo loạn tư duy của Kỳ Lâm, khiến cậu lâm vào trạng thái trống rỗng, không kịp đáp lời, nhưng hơi thở rõ ràng của cậu được truyền đến tai Diệp Chuyết Hàn.
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Sao cậu không nói chuyện? Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Lâm buột miệng: “Tôi đang đếm ngược, kỷ niệm khoảng thời gian độc thân cuối cùng trong đời.”
Sau vài giây, một tiếng cười khẽ vang lên qua điện thoại. Trái tim Kỳ Lâm tê dại.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Đời này chỉ có một lần duy nhất độc thân? Vậy có phải cậu đã quyết định kết hôn với tôi chính là cả đời, đúng không?”
*** Hết chương 9