Sự im lặng khó xử kết thúc bằng một tiếng hừ phát ra từ mũi của Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm bối rối, đã thế còn đang ăn ké nên chột dạ, khí thế nhất thời yếu đi, chỉ tập trung vùi đầu vào uống cháo, mười phần thành tâm nói: “Cảm ơn anh, đã muộn thế này còn mang cháo đến cho tôi.”
“Không có gì.” Diệp Chuyết Hàn vẫn không muốn rời khỏi chủ đề tranh vẽ. Hắn ngồi trên ghế làm việc của Kỳ Lâm, bắt chéo chân, “Tại sao lại vẽ rồng?”
Kỳ Lâm nghẹn họng, âm thầm nguyền rủa – nếu không phải đầu bếp nhà anh có tay nghề tuyệt vời, hầm cá mềm như bùn thì anh đã làm vị hôn phu của anh nghẹn chết!
Nuốt xong miếng cháo, Kỳ Lâm tao nhã lau miệng: “Phòng làm việc của chúng tôi đang tập trung thiết kế một sản phẩm cho dự án tiếp theo. Lần trước đi theo con đường ngôi sao, lần này đổi ý tưởng, chuyển sang một con vật. Rồng là một phương án.”
Lời nói uyển chuyển – dịch ra là, đây là vấn đề chuyên môn trong công việc của tôi, anh đừng hỏi nữa.
Đôi giày da trên không khung của Diệp Chuyết Hàn đung đưa hai lần, “Tôi đang hỏi cậu, vì sao lại là rồng?”
Sự kiên nhẫn của Kỳ Lâm dần cạn kiệt, “Tôi là thiết kế chính của Xuất Tẩu, tôi có toàn quyền lựa chọn.”
Chúng ta đều là hậu duệ của rồng, tại sao lại không thể vẽ rồng?
Diệp Chuyết Hàn gật đầu: “Tôi cũng có quyền được biết.”
Kỳ Lâm chậm nửa nhịp, bỗng nhiên ý thức được, Diệp Chuyết Hàn tựa như đang… cùng cậu trò chuyện về công việc.
Xuất Tẩu đã gia nhập vào tập đoàn Nhạc Đình, Diệp Chuyết Hàn đương nhiên là ông chủ lớn nhất. Một cái phẩy tay cũng có thể khiến phòng làm việc này phá sản.
“Ầy…” Một tay Kỳ Lâm cầm thìa của Diệp gia, một tay cầm bát của Diệp gia, “Tôi muốn hỏi trước, anh đang đặt câu hỏi với tư cách là ông chủ của tôi, hay…”
Thân phận khác của người đàn ông này…
Sau cùng, Kỳ Lâm vẫn không có thể nói nốt câu.
Ngược lại, Diệp Chuyết Hàn rất rõ ràng, “Ông chủ của cậu.”
Kỳ Lâm thở ra một hơi, đang định nói chuyện tiếp.
Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Đồng thời cũng là người đàn ông của cậu.”
Kỳ Lâm phát hiện, khi nói chuyện với Diệp Chuyết Hàn, tốt nhất nên tránh lúc ăn cơm ra, nếu không sẽ có ngày cậu bị nghẹn chết.
Nhưng bây giờ từ hôn không còn kịp nữa. Quá muộn rồi!
Ảnh cưới đã chụp, nhẫn cưới cũng đã đeo, thông tin cũng đã được truyền đi. Từ hôn sẽ phải đánh đổi một cái giá quá đắt. Chân long thiên tử nổi giận, Xuất Tẩu như cá trong chậu, nhất định sẽ gặp xui xẻo.
“Diệp tổng…”, Kỳ Lâm cảm thấy mình rất có tố chất, trong lòng mắng Diệp Chuyết Hàn nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự, “Anh có thể chờ tôi ăn nốt cháo không?”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, sau đó nói, “Đây có phải là một cách biểu thị uyển chuyển rằng, hi vọng tôi nên ngậm miệng?”
Kỳ Lâm dùng sức nuốt mạnh miếng cháo, giả cười nói, “Vậy anh có thể im lặng không?”
Sau ba giây, Diệp Chuyết Hàn xoay chiếc ghế một vòng, đáp: “Có thể.”
Một bên uống cháo, một bên oán thầm, Kỳ Lâm không thể không thừa nhận, động tác xoay ghế vừa rồi của Diệp Chuyết Hàn rất gợi cảm, người bình thường không làm nổi, phải có ngoại hình giống thần tiên, giọng nói trầm thấp mới có hiệu quả cao như vậy.
Uống đến giọt cháo cuối cùng, Kỳ Lâm nghĩ, lúc im lặng thì Diệp Chuyết Hàn này đúng là rất hoàn mỹ.
Phòng nghỉ dưới lầu có máy pha cà phê của Cố Nhung mua. Lúc mua bảo là muốn xây dựng không gian trí thức, ưu nhã, phòng làm việc theo phong cách phương Tây, nhưng đại đa số người làm ở đây đều gọi Starbucks bên ngoài, hoặc là tự pha cà phê hòa tan, chả mấy ai đoái hoài đến máy pha cà phê.
Chỉ có mỗi Kỳ Lâm thỉnh thoảng dùng một chút.
Kỳ Lâm súc miệng rửa mặt, bưng hai ly cà phê nóng lên lầu, Diệp Chuyết Hàn đã đứng dậy khỏi ghế xoay, dựa vào bàn, hai tay khoanh lại trước ngực, một chân hơi khuỵu, tư thế rất thoải mái.
Ở địa bàn của tôi ra vẻ cái gì? Tôi còn chưa được thoải mái như vậy bao giờ đâu!
Kỳ Lâm có chút không phục, đặt mạnh ly lên bàn, văng ra vài giọt cà phê, dính lên tây trang đắt giá của tổng tài.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm không nghĩ mình lại mạnh tay như vậy, nhanh chóng lấy khăn giấy, “Tôi lau giúp anh nhé?”
Đây chỉ là những lời khách sáo.
Cậu là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, Diệp Chuyết Hàn cũng vậy, đa số đều sẽ giác ngộ một tư tưởng – không thể tùy tiện để người khác lau quần áo cho mình.
Kỳ Lâm tin rằng mình sẽ bị cự tuyệt, nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ nhìn xuống từ trên cao, nhìn cậu giơ tay giữa không trung.
“Tích, tích, tích.”
Một giây, hai giây, ba giây.
Ban đầu lúc trang trí phòng, Cố Nhung tinh tướng, ở mỗi gian phòng đều hoa hoa lệ lệ đặt một cái đồng hồ, cũng không biết đặt đồng hồ nhằm mục đích gì.
Lúc này, kim giây của đồng hồ đang không ngừng vang lên, như thể đang cười nhạo Kỳ Lâm lúng túng.
Cố Nhung! Anh đúng là một kẻ rỗi hơi!
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày: “Hửm?”
Tới rồi! Câu “hửm” mang tính tiêu biểu của tổng tài tới rồi!
Tay Kỳ Lâm như sắp đông cứng, “Anh…”
Diệp Chuyết Hàn đáp không theo lẽ thường, “Cậu lau đi.”
Kỳ Lâm gần như cùng lúc lên tiếng, “Sao anh lại không từ chối?”
Nghe vậy, lông mày Diệp Chuyết Hàn dãn ra, “Cậu chủ động muốn lau cho tôi, nhưng lại hy vọng tôi từ chối?”
Kỳ Lâm cảm thấy đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong suốt tám kiếp qua, đang muốn nói câu gì đó kéo lại tôn nghiêm cho chính mình thì nghe thấy Diệp Chuyết Hàn cười, “Miệng thành thực, nhưng thân thể lại không thành thực.”
Tiếng sấm nổ ầm trên đầu Kỳ Lâm, cậu cuống quýt quẹt tay lên bộ đồ, “Tôi lau! Tôi lau! Tôi sẽ lau sạch cho anh!
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, bộ tây trang tinh xảo làm bằng thủ công bị chà đạp, vụn khăn giấy dính lên ngày càng nhiều, phủ kín một góc áo.
Một cái áo đang yên đang lành bị làm cho thành lung ta lung tung.
Sai lại càng sai.
Kỳ Lâm lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn dường như không quan tâm đến việc cái áo bị phá nát, phủi phủi góc áo, “Cảm ơn.”
Kỳ Lâm: “…..”
Tôi làm hỏng áo của anh, anh còn cảm ơn tôi?
“Nói chính sự đi.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Tôi đã xem qua bản thiết kế “Đầy Sao”, từ số liệu tiêu thụ cho thấy, nó tạm thời bị những sản phẩm truyền thống hàng đầu của công ty đè lên, nhưng phản hồi trên mạng rất tốt, được nhiều người lựa chọn, tạo thành một làn sóng sức mua rất ổn. Có rất nhiều không gian để tiếp tục phát triển nó.”
Đột nhiên được ông chủ khen ngợi, Kỳ Lâm vẫn duy trì cảnh giác, cảm giác như đây là những viên đạn được bọc đường.
Từ lúc phòng làm việc Xuất Tẩu được thành lập, việc giao thiệp và xây dựng quan hệ là của Cố Nhung, Kỳ Lâm chỉ phụ trách đội ngũ thiết kế, những bữa tiệc xã giao hoàn toàn không liên quan gì đến cậu.
Cho nên hiện tại, khi đối mặt với ông chủ lớn là Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm không có một chút kinh nghiệm nào.
“Cậu có thể tiếp tục phát triển bản thiết kế “Đầy Sao”. Lần ra mắt thị trường tiếp theo là mùa hè, có thể thêm vào một chút yếu tố lãng mạn và mát mẻ. Bầu trời đầy sao vốn cũng là một biểu tượng của sự lãng mạn.” Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Có một hạng mục trong báo cáo là ý tưởng thiết kế. Tôi hiểu, đó là nguồn cảm hứng của cậu. Cậu nói, cậu thích nhìn bầu trời đầy sao, vì sao giống với tuổi thọ của con người, nhưng ngôi sao tượng trưng cho sự vĩnh hằng. Những gì bạn nói với các ngôi sao, chúng sẽ giữ kỹ, một ngày nào đó trong tương lai, chúng sẽ lại tìm thấy bạn giữa hàng vạn người.”
Kỳ Lâm sửng sốt.
Đây quả thực chính là nguồn cảm hứng của bản thiết kế “Đầy Sao” được viết trong báo cáo.
Nhưng cậu không ngờ rằng, một tổng tài trăm công nghìn việc, chỉ một bản thiết kế nhỏ như vậy cũng đích thân xem qua.
Còn tự mình tới đưa cháo cá…
Diệp Chuyết Hàn cười, tay chống lên bàn, không nhanh không chậm gõ theo nhịp, “Cho nên, bây giờ tôi muốn biết, nguồn cảm hứng của bản thiết kế mới này là từ đâu mà đến?”
Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn nghiêm túc, đúng thái độ thật sự đang nói chuyện công việc.
Không lâu lúc trước, Kỳ Lâm còn tiếc nuối vì sao Diệp Chuyết Hàn không phải là một người câm, hiện tại lại cảm thấy, thật may mắn khi Diệp Chuyết Hàn không phải là người câm.
Giọng nói này, nghe rất êm tai.
“Cảm hứng…” Kỳ Lâm từ từ kể ra, chưa phát hiện mình đang trúng tà, “Diệp tổng, anh đã bao giờ nghe nói qua về rồng phun lửa chưa?”
Diệp Chuyết Hàn: “Rồng, phun, lửa?”
Kỳ Lâm: “…..”
Mình đang làm gì vậy?
Tại sao mình lại nói như vậy?
Cháo cá bị hạ thuốc?
Có cách gì cứu vãn không?
Trong đầu thổi qua một cơn lốc, Kỳ Lâm cảm thấy những người đàn ông cao lớn lỗ mãng ngày trước đánh nhau với mình đều không thể so với một Diệp Chuyết Hàn.
Cái gì mà Diệp Chuyết Hàn! Đây rõ ràng là đang tới chỉnh cậu!
Diệp Chuyết Hàn nói lại: “Rồng, phun, lửa?”
Ba chữ bình thường, nhưng phát ra từ miệng của Diệp Chuyết Hàn lại có cảm giác không bình thường.
Làm sao bây giờ? Lời là cậu nói, sai là cậu sai, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: “Không, anh nghe lầm rồi. Tôi đang muốn nói là, chân long thiên tử.”
Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm Kỳ Lâm, ước chừng qua một phút, hừ nhẹ một tiếng: “Kỳ tổng, cậu đang hấp thu tinh lực trên người tôi, sau đó đảo mắt liền bảo tôi giống rồng phun lửa?”
Mắt Kỳ Lâm tối sầm, “Diệp tổng, anh nói có chút sai, để tôi sửa lại.”
Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”
Lại “hửm” rồi! Thu hồi cái mị lực chết tiệt của anh lại!
Cháo cá trong dạ dày như đang nóng lên, hun đỏ từ mặt đến mang tai.
Kỳ Lâm mặc một chiếc áo len rộng cổ chữ V, xung quanh xương quai xanh đổ mồ hôi, dưới ánh đèn có cảm giác hình ảnh này không thích hợp với thiếu nhi.
Tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn đặt ở đỉnh chữ V, sau đó chuyển lên mặt cậu.
“Đầu tiên, cảm hứng của tôi không phải lấy từ tâm linh.” Kỳ Lâm nói xong cũng thấy buồn cười, “Còn tâm linh, Diệp tổng, anh rảnh rỗi quá nên đọc nhiều tiểu thuyết tu chân sao? Chúng ta kết hôn nhờ hệ thống AI, bây giờ là thời đại nào rồi, còn tin vào tâm linh.”
Diệp Chuyết Hàn cười cười, bộ dáng “ngươi cứ bịa tiếp đi, ta đang nghe”, sau đó hỏi lại: “Tôi không thể đọc tiểu thuyết tu chân?”
Kỳ Lâm xua tay, “Cũng không phải là không thể… Aiya, anh đừng để ý những cái không phải là trọng điểm.”
Cố Nhung chắc không thể đoán nổi – vị tổng tài này ngày trước đi học không có thói quen nắm bắt trọng điểm của thầy cô, cho nên thành tích kém, đối với trường đại học nào đó có tình cảm đặc biệt, muốn tới đấy chụp ảnh cưới!
Diệp Chuyết Hàn sờ mũi, không nói gì.
Kỳ Lâm bị mất mặt, nhất thời quên mất vế sau nên nói cái gì.
Trí nhớ của cậu rất tốt, ít khi cần ghi lại ra giấy. Nhưng khi cảm xúc dâng trào, cậu lại không thể nhớ nổi câu tiếp theo là gì.
Anh trai của cậu cũng đã từng nói về vấn đề này, nói rằng đa số các nghệ sĩ đều như vậy.
“Thứ hai.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Thứ hai là cái gì?”
Cuối cùng Kỳ Lâm cũng nhớ ra, “Tuy rằng tôi tưởng tượng anh thành rồng phun lửa, nhưng không hề có ý chế nhạo anh.”
Diệp Chuyết Hàn mỉm cười: “Thú vị.”
“Ý của “rồng phun lửa” đúng là mắng người…” Kỳ Lâm mang đầy sự ngụy biện lâm trận, “Nhưng cũng phải tùy thuộc vào ngữ cảnh. Trong mỗi cách nói, mỗi người nói đều có ý nghĩa khác nhau.”
“Ồ.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Vậy hàm nghĩa của cậu là gì?”
Kỳ Lâm nói: “Ý của tôi là “kho báu của rồng”, không hề có ý nghĩa không tốt.”
Lúc nói dối, mắt không thể ngừng chớp.
Kỳ Lâm cảm thấy mình thật tuyệt, dám hỏi toàn bộ nhân viên tập đoàn Nhạc Đình, có ai dám nói dối Diệp tổng chưa?
Diệp Chuyết Hàn rời khỏi cạnh bàn, đi đến trước mặt Kỳ Lâm, đưa tay lên nắm lấy cằm cậu.
Kỳ Lâm có dự cảm, một giây sau người này sẽ nói – Cậu dám lừa tôi? Cậu có biết kết cục của việc khiến tôi tức giận là gì không?
Nhưng mà Diệp Chuyết Hàn chỉ dùng ngón tay ma sát mấy lần, “Cậu dựng lên một câu chuyện như vậy, làm thiết kế chính có phải là hơi sai rồi không?”
Đã đâm lao nên đành phải theo lao, Kỳ Lâm nắm lấy cổ tay Diệp Chuyết Hàn: “Tôi có thể cho một ví dụ!”
Diệp Chuyết Hàn quay lại, lấy một viên hạt dẻ nóng từ túi giấy trên bàn, đặt vào tay Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm: “…..”
Được rồi. Cứ cầm trước đã.
“Từ “ngốc” này là dùng để mắng người đi?” Kỳ Lâm nói năng hùng hồn: “Nhưng đối với những người yêu nhau chỉ là nói giỡn thôi, nói “ngốc” là để biểu đạt tình yêu. Theo lý đó, ý nghĩa thật của “rồng phun lửa” vốn không ra gì, nhưng khi sử dụng trong một số hoàn cảnh, là một cái đầu rồng, chẳng lẽ anh không thấy hình ảnh này rất dễ thương sao?”
Diệp Chuyết Hàn cau mày, con ngươi đen nhánh, dường như đang nghĩ gì đó.
Kỳ Lâm nhấn mạnh: “Tôi cho rằng nó rất dễ thương.”
“Cậu lấy ví dụ về chữ “ngốc” của những cặp đôi yêu nhau.” Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói: “Là đang nhắc nhở tôi, chúng ta là bạn đời hợp pháp, cậu cho rằng đầu rồng rất dễ thương, là muốn biểu đạt tình yêu với tôi sao?”
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo, “Còn có, tượng trưng cho anh ở trong lòng tôi, rất đáng yêu.”
Nói xong, Kỳ Lâm suýt chút nữa ói ra.
Diệp Chuyết Hàn lộ biểu cảm buồn rầu, “Nhưng tối hôm qua cậu mới nói tôi là thần tiên ca ca.”
Không! Anh không phải!
Kỳ Lâm nắm chặt hạt dẻ trong lòng bàn tay, không dám bóc ra, cũng không dám ném đi.
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Vậy rốt cuộc là “rồng phun lửa” hay là thần tiên ca ca?”
Kỳ Lâm hiểu ra, tên Diệp Chuyết Hàn này đang trêu chọc cậu! Nhìn cậu lo lắng! Từng bước từng bước đưa cậu vào hố!
Tựa như một con dã thú, đang lười biếng dụ con mồi tới tay.
Càng nghĩ càng giận, dù đã uống của Diệp Chuyết Hàn một bình cháo, cậu cũng không muốn làm hài lòng anh ta nữa, bất chấp nói: “Rồng! “Rồng phun lửa”!”
Thế mà Diệp Chuyết Hàn lại không hề tức giận, còn lấy đi hạt dẻ Kỳ Lâm cầm trong tay cả nửa ngày, ngón tay dùng lực bẻ ra.
“Há miệng.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm đang sẵn sàng chịu lửa.
Diệp Chuyết Hàn đặt hạt dẻ đã bóc vỏ lên khăn tay, “Tôi là rồng, vậy cậu là gì?”
Kỳ Lâm mắng trong lòng, đừng hòng muốn tôi nói tôi là “Long phu nhân”! Đến từ “tổng tài phu nhân” cậu còn chả dám nhận!
Diệp Chuyết Hàn dùng thanh âm đẹp đẽ kia phun ra một câu: “Cậu là con trai của tôi.”
Kỳ Lâm: “???”
Xin hỏi, trước khi kết hôn đánh chết chồng chưa cưới thì sẽ bị phán tội danh gì?
*** Hết chương 8