Chương 21: Cực kỳ thân mật

Không biết là kệ sách quá hợp ý, hay câu nói “cậu đang vẽ tôi?” mang theo mười phần ôn nhu, khó có lúc Kỳ Lâm không muốn cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, thậm chí không lập tức lấy bức tranh về.

Lời phủ nhận lên đến miệng cuối cùng lại được nuốt xuống, đổi thành một câu: “Cảm ơn kệ sách của anh, tôi rất thích.”

Đuôi mắt Diệp Chuyết Hàn nhọn dài, con ngươi lóe sáng, không đen đặc sâu thẳm như thường ngày, khiến người ngoài khó nắm bắt.

Kỳ Lâm bị nhìn đến mức cảm thấy không được tự nhiên.

Người có nhan sắc cấp thần này, đêm qua còn nói muốn cho cậu cảm nhận thử tốc độ tay của người độc thân 29 năm.

Xong rồi xong rồi!

Đúng là không nên nghĩ tới, nghĩ tới liền xấu hổ muốn chết…

Kỳ Lâm ngụy trang nội tâm bằng một khuôn mặt bình tĩnh, mỉm cười đối diện với Diệp Chuyết Hàn.

“Vì sao lại vẽ tôi?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

Kỳ Lâm nghẹn họng.

Đúng vậy, vì sao cậu lại vẽ Diệp Chuyết Hàn nhỉ?

Lúc cậu cầm lấy quyển sổ ký họa, không thể hiểu được mà nghĩ tới bộ dáng Diệp Chuyết Hàn ngồi trên thang đọc sách.

Diệp Chuyết Hàn hừ một tiếng.

Kỳ Lâm: “?????”

Lạnh lùng vậy?

Không hài lòng với bức vẽ?

Cảm thấy bị xúc phạm?

Bệnh công chúa tái phát rồi?

“Diệp tổng?” Kỳ Lâm đưa tay, “Trả sổ lại cho tôi.”

Diệp Chuyết Hàn: “Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Thái dương Kỳ Lâm giật giật, “Nhà thiết kế như chúng tôi đều như vậy, cảm hứng tới là không thể ngăn lại được, không vẽ ra thật có lỗi với bản thân.”

Vài giây sau, Diệp Chuyết Hàn đột nhiên nói, “Cảm ơn.”

Kỳ Lâm bất ngờ, “Hả?”

Khi Diệp Chuyết Hàn nói chuyện, ánh sáng trên ngũ quan của Diệp Chuyết Hàn như đang nhảy múa, “Trong lòng có ông xã, bút trên tay mới có thể vẽ ra.”

Kỳ Lâm: “…..”

Diệp Chuyết Hàn: “Còn vẽ rất giống thật.”

Kỳ Lâm: “…..”

Diệp Chuyết Hàn: “Sao vậy? Tôi nói không đúng?”

Kỳ Lâm: “Ngài có thể ngừng việc tự xưng là ông xã mọi lúc mọi nơi như vậy không?”

Thật sự rất gây mất hứng đó anh có biết không?

Uổng công vừa rồi tôi còn cảm ơn anh từ tận chân tâm!

“Không thể.” Diệp Chuyết Hàn dứt khoát nói.

Kỳ Lâm nghiến răng, hỏi: “Vì sao?”

Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt đáp: “Bởi vì có một người nào đó luôn mang bộ dạng không vui lúc gọi tôi là ông xã.”

Người nào đó đang nỗ lực giữ bình tĩnh.

Diệp Chuyết Hàn thong thả ung dung nói tiếp: “Cậu ấy không muốn thực hiện nghĩa vụ của bạn đời, tôi có thể giúp, khiến cậu ấy đắm chìm trong trải nghiệm thực tế, dần dần sẽ biết tự giác gọi.”

Kỳ Lâm hít sâu, “Anh! Đủ rồi!”

Thật sự là đủ rồi!

Lại còn đắm chìm trải nghiệm thực tế, đâu ra nhiều lời lẽ ngụy biện như vậy?

“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn cười khẽ, “Đủ rồi ý có phải là tôi có thể kiểm tra thành quả?”

Kỳ Lâm nhanh chóng lấy di động ra, tìm lịch sử trò chuyện, bấm gửi đi meme [kỳ lân gọi lão công.jpg] –

Di động của Diệp Chuyết Hàn rung rì rì.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [kỳ lân gọi lão công.jpg]

Kỳ Lâm: “Ông chủ kiểm tra tốt chưa? Vừa lòng không? Nếu chưa hài lòng tôi có thể tiếp tục.”

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [kỳ lân gọi lão công.jpg]

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [kỳ lân gọi lão công.jpg]

Kỳ Lâm gửi một hơi mười mấy cái meme giống nhau như đúc.

Sau đó ngẩng đầu lên, kiêu ngạo trừng mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn: “Ấu trĩ*.”

(*ấu trĩ = trẻ con)

Kỳ Lâm: “…..”

Xin hỏi rốt cuộc là ai ấu trĩ?

Là ai chụp màn hình lại làm meme?

Nếu thư ký Hứa biết ngài như thế này liệu có sợ đến mức từ chức không?

“Bức tranh này chưa vẽ xong?” Diệp Chuyết Hàn tự nhiên nói sang chuyện khác.

Tâm tư của Kỳ Lâm đã không còn đặt trên bức vẽ nữa, “Làm sao?”

Diệp Chuyết Hàn: “Vẽ xong đi rồi tặng cho tôi.”

Kỳ Lâm không phải là người keo kiệt đến mức một bức vẽ cũng không đưa cho người khác, huống hồ bức tranh này cậu chỉ tiện tay vẽ, không có giá trị gì, nhưng giờ khắc này, cậu lại muốn đối nghịch với Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn muốn cái gì, cậu càng không cho cái đấy, Diệp Chuyết Hàn không cần, may ra cậu sẽ giữ lại.

“Anh nói tặng là tôi phải tặng?”

Anh là ông lớn à?

Diệp Chuyết Hàn: “Làm quà cảm ơn kệ sách.”

Khóe môi Kỳ Lâm run lên, trong lòng đầy hoài nghi.

Thật sự cậu đã quên, Diệp Chuyết Hàn vì cậu mà chuẩn bị một kệ sách tinh xảo, cậu là không chuẩn bị quà gì đáp lễ.

Diệp Chuyết Hàn chủ động hỏi cậu quà tạ lễ.

Kỳ Lâm nhìn bức phác họa.

Bức tranh kia quá bình thường, không thích hợp để làm quà tạ lễ, đặc biệt là đáp lại cái kệ sách kia.

“À…” Kỳ Lâm nhăn mày, “Nếu anh muốn tranh, tôi có thể vẽ một bức khác chỉn chu hơn tặng anh, cái này…”

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói: “Không cần.”

Kỳ Lâm: “…..”

Anh ngạo kiều* cái gì chứ!

(*ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu)

“Tôi thích bức này.” Diệp Chuyết Hàn đưa trả lại sổ cho cậu.

Lúc này Kỳ Lâm mới chú ý đến tay của hắn.

Không biết từ khi nào, ngón áp út của Diệp Chuyết Hàn đã được gỡ băng, điều này mang ý nghĩa cậu không cần tới tầng 39 Nhạc Đình nữa.

Kỳ Lâm nhận lại sổ, trong lòng có một cảm giác khác thường.

Cậu vốn nên cao hứng vì có thể quay lại “Xuất Tẩu”, nhưng tựa hồ lại có chút không đành lòng.

Nửa tháng sao lại qua nhanh như vậy?

Nhìn lướt qua kệ sách an tĩnh ở đó, à, không đành lòng có lẽ bởi vì quá thích kệ sách này.

Cậu còn chưa kịp đặt quyển sách yêu thích nào của mình lên đó đâu!

Có lẽ do chú ý đến tầm mắt của cậu, Diệp Chuyết Hàn cũng nhìn về hướng kệ sách.

“Cậu có kế hoạch sắp xếp sách lên đó không?”

Phần trên đỉnh của kệ sách tương tự một bức tường mỏng được thiết kế xảo diệu, có thể đặt một bức tranh lớn. Phần dưới là rất nhiều ô được chia lớn nhỏ không đồng nhất, có thể đặt thêm nhiều đồ vật khác, không chỉ xếp mỗi sách.

Kỳ Lâm nghĩ nghĩ, hiểu ra, “Tôi không có nhiều sách lắm, đồ vật của anh đương nhiên cũng có thể xếp lên.”

Tổng tài gia đình hào môn, thẩm mĩ cao, có lẽ đều thích mấy thứ như ngọc thạch đồ cổ?

Bị Cố Nhung ép buộc, trong phòng làm việc của cậu bày rất nhiều ngọc chạm khắc, cũng không biết anh ta mua ở đâu, là đồ thật hay giả.

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Tôi đang nói cậu.”

Kỳ Lâm nói: “Tôi chỉ có sách.”

Đá quý các kiểu là những món đồ xa xỉ mà chỉ có nhà giàu như anh mới chơi được.

“Thư phòng trong nhà có một tủ nhựa nhỏ, hình như sắp bị quá tải.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Công việc của cậu cần rất nhiều không gian.”

Kỳ Lâm ngạc nhiên.

Tất cả những thứ kia đều là những hộp mù đã mở của cậu!

Hiện tại cậu đã mặc nhiên chấp nhận mình là một người rất đen đủi, nhưng mấy năm trước cậu hết mực tin câu “mệnh ta do ta, không do trời”. Mỗi chiếc hộp mù đều được cậu giữ lại, tích lũy dần dần. Ngày đầu tiên Diệp Chuyết Hàn chuyển nhà tới, phần lớn hành lý được để ở thư phòng, không ngờ bị Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy lịch sử đầy bi tráng của mình.

Diệp Chuyết Hàn: “Thư phòng chật chội. Tôi kiến nghị cậu dời bớt đồ trong tủ sang đặt ở kệ sách này.”

Kỳ Lâm không tin vào lỗ tai của mình.

“Anh bảo tôi đem hộp mù để lên ở kệ sách trong văn phòng làm việc của anh?”

Diệp Chuyết Hàn lộ ra một biểu cảm khó hiểu, “Có gì kì lạ sao?”

Kỳ Lâm: “Anh muốn tôi vừa ngẩng đầu lên là có thể là nhìn thấy bản chất “người châu Phi” của mình sao?”

Diệp Chuyết Hàn: “Người châu Phi?”

“Chính là đen đủi, vận may không tốt, trước nay tôi mở hộp mù chả được đồ gì tốt.” Kỳ Lâm đi tới ghế của mình ngồi xuống, lẩm bẩm: “Mở nhiều hộp mù như vậy, mở được cả anh.”

Một “món đồ” có cái miệng có thể chọc tức chết người khác.

Diệp Chuyết Hàn chỉ nghe được câu trước, cười nói: “Cậu là một nhà thiết kế hộp mù, cậu muốn mở cái gì chả được?”

“Không giống nhau.” Kỳ Lâm xua tay, “Mở hộp mù quan trọng nhất là cảm xúc lúc mở. Nếu tôi biết trước bên trong có gì thì còn gì thú vị nữa.”

Im lặng một khắc, Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Vận may của cậu thực sự kém như vậy?”

Kỳ Lâm hừ.

Có khả năng đều là bị anh hút hết may mắn đó.

“Tôi chưa mở nhiều hộp mù.” Diệp Chuyết Hàn nói.

Sản nghiệp giải trí của Nhạc Đình trước giờ đều do Diệp Chuyết Hàn quản lý, vô số dự án lớn nhỏ. Giới điện ảnh và quản lý nghệ sĩ là bộ phận quan trọng nhất, tiếp theo là các trò chơi giả tưởng khám phá thế giới, hộp mù chỉ là một hạng mục nhỏ. Về lý thuyết, Diệp Chuyết Hàn thậm chí không cần quan tâm đến, không mở nhiều là điều bình thường.

Kỳ Lâm hậm hực: “Ồ.”

“Nghe cậu nói vậy, đột nhiên tôi muốn thử xem.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Bên chỗ Hứa Tuyền có rất nhiều.”

Mười phút sau, Hứa Tuyền đẩy một cái xe nhỏ vào, trên xe để đủ loại kiểu dáng hộp mù của Nhạc Đình.

Diệp Chuyết Hàn gật đầu, nói với Kỳ Lâm: “Mở một cái thử xem?”

Kỳ Lâm nhìn cái xe nhỏ, cũng không biết có phải do ánh mặt trời quá chói hay không mà có chút đầu váng mắt hoa.

Diệp Chuyết Hàn cầm lấy một cái, đi về phía thang của kệ sạch ngồi xuống, “Mở đi, để tôi xem cậu đến cùng là có bao nhiêu xui xẻo.”

Kỳ Lâm: “…..”

Tôi nghi ngờ anh đang chuẩn bị một đợt công kích.

Hơn nữa, tôi có bằng chứng.

Nhưng dường như không có bằng chứng nào có thể đối phó với người này.

Trên xe nhỏ không có sản phẩm của “Xuất Tẩu”, nhưng chúng đều là những mẫu hot nhất năm ngoái. Kỳ Lâm ngập ngừng cầm lên một cái, cậu chưa kịp mở đã nghe thấy một âm thanh xé bóc nhựa.

Diệp Chuyết Hàn cầm một cái mô hình bằng nhựa, “Đây là gì?”

Kỳ Lâm tập trung nhìn, kinh ngạc, “Một phần bị ẩn giấu của “Tiểu quỷ vực sâu”!”

“Tiểu quỷ vực sâu” là một series rất hot thời gian trước, chưa kể những mô hình bị ẩn giấu, những mô hình thông thường nhất giá cũng đã gấp ba. Hoàng Vũ, người tuyên bố mình là người may mắn nhất “Xuất Tẩu”, đã nhận được khi mở tới chiếc hộp thứ ba.

Diệp Chuyết Hàn vừa tiện tay đã mở được mô hình hiếm nhất!

Đây là vận khí “Âu*” sao?

(*Âu = trắng: may mắn)

Vận khí của chân long thiên tử?

Thượng đế mở cho một người một cái cửa sổ, thường sẽ mở luôn tất cả các cửa sổ còn lại. Một người sinh ra trong may mắn, cả đời đều sẽ may mắn? Đến việc mở hộp mù cũng thể hiện mình là “Âu hoàng*”?

(*Âu hoàng: người may mắn nhất)

Mặc dù không nhận được câu trả lời chi tiết, Diệp Chuyết Hàn so sánh với các điều mục trên hộp, mỉm cười: “Hóa ra là một mô hình ẩn.”

Kỳ Lâm thốt lên: “Ừ, vận may của anh thật sự rất tốt.”

Diệp Chuyết Hàn quay đầu, tung ra một bạo kích: “Mô hình ẩn tốt như vậy sao?”

Kỳ Lâm: “…..”

Anh vẫn còn là người sao?

Diệp Chuyết Hàn vẫy tay, “Đẩy xe lại đây.”

Kỳ Lâm sặc, “Sao anh không tự tới đây lấy?”

Diệp Chuyết Hàn nheo mắt nhìn mặt trời, “Nơi này tiếp xúc với ánh mặt trời.”

Kỳ Lâm sững sờ.

Diệp Chuyết Hàn dựa vào thang, lười biếng và quý phái, yết hầu ở cổ họng di chuyển lên xuống, trông như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Kỳ Lâm nghĩ, hộp mù ẩn của mình đang tự leo lên ngồi trên thang kệ sách.

Hắn ta đang tự “triển lãm” chính mình.

Bánh xe yên lặng chuyển động trên mặt đất.

Là bị Kỳ Lâm dùng một chân đá đi.

Diệp Chuyết Hàn duỗi tay đỡ lấy, một tay cầm hai hộp, làm bộ muốn ném một cái cho Kỳ Lâm.

Tạo hình của thang độc đáo, hai người ngồi trên dưới không thành vấn đề.

Điều kiện tiên quyết là Diệp Chuyết Hàn phải thu cặp chân dài kia lại đã.

Kỳ Lâm đi tới cạnh thang, “Tránh ra.”

Diệp Chuyết Hàn co chân lại, chừa cho cậu một vị trí.

“Người xui xẻo cần được yêu thương.” Kỳ Lâm ngồi xuống, vừa bóc vừa nói, “Diệp tổng, xin anh khắc chế một chút, làm người thiện lương.”

Hai người gần như đồng thời mở hộp mù trong tay.

Trong tay Diệp Chuyết Hàn là một mô hình bình thường tinh xảo, còn Kỳ Lâm là một mô hình bình thường vớ vẩn.

Kỳ Lâm: “…..”

Không có so sánh không có đau thương.

Kỳ Lâm: “Đệt!”

Diệp Chuyết Hàn tự mình tán thưởng, “Tuy hơi xấu nhưng vẫn có điểm đặc sắc.”

Kỳ Lâm giận dỗi cầm lấy bảy tám hộp để lên đùi.

Diệp Chuyết Hàn ở vị trí cao hơn cậu, hơi động chân là có thể đá vào thắt lưng của cậu.

“Đưa tôi hai hộp.”

Kỳ Lâm hất tay qua, “Bỏ chân ra!”

Diệp Chuyết Hàn: “Nếu không, cậu có thể lấy hộp từ tôi.”

Kỳ Lâm quay đầu lại, “Anh chia may mắn cho tôi?”

Diệp Chuyết Hàn cười, “Nhỡ linh thì sao?”

Kỳ Lâm ném hai hộp qua, muốn Diệp Chuyết Hàn chia may mắn.

Cậu kỳ thật không phải người có lòng xem trọng người khác.

Phòng làm việc cần nuôi rất nhiều nhân viên, một lũ khỉ lúc nào cũng khóc lóc đòi ăn, nếu cậu cho phép bản thân mình chơi bời như hồi tuổi hai mươi thì cuối cùng chỉ có thể cùng nhau uống gió Tây Bắc sống qua ngày.

Nhưng khi ở bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, không biết là tức giận hay điều gì khác, tinh thần luôn bị kích động, hành vi cử chỉ đều trở nên ấu trĩ.

Cho nên có thể nói, Diệp Chuyết Hàn có độc.

“Cậu mở thử xem.” Diệp Chuyết Hàn ném lại chiếc hộp được chia may mắn, tự mình tiện tay giữ lại một cái khác.

Kỳ Lâm hít sâu một hơi, “Tôi mở?”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”

Nửa phút sau.

Trên tay Diệp Chuyết Hàn là một mô hình hiếm mới, trên tay Kỳ Lâm vẫn như cũ, một thứ bình thường vớ vẩn.

Kỳ Lâm: “…..”

Có lẽ cậu nên sớm biết mình không thể thoát khỏi sự đau lòng này.

Diệp Chuyết Hàn: “Phụt – “

“Cười cái mông!” Kỳ Lâm đang không vui, nghe thấy Diệp Chuyết Hàn cười như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu ngay lập tức, khuỷu tay huých ra đằng sau, đánh lên đùi Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn thu chân lại, lặng lẽ đặt chân sang hai bên, chừa ra một khoảng không gian rộng ở giữa.

Kỳ Lâm đã sớm nhận một đòn công kích, hiện tại tâm thái dần ổn định.

Hơn nữa, mở hộp mù với Diệp Chuyết Hàn thoải mái hơn mở cùng với Hoàng Vũ.

Tuy rằng cả hai đều là những kẻ may mắn chết tiệt, chèn ép cậu đến tột cùng.

Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại có thần nhan*.

(*thần nhan: nhan sắc cấp thần)

Sau khi bình tĩnh lại, Kỳ Lâm thả lỏng thân thể, bất tri bất giác nằm ra sau, gần như sắp ngủ trên thang.

Thỉnh thoảng cậu lại ném cho Diệp Chuyết Hàn một cái hộp mù, không quản hắn có bắt được hay không.

Thỉnh thoảng Diệp Chuyết Hàn lại ném một cái hộp rỗng xuống, rơi trúng chân cậu, ngay lập tức nhận lại một tiếng mắng người.

Xe đẩy nhỏ dần dần trống bớt, trên thang lại bày la liệt đống hộp méo mó.

Đột nhiên Kỳ Lâm hét lớn.

Diệp Chuyết Hàn: “Mở được cái gì?”

Mô hình ẩn trong tay Kỳ Lâm lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, giống như một viên đá quý.

Bên cạnh là Diệp Chuyết Hàn – mẫu người may mắn thực sự, đây là lần đầu tiên trong đời Kỳ-xui xẻo-Lâm mở được một chiếc hộp mù có mô hình ẩn!

“Anh xem!” Kỳ Lâm giơ cao tay lên, ở trên thang nằm ra, ngửa đầu, từ phía dưới nhìn lên Diệp Chuyết Hàn.

Trong tầm nhìn của cậu, Diệp Chuyết Hàn bị lật ngược, nhưng ánh mắt người kia vẫn ôn nhu một cách kì lạ.

Và Kỳ Lâm nhận ra rằng cậu đang nằm giữa hai chân Diệp Chuyết Hàn, tư thế cực kỳ thân mật.

Lời tác giả:

Kỳ Lâm: Thư ký Hứa bị anh dọa sợ đến mức từ chức thì làm sao bây giờ?

Tiểu Mỹ Long: Vậy cậu tới làm thư ký của tôi.

*** Hết chương 21