Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Dĩnh Quân không ngờ hai người bạn cùng phòng lại nói như vậy: "Chẳng phải chúng ta đều giống nhau hay sao? Các cậu cũng tiêu tiền của cô ấy vậy thì tại sao cô ấy không tìm các cậu mà cứ phải tìm tôi chứ!"

Hai cô gái đồng thanh hỏi: "Ý cậu là sao? Miêu Miêu mượn tiền cậu à?"

Ông nói gà bà nói vịt.

Hai người này rõ ràng không hề biết chuyện gì cả.

Nhưng dù sao họ cũng là bạn cùng phòng, hai cô gái này cũng coi như hiểu rõ gia cảnh Tôn Miêu Miêu.

"Gia đình của cô ấy là gia đình đơn thân, bố cô ấy đã bỏ đi theo người phụ nữ khác từ nhiều năm trước, mẹ cô ấy vì bị kích động nên đầu óc không được minh mẫn, lúc tỉnh lúc mê. Nhưng mà Miêu Miêu rất may mắn, cô ấy được người tốt bụng tài trợ học hành nên thi đỗ đại học, còn là thủ khoa của khoa chúng tôi, cô ấy nhận được rất nhiều học bổng."

"Gia đình Miêu Miêu tuy nghèo khó nhưng mà cô ấy rất tốt bụng, bản thân cô ấy thì sống cần kiệm, thế mà còn tài trợ cho một bé gái đi học. Miêu Miêu ngày thường chỉ ăn cơm ở căn tin để tiết kiệm tiền.Lần này cô ấy nhận được học bổng thì đột nhiên muốn mời chúng tôi đi chơi, chuyện này cũng rất kỳ lạ, tiền vé vào cửa công viên giải trí cộng thêm tiền xe cộ nữa thì tính ra mỗi người phải mất ba trăm tệ, chúng tôi thấy giá tiền như vậy đắt quá nên mới nói hay là đi ăn cơm đi."

"Đúng vậy, bữa cơm đó cũng chỉ hết chưa đến ba trăm tệ, mọi người cùng đi ăn lẩu. Miêu Miêu nói muốn tặng quà cho chúng tôi nhưng bọn tôi không nhận. Tuy nhiên Trần Dĩnh Quân lại để Miêu Miêu trả tiền giúp cô ta."

Vì chuyện này mà mối quan hệ trong ký túc xá của bọn họ có chút căng thẳng.

Mọi người đều biết hoàn cảnh của Miêu Miêu nên họ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện "bắt nạt" bạn cùng phòng.

Nhưng mà Trần Dĩnh Quân lại nhất quyết để Miêu Miêu trả tiền cho mình, hết gần một nghìn rưỡi tệ.

Chuyện này thật sự vô cùng "không có đạo đức", hai cô gái là vì chuyện này mà xa lánh Trần Dĩnh Quân.

"Chúng tôi ăn cơm xong thì ngày hôm sau Miêu Miêu nhận được điện thoại của gia đình, nói rằng mẹ cô ấy bị bệnh nên cô ấy vội vàng xin nghỉ về nhà, nhưng sau đó chúng tôi không thấy cô ấy quay lại nữa. Anh cảnh sát, Miêu Miêu... cô ấy bị làm sao vậy? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu cô ấy thật sự thiếu tiền thì tôi còn tiền lì xì có thể cho cô ấy mượn trước."

Giọng nói của cô gái mang theo tiếng nức nở.

【Hầy, đáng thương cho cô gái kia, gửi gắm nhầm người, nếu như tìm hai người bạn cùng phòng kia cầu cứu thì có lẽ...】

【Nói đi cũng phải nói lại, tôi thấy hơi kỳ lạ, Miêu Miêu giống như biết trước được chuyện sẽ xảy ra với mình vậy nên đã sắp xếp đường lui trước cho mình rồi.】

【Không phải chứ, đó là chuyện chết người đấy, ma quỷ gì đó tôi đều có thể chấp nhận nhưng mà cậu nói như vậy, tôi thấy sởn gai ốc.】

Trong lúc phòng livestream đang bàn tán xôn xao, hai người bạn cùng phòng của Miêu Miêu được đưa về trường.

Trần Dĩnh Quân nhìn thấy Lâm Nhạc hoảng sợ đứng bật dậy: "Sao anh cũng ở đây?"

Ánh mắt Lâm Nhạc đờ đẫn nhìn cô ta, lắp bắp nói: "Tôi thật sự không biết gì hết."

Dáng vẻ của cậu ta khiến Trần Dĩnh Quân sợ hãi.

Nữ cảnh sát thở dài: "Hiện tại, cảnh sát ở quê của Miêu Miêu đã vào cuộc điều tra, nếu các người biết gì thì hãy nói cho cảnh sát biết càng chi tiết càng tốt, biết đâu cô ấy còn sống, những thông tin mà các người cung cấp có thể cứu cô ấy một mạng."

Những cư dân mạng đang hóng drama trong phòng livestream cũng tò mò.

【Đại sư, rốt cuộc là Miêu Miêu còn sống hay đã chết vậy?】

【Tôi quyên góp một trăm tệ, cầu mong cô gái ấy còn sống, còn sống thì còn có hy vọng nếu chết đi rồi thì không còn gì nữa.】

Dù sao thì Nhạn Nam Quy cũng đang ở đồn cảnh sát nên không tiện lên tiếng, trên màn hình hiện lên mấy chữ:

Hy vọng mong manh.

Cuối cùng, Trần Dĩnh Quân ở đồn cảnh sát cũng không kìm nén được cảm xúc nữa: "Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, tại sao cô ta lại hại tôi! Tôi đã làm gì sai chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »