Vân Lâm Li ngắt lời nói: "Đừng nói nữa, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là cũng có mối thù với Thái Tử, vì vậy Li nhi cô nương, chúng ta nên hợp tác với nhau! Ta nghĩ, chắc cô nương cũng không muốn ở lại Tẩy Y Phòng này lâu! Với thân thể của cô nương, ở đâu cũng có thể sống tự do tự tại, sao cứ ở lại đây chịu tội chứ? Chỉ cần không liên luỵ đến Thái Tử Phi, cô nương cứ yên tâm thực hiện mục đích của chúng ta!"
Phong Tín thấy Vân Lâm Li không nói gì, liền tiếp tục nói: "Li nhi cô nương, lời ta nói là thật, phụ thân ta, chính là bởi vì một câu của hắn, mà mất đi tính mạng, ta thề, ta nhất định phải vì phụ thân báo thù!"
"Hừ ....." một lưỡi kiếm nhỏ sắc bén loé lên tia sáng chói mắt, dừng ở yết hầu của Phong Tín.
"Nói, phụ thân ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?" Vân Lâm Li không có khả năng tin tưởng hắn dễ dàng như vậy!
Phong Tín nhíu mắt lại, khẽ mỉm cười: "Thân thủ của cô nương, đêm nay coi như được trải nghiệm rồi! Ta không hỏi cô nương vì sao ám sát hắn, nên mong cô nương cũng đừng hỏi ta vì sao, phụ thân ta là ai. Cô nương chỉ cần biết rằng, chúng ta có chung mục tiêu, chính là làm cho Lý Bắc Mục đi xuống suối vàng!"
Trong đầu Vân Lâm Li hiện lên rất nhiều ký ức vụn vặt. Những ký ức đó, là ký ức cả đời này nàng cực kỳ trân quý. Chỉ bởi vì Lý Bắc Mục, tất cả đều không còn.
Lý Bắc Mục, nàng nhất định không để cho hắn sống yên ổn, hắn phải trả giá cho những tội lỗi của hắn!
"Được, ta đồng ý với ngươi!" Vân Lâm Li nói một cách kiên định, trong đáy mắt đều là sát khí đầy nỗi hận.
Phong Tín: "Được, Li nhi cô nương, trước hết cô nương ăn cái này vào. Ngày mai, cô nương chính thức được tự do làm những gì mình muốn và đạt được mục đích của chúng ta!" Hắn vừa nói vừa đưa nàng một viên thuốc màu đen.
Vân Lâm Li nhìn viên thuốc đen tuyền trong tay: "Cái này là.."
"Li nhi cô nương, viên thuốc này, cô nương ăn vào, toàn thân sẽ mất hết sức lực, sắc mặt vàng như nến, xuất hiện một trận sốt giả, sau đó.."
Phong Tín giải thích hết một lược tác dụng của viên thuốc rồi nhanh chóng rời đi.
Vân Lâm Li tuy là người tập võ, nhưng đối với dược liệu vẫn có một chút hiểu biết. Sau khi ngửi thử viên thuốc, nàng xác định tác dụng của viên thuốc này đúng như lời Phong Tín nói, có thể gây ra tình trạng sốt giả, liền uống vào.
Ngày hôm sau, Vân Lâm Li liền báo ốm nằm trên giường. Thấy Vân Lâm Li ốm đau như vậy, Ân tổng quản có chút lo lắng, vạn nhất có sơ xuất gì, sợ rằng Thái Tử sẽ trách phạt bà ta.
Bà ta cảm thấy, Vân Lâm Li không phải là một cung nữ bình thường. Có lẽ, nữ nhân này về sau sẽ có được thành tựu to lớn. Trong hoàng cung này, cung nữ trở thành hồng nhân, không phải bà ta chưng từng gặp qua.
Ân tổng quản không có chút nào chậm trễ, lập tức mời y quan tới chữa trị cho Vân Lâm Li, nào biết y quan vừa xem xong, liền che lại miệng mũi chạy đi ra ngoài.
"Không tốt, không tốt, cô nương bên trong sợ là nhiễm ôn dịch, chính là bệnh không thể chữa được! Bệnh này còn có thể lây cho người khác!" Y quan nói xong liền vội vã rời đi.
Ân tổng quản vừa nghe, lo lắng, ôn dịch chính là bệnh nan y cực kỳ nguy hiểm.
Bà ta liền gấp gáp báo cho Lữ Dạ biết, rốt cuộc cũng là người do Lữ Dạ mang tới, một bên an bài cho người mang Vân Lâm Li ra ngoài hoàng cung để hỏa thiêu!
Theo luật của Đại Hưng Quốc, nếu có người bị nhiễm bệnh nan y không thể chữa khỏi, vì tránh lây cho người khác, bắt buộc phải đem ra một nơi thật xa thiêu thành tro!