Chương 9

Bên bờ hồ Bình Ngọc, hoa đào rơi xuống như mưa, Vân Phi Vũ mặc một thân tuyết trắng tựa như trích tiên giáng trần, lẳng lặng đứng bên hồ tất cả cảnh vật xung quanh tựa như đều vì hắn mà làm nền.

Thậm chí ngay cả tên biếи ŧɦái như Tô Mặc Trì cũng không tự chủ được mà ngốc lăng nửa khắc*, sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức liền đem người đoạt đi. Hơn nữa Tô Mặc Trì đối với Vân Phi Vũ đã muốn ôn nhu đi rất nhiều, đương nhiên chữ "ôn nhu" này cũng chỉ có thể liên quan tới người khác.

(*) Một khắc: 15 phút => nửa khắc = 7-8 phút

Khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Mạc phản chiếu trong ánh mắt ôn nhuận của hắn, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài: "Điện hạ đây là đang ghét bỏ ta sao?"

Chỉ là một tiếng than nhẹ, trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng lại có thể làm mọi người người rõ ràng cảm nhận được sự mất mát của hắn, hận không thể đem cái người chọc hắn thương tâm bắt tới đánh một phát.

Chẳng qua đối với hắn, Tô Mạc lại không khỏi dâng lên lòng cảnh giác, Vân Phi Vũ này dù thấy như thế nào cũng có vấn đề không ổn.

Khi hắn đối mặt với Tô Mặc Trì hay là Tô Mạc, trong mắt ngoại trừ ôn hòa thì không hề có bất luận cảm xúc gì khác, cho dù Tô Mặc Trì ở trên người hắn lưu lại từng vết sẹo nhục nhã, trong mắt hắn cũng chưa từng xuất hiện một chút thù hận hay sợ hãi.

Khác thường rõ ràng như vậy cũng chỉ có Tô Mặc Trì óc heo mới có thể không phát hiện ra được.

Tô Mạc thu liễm lại cảm xúc của chính mình, nói: "Sao có thể, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Vân Phi Vũ không có phản bác lại, chỉ chậm rãi tiến đến đây thẳng đến khi hô hấp của hai người hòa vào nhau. Đôi mắt trong veo sáng ngời đưa tình nhìn vào mắt Tô Mạc, nếu là người bình thường thì sẽ chìm đắm trong đó, hoặc là chạy trối chết.

Tô Mạc không có lùi ra phía sau, cũng không có mê say, có chút ngả ngớn cười nói: "Trước mặt công chúng rõ như ban ngày, Vân công tử muốn nhào vào trong ngực ta sao?"

Vân Phi Vũ nhìn sau tai Tô Mạc là hai nốt ruồi đen lớn nhỏ chọc người ở phía sau, ánh mắt lập loè một chút.

Vân Phi Vũ lui về sau một bước nhìn Tô Mạc nói: "Chỉ sợ Thái tử điện hạ đã không cần Phi Vũ nhào vào l*иg ngực của người nữa." Tiếp theo sau đó hắn cung kính khom người nói: "Thảo dân sẽ không quấy rầy điện hạ nữa, thảo dân xin cáo lui."

Tô Mạc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Vân Phi Vũ biến mất ở sau bức tường cao, thần sắc đen tối.

Vào lúc giữa trưa, hai người Hàn Dịch và Hàn Dương hội báo nói ở thành Nam có một chỗ biệt trang không tồi, giá cả cũng phải chăng, hỏi Tô Mạc có muốn mua không.

"Thành Nam?" Tô Mạc ngồi ở phía sau án thư trong lòng vừa động, sau đó nói: "Các ngươi đi điều tra chủ của thôn trang đó là ai."

"Vâng, thưa điện hạ."

Sau khi Hàn Dịch và Hàn Dương rời khỏi đây, Tô Mạc không biết sao trong đầu trước sau không ngừng hiện lên thân ảnh màu xanh lơ trong cơn mưa phùn, sau đó bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.

Tô Mạc mở mắt ra nhìn đến nóc giường làm bằng vàng, nghi hoặc chính mình làm sao đột nhiên lại đã ngủ ở trên giường.

"Điện hạ, ngài tỉnh rồi, nô tỳ đi phân phó Ngự Trù Phòng chuẩn bị bữa tối cho người." thanh âm Ngọc Châu ở bên cạnh vang lên.

Tô Mạc gật gật đầu, nhìn đến bên ngoài trời đã tối hỏi: "Hiện tại là đã là giờ nào?"

"Hồi điện hạ, bây giờ đã là giờ Tuất*." Ngọc Châu trả lời nói.

(*) Giờ Tuất: 7-9 giờ tối.

Tô Mạc vẫy vẫy tay nói: "Ân, ngươi đi đi, đem Hàn Dịch cùng Hàn Dương triệu vào."

Ngọc Châu đi ra phía sau cửa, chỉ sau chốc lát Hàn Nghị, Hàn Dương liền tiến vào.

"Tham kiến Thái tử điện hạ." Hai người đồng thanh nói.

"Đứng lên đi, đã tra được chưa?" Tô Mạc hỏi.

Hàn Dịch khom lưng ôm quyền nói: "Hồi Thái tử điện hạ, chỗ biệt trang kia là Vân đại nhân ban cho Vân công tử khi Vân công tử vừa mới trở về ba năm trước đây."

Tô Mạc hai mắt lập tức trở nên nguy hiểm nheo lại: "Vân Phi Vũ."