Chương 8

Hoàng Tuyên đỏ mặt gật gật đầu.

"Hắn không làm gì với ngươi sao?" Tần Nghiệp lại hỏi.

Hoàng Tuyên vội vàng lắc đầu, sau đó lại đỏ mặt gật đầu.

"Rốt cuộc có hay là không có?" Tần Nghiệp táo bạo hỏi.

"Không, không có!" Hoàng Tuyên ấp úng nói.

"Vậy ngươi......"

Vân Phi Vũ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giờ phút này lại lên tiếng ngăn cản nói: "Tần Nghiệp"

Vân Phi Vũ vừa lên tiếng, Tần Nghiệp lập tức đem lời sắp sửa nói ra nuốt trở lại trong bụng.

Mùi hoa lan nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, Vân Phi Vũ đứng dậy ôn hòa nói với Hoàng Tuyên: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."

Hoàng Tuyên gật gật đầu rồi trở về phòng của chính mình.

"Tô Mặc Trì rốt cuộc đang âm mưu cái gì, đầu tiên là tuyên bố khôi phục lâm triều, đã một tháng không chạm vào nam nhân, lại đột nhiên triệu Hoàng Tuyên tới để thị tẩm. Chẳng lẽ hắn biết chính mình tạo nghiệt quá nhiều, sẽ gặp báo ứng, nên đã hoàn toàn tỉnh ngộ?" Tần Nghiệp trào phúng nói, chỉ cần nhắc tới ba chữ "Tô Mặc Trì", Tần Nghiệp trước nay đều sẽ không có sắc mặt tốt.

Vân Phi Vũ xoay người đùa nghịch trong bồn hoa lan, nói: "Thái tử không gϊếŧ người, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?"

"Tô Mặc Trì là người như thế nào ngươi còn không biết sao? Hắn có thể cải tà quy chính, bầu trời đều có thể hạ vàng!" Tần Nghiệp cười lạnh nói.

Vân Phi Vũ không nói tiếp ôn nhu chà lau lá xanh của hoa lan, thần sắc mờ mịt không rõ ràng.

Quân tử như ngọc, chạm vào một cái cũng ấm áp ôn hoà.

Những hạt mưa phùn nghiêng nghiêng lần lượt rơi xuống, áo choàng màu xanh vừa như hoa lan lại tựa trúc, trong làn sương trắng nhợt nhạt, người nọ lẳng lặng đứng dưới tán cây liễu như ẩn như hiện, như mộng như ảo.

Ánh mắt Tô Mạc nhìn đến Vân Phi Vũ lần đầu tiên liền ngây người một chút, sau đó lại nhớ tới câu thơ đã sớm bị lãng quên, hắn nhịn không được thay đổi phương hướng ban đầu, mà hướng người nọ đi đến.

"Ngươi là, Vân Phi Vũ?" Tô Mạc kế thừa toàn bộ ký ức hoàn chỉnh của Tô Mặc Trì, cậu biết người trước mắt này chính là nam sủng số một của Tô Mặc Trì, Lại Bộ thượng thư trưởng tử, đồng thời là công tử nổi tiếng như ngọc trong kinh thành.

Cho dù là lần đầu tiên chân chính gặp mặt, Tô Mạc cũng nhịn không được mà than thở, Tô Mặc Trì ngươi thật sự là đã tạo nghiệt mà, người như vậy mà ngươi cũng có thể hạ thủ được.

Nhìn thấy Tô Mạc đi tới, Vân Phi Vũ nhợt nhạt giương lên khóe miệng rồi nói: "Bái kiến, Thái tử điện hạ."

Lực sát thương quá lớn, là một kẻ thích nam nhân, Vân Phi Vũ quả thực chính là một loại vũ khí hủy diệt hàng loạt.

Khí chất này, khuôn mặt này, dáng người này, phong thái này, làn da này, tuyệt đối trong nháy mắt có thể hạ gục vô số nữ nhân.

Nhìn thấy hắn, thanh âm Tô Mạc cũng không tự giác mềm xuống, nói: "Đứng lên đi." Sau đó còn nói thêm: "Trời đang mưa mà ngươi còn đứng nơi này làm gì, mau trở về đi."

"Tạ điện hạ." Vân Phi Vũ nhợt nhạt cười đến là khuynh đảo chúng sinh, hai mắt ôn nhuận nhìn Tô Mạc nói: "Nghe Hàn thị vệ nói điện hạ muốn tìm một thôn trang?"

Tô Mạc gật gật đầu, cậu nghĩ làm ra xà phòng gì đó cũng không thể làm ở cung Thái tử đi.

Vân Phi Vũ mỉm cười nói: "Thảo dân có một biệt trang để đó không dùng ở thành nam, phong cảnh rất tốt, điện hạ nếu không chê, xin người hãy nhận lấy."

"Làm sao ta sẽ nhận đồ tốt của ngươi, ở đại hoàng thành như vậy, ta còn sợ tìm không ra được một trang sao?" Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*.

(*) Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. Ý chỉ phải cảnh giác với mọi thứ á.

Vân Phi Vũ người này ở trong trí nhớ của Tô Mặc Trì là một người rất đặc biệt.

Ba năm trước đây Vân Cảnh đột nhiên tuyên bố trưởng tử từ nhỏ bệnh tật ốm yếu được nuôi dưỡng ở bên ngoài giờ đã trở về, trong vòng ba tháng ngắn ngủn sau khi hắn trở về kinh, hắn liền trở thành ngọc công tử được mọi người trong hoàng thành ca ngợi.

Sau khi Tô Mặc Trì biết được, Vân Phi Vũ bị các tiểu cô nương trong hoàng thành lén lút phong làm Thanh Quốc đệ nhất mỹ nam tử, hắn* quyết đoán đem người đoạt tới đây.

(*) Đây là chỉ TMT

Tô Mạc không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Tô Mặc Trì nhìn thấy Vân Phi Vũ.