Chương 6

Tô Mạc đành phải nỗ lực quên đi những ký ức đó, mấy trăm ngàn oan hồn là quá mức trầm trọng.

Những người ở Thanh Quốc đối với hắn không có thù hận đều chỉ sợ là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tô Mặc Trì lại mạnh nhưng rốt cuộc chỉ là một người bình thường, Tần Nghiệp không phải cũng đã hạ độc hắn đến chết rồi sao?

Đáng tiếc, trong mắt thế nhân Tô Mặc Trì vẫn chưa thực sự chết.

Tô Mạc bực bội lăn qua lộn lại ở trên giường, làm bất cứ chuyện gì đều phải có tiền trước, nhưng cố tình hiện tại cậu lại không có.

Nghề làm giấy, thanh lâu, sòng bạc, đồ sứ đều đã tồn tại trên thế giới này, mà thủy tinh, vũ khí, thuốc súng gì đó cậu căn bản không biết chế tạo như thế nào.

Ẩm thực văn hóa của Trung Hoa mấy ngàn năm, cậu cũng chỉ biết hưởng thụ. Đến nỗi chuỗi cửa hàng làm đẹp, à không, cậu là nam nhân!

Tô Mạc càng nghĩ thì lại càng không ngủ được, không chỉ có như vậy cậu còn cảm nhận được nhiệt độ trong người mình dần dần tăng cao, càng ngày càng khô nóng, giống như có một ngọn lửa lớn đang không ngừng thiêu đốt ở trong cơ thể. Tô Mạc tự nhiên biết bản thân không phải là phát sốt, cậu chỉ là dục, cầu, bất, mãn!

Tô Mặc Trì luyện ma công coi trọng nhất chính là phóng túng du͙© vọиɠ, sát dục cùng sắc dục được thể hiện đến hoàn mỹ ở trên người hắn.

Trong hơn một tháng qua, Tô Mạc không những đến một con kiến cũng chưa từng gϊếŧ qua, càng không có chạm qua một nam nhân nào cả. Cho nên bên ngoài đều bởi vì điều này mà sảo phiên thiên*.

(*) Sảo phiên thiên: tranh luận

Đương nhiên giờ phút này Tô Mạc hoàn toàn không rảnh để ý đến chuyện này, chỉ thấy cậu mặt mày đầy xuân ý, đôi mắt mờ mịt hơi nước, môi đỏ hé mở toàn thân đều tản ra hơi thở dục cầu bất mãn.

Một tháng, Tô Mạc cho rằng chỉ sợ là thân thể này đã đến cực hạn.

Nhưng cậu lại không muốn triệu nam nhân trong cung Thái tử tới, nam nhân nơi này còn có ai không hận hắn*?

(*) Ở đây chỉ TMT

Vì thế cậu nghiến chặt răng, mắt nhắm lại, tay duỗi ra, Tô Mạc quyết định tự lực cánh sinh. Trong bóng đêm truyền đến tiếng than nhẹ khiến ai nghe được đều không khỏi mặt đỏ tim đập, sau một lúc lâu Tô Mạc buồn bực ngừng lại, thân thể này từng có một quá khứ cùng với ký ức điên cuồng như vậy, sao có thể chỉ dùng một bàn tay là có thể giải quyết được.

Trong chốc lát sau, Tô Mạc bởi vì chịu không nổi nữa, chỉ có thể da mặt dày một xíu dùng thanh âm khàn khàn hô vọng ra cửa: "Ngọc Châu, đem Hoàng Tuyên truyền tới."

Ngọc Châu canh giữ ở ngoài cửa đáp lại: "Vâng, thưa điện hạ."

Ngọc Châu khi đi trên đường đến hiên Phi Vũ rất lo lắng cho Hoàng Tuyên, Hoàng công tử là người rất tốt và cũng rất đơn thuần, ông trời phù hộ, hy vọng đêm nay điện hạ có thể ôn nhu một chút. Ngọc Châu nhịn không được cầu nguyện.

Trong một tiểu viện ở hiên Phi Vũ, một thiếu niên tinh xảo mới từ trong ổ chăn bò ra tới thì tức khắc khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Cái gì, Ngọc, Ngọc Châu tỷ tỷ, ngươi nói Thái tử truyền, truyền ta đến thị tẩm?"

Ngọc Châu có chút không đành lòng nhìn đến vẻ mặt sợ hãi của thiếu niên, nhưng cô lại không có biện pháp nào làm trái mệnh lệnh của Thái tử.

Hoàng Tuyên so với những nam nhân khác trong Thái tử điện nói tới dung mạo thì không phải là xuất chúng nhất, bởi vậy sau khi bị Thái tử cướp về lăn lộn vài ngày sau liền không triệu kiến hắn nữa.

Hắn vẫn luôn cho rằng Thái tử đã quên hắn, hắn vẫn luôn chờ mong Thái tử thật sự đem hắn quên đi. Nhưng không nghĩ tới hôm nay Thái tử đột nhiên lại nghĩ tới hắn.

Hoàng Tuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể tráng lá gan* cùng Ngọc Châu đi đến tẩm cung của Thái tử.

(*) Tráng lá gan: Tỏ ra dũng cảm, thấy chết không sờn.

Màn đêm hạ xuống, phần lớn tẩm cung của Thái tử đều bị ẩn trong bóng đêm, giống như ác ma mở ra cái miệng khổng lồ sâu không thấy đáy, Hoàng Tuyên cảm giác chân của chính mình mất đi cảm giác, đứng ở cửa tẩm cung Thái tử căn bản không thể cử động nửa bước.

"Điện hạ, Hoàng công tử đã được đưa tới." Ngọc Châu ở cửa cung kính nói vọng vào.

"Cho hắn vào." Thanh âm tràn ngập dụ hoặc từ trong phòng truyền đến, cùng với thanh âm ngoan lệ trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt.

(*) Ngoan lệ: âm ngoan và hung lệ nói chung là tàn ác á ^^

Hoàng Tuyên sửng sốt, dùng sức nâng chân lên bước vào trong phòng.