Chương 4

Trong Quỳnh Hoa Các sau khi Liễu Hi vẫy lui cung nữ phải trái, sắc mặt đột nhiên biến vô cùng âm trầm, khí chất quyến rũ và nữ tính của hắn biến mất.

"Liễu Nguyên Hóa, Tô Mặc Trì ta sớm muộn gì cũng sẽ lột da các ngươi!"

Giữa trưa ở nơi nào đó có ánh nắng tươi sáng, phần lớn quan viên đều đã tỉnh dậy và đang dùng ngọ thiên, đột nhiên được quản gia của bọn họ truyền lại rằng Thái tử có chỉ nói rằng tiếp tục lâm triều, phàm là quan viên tứ phẩm trở lên thì bắt buộc ở giờ Mẹo (rạng sáng 5 giờ) tới Thái Hòa Điện.

Mỗ đại thần bị sặc mặt già đỏ bừng lên, hạt cơm phun vương vãi khắp bàn.

Phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là việc Thái tử điện hạ hoang đàng trở về lần này bắt đầu lo nước, lo dân, mà là Thái tử lại nghĩ như thế nào để hành hạ bọn họ.

Nhớ rõ thời điểm lâm triều lần trước là năm trước, hơn nửa đêm Thái tử nói muốn thượng triều, sau đó đánh cướp tất cả vàng của quan viên, cũng ghét bỏ khẩu hiệu của bọn họ không đồng nhất, động tác hành lễ không đúng quy cách, nên mới thành ra Thái tử bắt bọn họ phải luyện nguyên một ngày, trong lúc đó lại không cho ăn không cho uống, hung tàn nhất chính là không cho đi WC!!

Còn thật lớn buổi tối mọi người đều không ăn cái gì, đến nỗi mấy người không nhịn được mà đái trong quần, ngẫm lại còn có mấy tháng tới sẽ chính là ngày giỗ của bọn họ đi!

Tuy rằng nói Thái tử hạ lệnh giờ Mẹo phải đến, nhưng mấy đại thần này nào dám thật sự chờ đến tận giờ Mẹo mới đi, cơ hồ là vừa mới qua giờ Dần, phần lớn các quan viên đều đã ở phòng bên của Thái Hòa điện, suy đoán xem Thái tử lại muốn giở trò gì nữa đây.

Liễu Nguyên Hóa vận một thân triều phục, vẻ mặt tối tăm lại có vài tên quan viên giao hảo lập tức vây quanh, ngày thường đều toàn nói những lời khách sáo nhưng hôm nay lại không làm, trực tiếp hỏi: "Liễu đại nhân, ngươi có biết vì sao Thái tử điện hạ lại đột nhiên tuyên bố muốn tiếp tục lâm triều hay không?"

Liễu Nguyên Hóa thầm mắng, cái đồ Liễu Hi vô dụng này, rồi hừ lạnh nói: "Lão phu làm sao mà biết được."

Quan viên bị làm cho mất mặt vẻ mặt như đưa đám, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, không biết lúc này điện hạ lại đang muốn giở trò gì đây a?"

Lão thái giám mời chúng quan viên vào điện, tất cả mọi người đều bày ra thái độ thấy chết không sờn, đương lúc lão thái giám tuyên bố Thái tử giá lâm, đầu gối của vài tên quan viên thiếu chút nữa tê liệt mà ngã xuống mặt đất.

Sau ba tiếng hô Thái tử thiên tuế, Tô Mạc đảo mắt qua những văn võ bá quan đang quỳ trên mặt đất giơ giơ tay nói: "Bình thân."

Sau khi chúng quan viên từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu nơm nớp lo sợ chờ Thái tử phân phó.

"Công Bộ thượng thư, Lý Thăng Chức." Thanh âm của "Ma vương" vang lên trên đỉnh đầu ông ta .

Lý Thăng Chức run run rẩy rẩy đứng ở chính giữa, mồ hôi như hạt đậu nháy mắt đã tẩm ướt bộ triều phục.

"Thần, có thần ở đây......"

Ngồi ở phía trên, Tô Mạc nhìn đến bộ dáng của Lý Thăng Chức giống như cả nhà đã chết, không nhịn được có chút bội phục Tô Mặc Trì.

Đây là hung tàn như thế nào mới như vậy a! Cho tới nay cậu vẫn chưa gặp qua người nào không e ngại Tô Mặc Trì.

Bất quá điều này cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, ít nhất cậu đột nhiên tự mình chấp chính tuyệt đối sẽ không có người dám ở bên ngoài cùng cậu đối đầu.

Nhìn đám quan viên run sợ giống như một đàn chim cút, Tô Mạc câu lên khóe miệng, nói: "Phía Tây sông Hoạn đã sai người xây đắp đê đập chưa?"

Cái gì!? Thái tử hôm nay thật sự hỏi về việc triều chính, chẳng lẽ hôm nay mặt trời sẽ mọc từ đằng Tây lên? Đây là suy nghĩ của một bộ phận quan viên.

Một bộ phận còn lại là, ta đi, Thái tử không phải là muốn gϊếŧ người và dùng xác của họ để xây đập đi! Nương a! Thái tử thật đáng sợ!

Lý Thăng Chức là một bộ phận thứ nhất, bằng không khẳng định đã bị dọa đến trúng gió, tuy là như thế nhưng ông ta cũng không dám thả lỏng nửa điểm, lo lắng đề phòng nói: "Điện hạ, Hộ Bộ chưa chi ngân sách ra để cấp cho thần, thần không có tiền để xây đập!"

Hộ Bộ thượng thư một ngụm lão huyết nghẹn ở trong cổ họng, bà mẹ ngươi Lý Thăng Chức, lúc trước còn cùng lão phu xưng huynh gọi đệ, trong nháy mắt đã đem họa thủy dẫn tới trên đầu lão phu, thực tốt, lão phu nhớ kỹ ngươi.

Tôn Duy run rẩy đứng ra nói: "Điện hạ, không có ý chỉ của người cùng Hoàng thượng, vi thần làm sao dám động đến quốc khố."

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Như này đi, bổn cung lệnh ngươi cấp ba mươi vạn lượng dùng để xây dựng đê đập, và ba mươi vạn lượng dùng để cứu tế."

Tôn Duy ấp a ấp úng nói: "Cái này...... Điện hạ......"

"Đừng nhiều lời, mau nói!"

Tôn Duy "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất, gào thảm nói: "Điện hạ, quốc khố chỉ còn tổng cộng năm mươi sáu vạn (563,252 ngàn lượng)!"

Tĩnh, yên tĩnh giống như toàn bộ đã chết, toàn bộ đại điện ngay cả một tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Tôn Duy run rẩy quỳ rạp trên đất đến thở cũng không dám, sợ Thái tử sẽ đem hắn băm thành từng mảnh.

Bây giờ trong đầu Tô Mạc chỉ vang lên đúng hai chữ "hơn năm mươi vạn, hơn năm mươi vạn", nhân tâm trong ngực liều mạng cuồn cuộn sát ý, sợ một khi không cẩn thận liền ở đây xé nát mọi người.

Cậu nghĩ tới đất nước này rất nghèo, nhưng không nghĩ tới lại nghèo đến như vậy.

Giờ phút này Tô Mạc trong lòng chỉ có hai loại cảm giác. Hơn năm mươi vạn lượng là bao nhiêu? Đổi thành nhân dân tệ cũng chỉ có năm trăm vạn tả hữu*, một quốc gia có quốc khố chỉ có năm trăm vạn!!! Sẽ đủ để phát tiền lương sao!!!

(*) Năm trăm vạn tả hữu: 5 triệu nhân dân tệ

Chiếc Ferrari phiên bản giới hạn của cậu dù đã bị đâm thành nhiều mảnh kim loại không thể nhận dạng được, nhưng vẫn đáng giá gấp mười lần đấy! Cơn tức giận dâng trào trong l*иg ngực, cậu đột nhiên không thể kìm lại được.

"Rắc" một tiếng tay vịn trên ngai vàng ròng bị Tô Mạc tạo thành một đống.

Thật lâu sau, Tô Mạc yên lặng hít sâu một hơi, mặt âm trầm nói: "Bãi triều."

"Cung tiễn Thái tử."

Sau khi bóng dáng của Tô Mạc biến mất khỏi Kim Loan điện(? ), vừa rồi kim rơi còn có thể nghe rõ được mà bây giờ đại điện bỗng nhiên bùng nổ rồi.

(? ) Phải là Thái Hòa điện chứ nhỉ, chắc tác giả đánh máy sai á mn.

Ai cũng chưa nghĩ đến Thái tử cư nhiên sẽ thật sự bắt đầu quan tâm triều chính, bất quá phần lớn mọi người đều cho rằng Thái tử bất quá chỉ đang chơi cái gì đó mới mẻ mà thôi.

Nhưng cũng có người đã cháy lên một tia hy vọng, hy vọng Thái tử sẽ thật sự không còn làm xằng làm bậy như trước kia nữa, hy vọng Thái tử sẽ nỗ lực vươn lên thống trị đất nước.

Lễ Bộ thượng thư Bành Hán ở tuổi già đi đến Công Bộ thượng thư Vân Cảnh trước mặt do dự nói: "Vân đại nhân, ngươi nói xem Thái tử là thật sự đang quyết tâm bắt đầu chấp chưởng triều chính ư?"

"Cái này lão phu cũng không rõ lắm!" Vân Cảnh lo lắng sốt ruột, Thái tử không để ý tới triều chính thì có thể đem Thanh Quốc làm cho dân chúng lầm than, nếu Thái tử chấp chính thì còn không phải cũng...

"Không biết mấy ngày nay trong cung có truyền ra lời đồn nào hay không?" Bành thượng thư mịt mờ nhắc tới.

Vân Cảnh nhớ tới nhi tử vẫn đang ở Thái tử điện thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì, ta sẽ đến cung Thái tử một chuyến đi!"

Tần Khôn Vũ với sắc mặt đen tiến lên nói: "Ta với ngươi cùng đi."

Vân Cảnh nhìn Tần Khôn Vũ sắc mặt tiều tụy, có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên*, nhi tử xuất sắc nhất của hai nhà đều rơi vào ma trảo** của Thái tử, thật không hiểu đời trước bọn hắn đã tạo nên cái nghiệt gì.

(*) Đồng bệnh tương liên: kiểu giống đồng cảm thôi à.

(**) Ma trảo: móng vuốt của quỷ dữ.