Chương 3

Tô Mạc đều ở Ngự Thư Phòng vượt qua ba ngày liên tục, càng kỳ tích hơn là cậu đã không gϊếŧ một người, ngay cả trò chơi yêu thích nhất ngày thường của Thái tử là cho người khác ăn ếch xanh, bò cạp hay con rết gì đó cũng không chơi nữa.

Mọi người trong hoàng cung lập tức lệ nóng doanh tròng, "Ma vương" cũng có thời điểm không gϊếŧ người. Các đại thần càng nghị luận sôi nổi hơn, Thái tử có mấy cân mấy lượng, các đại thần này đều hiểu rõ nhất, bất quá có thể đem tên bản thân viết thành "Tô Hắc Dã"*, ngươi nói với bọn họ điện hạ đã an an phận phận mà xem tấu chương ba ngày!

(*) Các kí tự tiếng Trung của Mặc Trì gần giống với Hắc Dã(? )

Ha hả, lão phu đem đầu của ta cho các ngươi coi như banh để đá!

Trong cung Thái tử, Quỳnh Hoa Các, Liễu Hi một thân hồng y lộng lẫy lười nhác dựa vào chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, mắt phượng câu hồn nhϊếp phách* chớp động ánh sáng, ngón cái nhàm chán chuyển động xoa ngọc ban chỉ, ngón tay thon dài trắng tinh tựa như cùng với dương chi bạch ngọc** tranh cao thấp, đủ để cho các nữ nhân ghen ghét đến đỏ mắt.

(*) Câu hồn nhϊếp phách: quyến rũ đến câu hồn.

(**)Dương chi bạch ngọc – tên gọi khác là "bạch ngọc", "ngọc dê" – tên như ý nghĩa, chỉ loại ngọc trắng như mỡ dê. Đây là loại ngọc có chất lượng tốt nhất, độ bền và sức chịu đựng cao nhất trong các loại ngọc. Dương chi bạch ngọc đặc biệt nhẵn nhụi, sáng trong, sờ vào dễ chịu, không có tỳ vết nào. Ở đây ý nói làn da của LH mềm mịn, nhẵn nhụi, trắng trẻo,...

Liễu Hi hừ lạnh một tiếng, thanh âm yêu mị đến tận xương làm cho người khác cả người mềm nhũn, trong đôi mắt phượng tràn đầy trào phúng, đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ khẽ mở, nói: "Liên quan gì đến ta."

Liễu Nguyên Hóa mới vừa nói xong liền nghe được lời nói nhi tử không lưu tình chút nào mà vả vào mặt mình, sắc mặt lập tức đen xuống, quát: "Liễu Hi ngươi tỏ thái độ cái gì, lão tử cực cực khổ khổ đem ngươi nuôi dưỡng đến lớn như vậy, ngươi liền dùng cái loại thái độ này hồi báo ta ư!"

Liễu Hi đột nhiên ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Liễu Nguyên Hóa, quát: "Người nuôi lớn ta chính là mẫu thân của ta, ngươi ngoại trừ đem ta bán đi thì có khi nào cho ta một chén cơm đàng hoàng để ăn chưa?!"

Liễu Nguyên Hóa thở hổn hển, chỉ vào mặt Liễu Hi, mắng: "Ngươi...... Ngươi cái đồ nhi tử bất hiếu này, vinh hoa phú quý bây giờ của ngươi là từ đâu mà ra? Nếu không phải lúc trước lão tử đem ngươi dâng lên cho Thái tử điện hạ, ngươi đã sớm vào sở lâu chờ bị người khác thượng*......"

(*) Ý là công việc của các kĩ nữ, tiểu quan hồi xưa.

"Đánh chết mẹ ngươi đi, ngươi cái lão già khốn kiếp, nếu không phải tại ngươi $%}...... Lão tử cũng không đến mức phải trở thành như hôm nay như vậy, ngươi cái lão bất tử, ta x ngươi cả nhà @#%*......"

Liễu Hi mị nhãn như tơ*, cho dù tức giận cũng sẽ hiện lên một loại cám dỗ đặc biệt. Đương nhiên tiền đề là hãy xem nhẹ từ ngữ bất nhã phát ra từ trong miệng hắn.

(*) Mị nhãn như tơ: quyến rũ quá đỗi.

Liễu Nguyên Hóa che lại ngực ngã ngồi ở trên ghế, nói cũng nói không được bao nhiêu.

"Tốt tốt.....Cái tiểu tạp chủng nhà ngươi......"

"Cái, lão, tạp, loại, nhà, ngươi!" Liễu Hi nghiến răng, hận không thể bóp chết gã.

Đương nhiên Liễu Nguyên Hóa cũng có chung ý tưởng như vậy, hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Hi, thiếu chút nữa thì cắn vào một ngụm răng vàng, uy hϊếp nói: "Đừng quên mẫu thân ngươi còn ở trong Liễu phủ, nếu muốn cho nàng ta sống tốt thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta."

Liễu Nguyên Hóa nói xong liền đi, nếu ở lại thêm có khi gã sẽ bị làm cho tức chết.

Trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi tức giận của Liễu Hi cùng với tiếng rầm rầm của đồ vật rơi vỡ, qua một hồi lâu sau mới dừng lại.

Liễu Hi sắc mặt âm trầm quét qua đống hỗn độn để đầy đất trong phòng, hận thù nói vọng ra ngoài: "Thay y phục nhanh cho ta!"

Tô Mạc đã về tới cung điện tràn đầy vàng, một đám cung nữ nhanh nhẹn đến thay y phục rửa mặt cho cậu, Ngọc Châu chính là đưa cho Tô Mạc, cậu xoa tay liền nghe thấy tiểu cung nữ bên ngoài cửa thông báo: "Điện hạ, Liễu công tử muốn cầu kiến."

"Cho gọi hắn vào đây." Xem ra đã có người nhận ra được sự biến hóa của cậu, Tô Mạc thầm nghĩ.

Liễu Hi vận một bộ cung trang đỏ thẫm, đầu đội kim quan, tóc đen tuyền lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, một đôi mắt phượng mị hoặc thiên thành, làm người khác nhìn một cái liền tâm thần nhộn nhạo.

Liễu Hi một bên đem chén sứ bày biện ở trên bàn còn một bên thì ôn nhu cười nói: "Điện hạ ở Ngự Thư Phòng đã mệt nhọc cả ngày, thần đem đến canh tuyết lê giải nhiệt cho điện hạ."

Tô Mạc gật gật đầu ngồi xuống, Ngọc Châu lập tức lấy ra một cái ngân châm* đưa vào trong canh thử thử, Liễu Hi làm như không thấy điều đó, động tác ưu nhã mời canh.

(*) Ngân châm: Dụng cụ là chiếc kim bạc dùng để thử độc trong đồ ăn hồi xưa. Nếu có độc sẽ biến thành màu đen nơi tiếp xúc với đồ ăn. Nhưng ngược lại chỉ thử được với các loại độc có chứa lưu huỳnh.

"Điện hạ, ta uy ngài......"

Tô Mạc khóe miệng hơi trừu, toàn thân trên dưới nổi da gà không ngừng, trong lòng lại có chút tê tê. Tô Mạc tiếp được chén canh uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Bổn cung muốn nghỉ ngơi, ngươi mang trở về đi."

"Điện hạ......" Liễu Hi có chút ủy khuất thấp giọng nói, thật là thiên ngôn vạn ngữ* cũng không nói hết được.

(*) Thiên ngôn vạn ngữ: chỉ trạng thái không thể nói hết được chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt.

Tô Mạc cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hình ảnh cấm trẻ em, làm cậu nói không nên lời.

Tuy rằng cậu không ngại cùng người bản thân yêu thích giải quyết một chút, nhưng cậu thực sự rất để ý tới người có mưu đồ gây rối với bản thân ngủ chung trên một chiếc giường.

Liễu Hi chưa từ bỏ ý định nói: "Điện hạ, khiến cho ta......"

Tô Mạc hai mắt híp lại, nói: "Đừng để ta nói thêm lần thứ hai."

Liễu Hi khẽ run lên, không dám nhiều lời thêm một chữ, cụp mi rũ mắt rời khỏi gian phòng lóe mù mắt này.