Chương 20

Hoàng Tuyên cúi đầu nhìn sàn nhà không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn chỉ là đầu óc nóng nảy lên liền chạy tới đây, căn bản không nghĩ tới thứ khác. Lại nói đến kia là Thái tử, mà hắn làm gì có cái tư cách để mà đòi hỏi.

Hoàng Tuyên càng nghĩ càng không tự tin, cúi đầu mãi mà không nói được lời nào.

Tô Mạc nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy, có ai ức hϊếp ngươi sao?"

Hoàng Tuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Mạc một cái, sau đó lại cúi đầu, nói: "Không có."

"Đây là làm sao vậy? Ngươi cố ý chạy tới nơi này chưa ta chỉ để xem sàn nhà thôi sao?" Tô Mạc nói.

"Không phải đâu ạ." Hoàng Tuyên lấy hết can đảm ngẩng đầu, hai tròng mắt trong veo như suối nước trên núi, nhìn Tô Mạc lại có chút lo được lo mất, bất an hỏi: "Điện hạ......"

"Ân." Tô Mạc chờ hắn nói tiếp.

"Điện hạ người....... Người vẫn sẽ luôn ở đây sao?" Hoàng Tuyên cuối cùng cũng một hơi nói xong, có chút bất an nhìn Tô Mạc, sợ sẽ nhận được một đáp án mà mình không mong muốn.

Tô Mạc gật đầu nói: "Sẽ." Hầu hết những người xuyên không sẽ không bao giờ trở về, vì vậy có lẽ cậu cũng sẽ ở lại nơi này mãi mãi.

Tô Mạc không thèm để ý nghĩ. Dù sao ở nơi nào cũng có gì khác nhau đâu.

"Thật sự sao? Thật tốt quá!" Đôi mắt Hoàng Tuyên càng trở nên sáng ngời nhìn đến Tô Mạc làm trong lòng cậu có chút ngứa ngáy. Thầm nghĩ chính mình tốt xấu gì cũng là một thanh niên ba tốt lớn lên dưới lá cờ đỏ năm sao*,sao lại rơi vào hoàn cảnh hành hạ trẻ vị thành niên như thế này?

(*) Đây là của bên TQ không phải bên mình đâu.

Vì tiết tháo của chính mình không biết đã ném đi nơi nào mà bi ai nửa giây, sau đó lại nói với Hoàng Tuyên: "Lại đây."

Hoàng Tuyên sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn đi đến bên người Tô Mạc.

Tô Mạc kéo Hoàng Tuyên ngồi lên đùi của chính mình, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của đối phương mà hôn xuống môi hắn.

Tiểu thiếu niên cổ đại ngây thơ sao có thể là đối thủ của Tô Mạc. Chỉ sau chốc lát Hoàng Tuyên liền cùng Tô Mạc hôn môi đến ý loạn tình mê mà khó khăn tách ra.

Bởi vì Tô Mạc ở trên giường rất phóng túng nên lá gan của Hoàng Tuyên cũng dần dần to ra, từ ngồi ở trên đùi Tô Mạc biến thành đè ở trên người cậu, một đôi tay cũng không thành thật vói vào trong vạt áo của Tô Mạc.

Hoàng Tuyên bắt đầu dời đi chiến trường, đôi môi mềm mại ở trên cần cổ thanh tú non mịn của Tô Mạc hút ngậm không ngừng, hơi thở ướt nóng phả vào cần cổ của Tô Mạc, hơi thở không ổn định dò hỏi: "Điện hạ......"

Tô Mạc thần sắc mê ly nằm ở trên ghế, nói: "Tiếp tục."

Hoàng Tuyên nhận được câu trả lời đáp ứng thật giống như một đứa trẻ được cho phép mở quà, gấp không chờ nổi xé toạc y phục của Tô Mạc.

Mà ở bên ngoài đã ngay tại thời điểm Tô Mạc kêu Hoàng Tuyên đi đến bên người cậu, Ngọc Châu liền đỏ mặt đem tất cả mọi người trong phủ đuổi đi.

Bằng không Tô Mạc dù da mặt có dày đến đâu cũng không thể làm trò như vậy trước nhiều người nghe biểu diễn bản hiện trường được. Cũng may thủ hạ của cậu cũng đủ thông minh.

Chờ đến khi hai người lăn lộn xong thì trời đã tối, nhưng sau đó họ lại trực tiếp trở lại giường mà tiếp tục lăn lộn.

Ở Phi Vũ Hiên chờ mãi chờ mãi cũng không thấy người đâu, đến kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Nghiệp sắc mặt âm trầm, Vân Phi Vũ thần sắc đen tối không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm sau, Tô Mạc tâm tình vui sướиɠ thượng triều. Lời nói ngon ngọt ai cũng đều thích nghe, huống chi là cùng người có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với chính mình nói ra. Tô Mạc không ngờ Hoàng Tuyên thoạt nhìn rất đơn thuần và thành thật, lúc nói ra lời ngon tiếng ngọt lại có thể nhấn chìm người khác đến chết trong mật ngọt.

Sau đó quan viên trong triều bỗng phát hiện tâm trạng của Thái tử hôm nay thật không tồi! Tâm trạng của các quan viên phía dưới cũng vì vậy mà bay lên không ngừng một bậc.

Hình Bộ Trần Tục Vinh thừa dịp Thái tử tâm tình đang tốt mà tiến lên nói: "Điện hạ, vi thần có chuyện muốn bẩm báo."

"Nói."

Trần Tục Vinh nói: "Điện hạ, đồng bọn của thích khách đã sa bẫy bị một lưới bắt gọn, chỉ là dù có làm như thế nào gã cũng không chịu nói ra người đứng phía sau màn."

Nụ cười vui sướиɠ lập tức biến thành cười lạnh, Tô Mạc nói: "Không nói liền gϊếŧ đi."

Trong lòng tất cả quan viên đều nhịn không được run lên, nghĩ thầm tuy rằng tính tình của Thái tử đã trở nên tốt hơn là không sai, nhưng đối với gϊếŧ chóc, người vẫn như cũ mà không nương tay. Sau khi nghĩ đến điều này, lập tức cầu mong chính mình ngàn vạn lần đừng làm cho Thái tử cảm thấy chướng mắt.

Sau đó Tô Mạc lại hỏi: "Lễ Bộ, kỳ thi hội năm nay có bao nhiêu sĩ tử tham gia?"

Bành Hán thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng lại không thể không căng da đầu mà trả lời: "Hồi điện hạ, năm nay, năm nay thí sinh tham gia thi hội, tổng cộng tổng cộng......"

Tô Mạc nguy hiểm nheo lại đôi mắt, nói: "Tổng cộng bao nhiêu?"

"Mười bốn người." Bành Hán vừa nói xong ông ta liền cảm thấy không khí trong Thái Hòa điện bỗng nhiên vô cùng ngột ngạt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.