Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết được Tô Mạc đã qua đêm ở trong phòng Hoàng Tuyên. Đây là lần thứ hai Thái tử thị tẩm Hoàng Tuyên trong hơn một tháng, trong khoảng thời gian này cũng không triệu thêm các nam sủng khác.
Việc này cho dù nhìn như thế nào cũng đều ẩn chứa một ý vị sâu xa. Sau khi Hoàng Tuyên tỉnh lại thì bị Tần Nghiệp trực tiếp kéo đi tra hỏi.
Tần Nghiệp cau mày hỏi: "Thái tử không có ức hϊếp ngươi chứ?"
Hoàng Tuyên đỏ mặt lắc đầu, một đôi mắt sạch sẽ mà sáng ngời.
Tần Nghiệp nghĩ tới gần đây có tin đồn về Thái tử. Càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không thích hợp, cứ như thể hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Thượng triều, cứu tế, xây dựng xưởng vũ khí, những việc này đều không phải những việc mà Thái tử sẽ làm.
"Sẽ không phải là có người mạo danh Thái tử đi?" Tần Nghiệp nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có loại tình huống này là có khả năng nhất.
Vân Phi Vũ liếc hắn một cái nói: "Ai dám mạo danh Thái tử, không những vậy lại thay đổi bản tính của Thái tử đến mức như vậy."
Tính cách của Tô Mặc Trì đột nhiên thay đổi. Không phải là chưa từng có người không nghi ngờ hắn, nhưng hắn giống như không hề sợ hãi, căn bản không đem sự nghi ngờ của người khác để vào mắt.
Tần Nghiệp nhớ tới những lời đồn thổi bên ngoài, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ hắn thật sự được cao nhân điểm hóa, cải tà quy chính rồi?"
"Loại lời nói như vậy mà ngươi cũng tin?" Vân Phi Vũ hỏi lại.
Tần Nghiệp đương nhiên không tin, làm sao có thể có một người tùy tiện là có thể điểm hóa được Thái tử? Có nhiều khả năng là bị Thái tử làm hư cũng nên. Hắn lại hỏi Hoàng Tuyên: "Ngươi có cảm thấy Thái tử khác với thường ngày không?"
Hoàng Tuyên hồi tưởng lại, mặt đỏ bừng nói: "Không có một chỗ nào giống nhau."
"Quả nhiên, vị Thái tử này nhất định là giả!" Tần Nghiệp khẳng định nói.
"Không, hắn thật sự là Thái tử, ít nhất thân thể là Thái tử." Vân Phi Vũ nhìn chiếc lá sen héo rũ ngoài cửa sổ, trong đầu y hiện ra một thiếu niên tắm mình trong ánh sao rực rỡ. Lại nhìn vẻ mặt Hoàng Tuyên không được tự nhiên vì bị Tần Nghiệp tra hỏi, đáy mắt xuất hiện một cổ sóng ngầm.
Tần Nghiệp cùng Hoàng Tuyên lập tức cả kinh, đồng thời nhìn về phía Vân Phi Vũ nói: "Sẽ không phải là Thái tử bị ma quỷ bám vào người đi?"
Vân Phi Vũ quay đầu lại cười, tức khắc giống như hoa lan mới nở tươi mát mà mê người, hắn nói: "Có lẽ là thần tiên chăng?"
Tần Nghiệp vẻ mặt khinh thường nói: "Thần tiên sẽ coi trọng gì ở hắn?"
Lúc này Hoàng Tuyên sốt ruột mở miệng nói: "Thái Tử trở nên tốt hơn không phải là chuyện tốt sao?"
Vân Phi Vũ nhìn bộ dáng lo lắng của Hoàng Tuyên, đáy mắt hiện lên một tia ám mang, nói: "Hắn đột nhiên xuất hiện, cũng có thể đột nhiên biến mất."
Hoàng Tuyên hô hấp cứng lại, nếu Thái tử của hiện tại biến mất thì phải làm sao bây giờ? Nếu Thái tử của trước kia đã trở lại thì phải làm sao bây giờ? Không, không thể như vậy, Thái tử không thể biến mất.
Hoàng Tuyên giãy giụa một hồi lâu, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, cuống quít nói: "Vân đại ca, ta xin cáo từ trước."
Nói xong hắn không đợi Vân Phi Vũ trả lời thì anh đã chạy ngay ra ngoài.
Tần Nghiệp nghi hoặc nhìn Hoàng Tuyên biến mất ở cửa, hỏi: "Nó bị làm sao vậy?"
Vân Phi Vũ ánh mắt sâu thẳm nói: "Đi tìm đáp án cho chúng ta."
Bên này, Tô Mạc đang xem tin tức của Thanh Diệp sơn trang đã được đưa tới. Giống như điều mà Tô Mạc đã dự đoán, giấy vệ sinh và xà phòng quả thực là cung không đủ cầu. Chính là khâu sản xuất lại không theo kịp, cái này làm cho Tô Mạc thiếu chút nữa rụng mất một nhúm tóc.
Đơn giản là lúc này mọi người chủ yếu nuôi chính là dê, bò, ngựa, lừa có thể dùng được sức kéo của chúng. Rất ít người nuôi lợn, hơn nữa giống lợn đen này cũng chưa từng trải qua quy trình chọn giống, hàm lượng mỡ rất ít.
Tô Mạc đành mời về một ít sư phó chuyên môn đào tạo chất lượng lợn giống tốt.
Tô Mạc mới vừa viết xong bức thư liền nghe được Ngọc Châu nói Hoàng Tuyên muốn cầu kiến, Tô Mạc buông bút lông nói: "Cho hắn tiến vào."
"Tham kiến điện hạ."
Tô Mạc nói: "Đứng lên đi, có chuyện gì sao?"
Hoàng Tuyên cúi đầu nhìn sàn nhà không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn chỉ là đầu óc nóng nảy lên liền chạy tới đây, căn bản không nghĩ tới thứ khác. Lại nói đến kia là Thái tử, mà hắn làm gì có cái tư cách để mà đòi hỏi.
Hoàng Tuyên càng nghĩ càng không tự tin, cúi đầu mãi mà không nói được lời nào.
Tô Mạc nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy, có ai ức hϊếp ngươi sao?"
Hoàng Tuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Mạc một cái, sau đó lại cúi đầu, nói: "Không có."
"Đây là làm sao vậy? Ngươi cố ý chạy tới nơi này chưa ta chỉ để xem sàn nhà thôi sao?" Tô Mạc nói.