Chương 16

Tô Mặc Trì lại lần nữa trải qua sinh hoạt như địa ngục. Một năm sau, Tô Mặc Trì cuối cùng cũng tìm được cơ hội gϊếŧ chết Trường Sinh và cướp lấy toàn bộ công lực của hắn.

Từ nay về sau Tô Mặc Trì biến thành một đại ma đầu nhà nhà đều biết, hơn nữa còn không thể rời xa nam nhân.

Sở dĩ hắn lăng ngược nam nhân là bởi vì hắn căn bản không thích nam nhân, hắn chán ghét những cái đó ở trên người nam nhân. Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ thích tiểu cung nữ đã chết kia mà thôi.

Lúc này đây, ký ức của hai linh hồn khác nhau hoàn toàn dung hợp với nhau.

Tô Mạc rõ ràng cảm nhận sau khi biết được tin Thanh Tuyết đã chết, Tô Mặc Trì đã tuyệt vọng như thế nào. Cậu không tự chủ được mà hô lên cái tên kia.

"Thanh Tuyết......"

Khi Vân Phi Vũ đuổi tới, liền nhìn thấy Tô Mặc Trì yếu ớt cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng nỉ non một cái tên mà hắn chưa từng nghe qua. Đáng thương đến làm nhân tâm đau đớn.

"Thanh Tuyết......" Tô Mặc Trì thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, phảng phất giống như đã lâm vào một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Vân Phi Vũ bước tới, biểu tình phức tạp.

Đột nhiên, Tô Mạc mở choàng mắt, quát lên: "Cút!"

Một tia lãnh quang lóe lên trong mắt Vân Phi Vũ.

Tô Mạc chống thân thể ngồi dậy, nhìn Vân Phi Vũ cách đó không xa nói: "Ta không khống chế tốt được sức lực của chính mình, ngươi đi mau."

Vân Phi Vũ kinh ngạc một chút, hắn đã từng nhìn thấy Tô Mặc Trì hung ác nham hiểm, từng thấy Tô Mặc Trì gϊếŧ người không chớp mắt, cũng đã từng thấy qua Tô Mặc Trì tra tấn người khác để mua vui. Chỉ duy nhất chưa thấy qua Tô Mặc Trì sẽ vì người khác mà quan tâm, suy nghĩ đến như vậy.

Trong một lúc nhất thời, hắn thế nhưng lại cảm thấy có chút mới lạ mà hòa hảo cười.

"Điện hạ, chúng ta hồi cung đi."

"Rầm" tảng đá to bằng nắm tay bị niết đến dập nát ở trong tay Tô Mạc, cậu tức giận nói: "Không cần ngươi quản, mau đi đi."

Sát ý bị kìm nén đột nhiên chuyển biến thành du͙© vọиɠ, Tô Mạc thầm mắng đây là cái thân thể quái quỷ gì vừa thấy nam nhân liền biến thành như vậy.

Mà Tô Mạc cho rằng lời nói của bản thân tức giận không thể át, Vân Phi Vũ nghe vào trong tai kỳ thật đến một chút lực công kích đều không có, mà nó ngược lại còn mang theo một chút dụ hoặc, dụ dỗ hắn chậm rãi bước tới.

Hơi thở của Vân Phi Vũ dần dần chiếm cứ lấy thần trí của Tô Mạc, hắn liều mạng đè nén xúc động muốn ném đối phương xuống đất : "Vân Phi Vũ, ngươi đang tìm đường chết sao! Mau tránh ra!"

"Điện hạ, người có phải rất khó chịu không?" Vân Phi Vũ ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

Tô Mạc đột nhiên ngẩng đầu đẩy hắn ra rồi xoay người bay nhanh xẹt qua ngọn cây biến mất vào trong màn đêm.

Vân Phi Vũ ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng nơi Tô Mạc vừa mới biến mất.

Trong cung Thái tử phần lớn mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khi Tô Mạc tiến vào cũng không kinh động bất kì ai.

Hoàng Tuyên đang ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy. Mùi máu tươi dày đặc từ trong bóng đêm truyền đến, Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy đột nhiên bị Tô Mạc ném trở lại trên giường.

"Điện hạ, người bị thương?" Hoàng Tuyên cả kinh nói.

Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy lại bị Tô Mạc ấn xuống, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao."

Sau đó trong phòng liền vang lên các loại thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Ngư: Sướиɠ nhất Hoàng Tuyên rồi được vợ cho ăn lần 2 luôn :))

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạc vào triều sớm với một mảnh vải được buộc trên vai.

Mọi người đều bị sốc đến mức không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Thái tử bị thương! Thái tử cư nhiên bị thương! Thái tử cũng có thể bị thương sao?!

Tất cả mọi người đều kinh tủng, hiển nhiên các vị đại thần đối với chuyện Tô Mạc bị ám sát lần này một chút cũng không ngoài ý muốn. Từ cú sốc lần đầu tiên khi nghe được tin Thái tử bị ám sát, họ lại bắt đầu quen dần sau khi thấy càng nhiều cuộc ám sát diễn ra.

Thời điểm điên cuồng nhất là khi Thái tử gặp phải hơn mười mấy đợt thích khách chỉ trong một ngày, nhưng đó đều là chuyện của hai năm trước. Thẳng đến cuối cùng những thích khách đều có đi mà không có về, thì các cuộc ám sát mới giảm bớt một ít.

Họ thậm chí còn không nghe được bất kì tin tức bất lợi nào nhằm vào Thái tử trong mấy tháng gần đây.

Mọi người đều nơm nớp lo sợ chờ đợi cơn thịnh nộ của Thái tử.

Tô Mạc quả thật rất phẫn nộ, lập tức hạ lệnh cho toàn thành giới nghiêm tìm kiếm kẻ khả nghi.

(*) Giới nghiêm = phong tỏa.

Tô Mạc không thích gϊếŧ người vô tội, nhưng cậu cũng không phải thánh phụ. Khi sinh mệnh của chính mình bị uy hϊếp, cậu cảm thấy chính mình hẳn là cần phải đáp trả, bất kể đối phương có là ai.

Chiếc long ỷ mới chế tạo được mạ vàng, Tô Mạc cảm giác ngồi trên đó thoải mái hơn nhiều.

Sau khi các quan viên hội báo sự vụ như thường lệ, Lễ Bộ thượng thư Bành Hán tiến lên nói: "Điện hạ, một tháng sau đó là thi hội, thỉnh điện hạ bổ nhiệm chủ và phó giám khảo."

Tô Mạc gật đầu nói: "Bành Hán, ngươi là chủ giám khảo, Vân Cảnh, ngươi sẽ là phó giám khảo."

"Tạ điện hạ."

"Vương Văn Trạch." Tô Mạc gọi vào.

Vương Văn Trạch tiến lên đáp: "Thần ở đây."

"Bổn cung mệnh ngươi đi Ích Sơn xây dựng một xưởng binh khí và ngươi sẽ là người trông coi, Hộ Bộ chi ngân sách một trăm vạn lượng, hơn nữa......" Tô Mạc sau khi phân phó từng hạng mục xong, cảm giác chính mình giống một người mẹ già cái gì cũng đều yêu cầu chính mình phải đích thân lo liệu mọi việc.

Sau khi bãi triều Tô Mạc lại bận rộn không ngừng mà đi vào Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương.

Nhìn một cái, đây đều là chuyện gì? Lý thị lang tác phong bất chính hàng đêm đều lảng vảng trong thanh lâu; Ngô ngự sử không tuân theo đạo hiếu, đuổi lão cha mẹ về nông thôn, Lữ đại nhân là người cần chính, yêu nước yêu dân nên được thăng quan, ai ai ăn hối lộ trái pháp luật, ai ai xem mạng người như cỏ rác mà chém chém gϊếŧ gϊếŧ, gia nô nhà ai chó cậy gần chủ...

Nhìn những chuyện tầm thường này, Tô Mạc xem đến đầu như muốn nổ tung.