Chương 15

Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua bả vai Tô Mạc hoàn toàn khơi dậy hung tính tiềm ẩn trong cơ thể cậu. Mới vừa rồi Tô Mạc còn dự định bắt sống bọn họ để tìm ra chủ nhân phía sau màn làm ra điều này.

Nhưng hiện tại cậu chỉ muốn xé nát tất cả những người đang ở trước mặt. Trong khu rừng tăm tối, hắc y nhân vừa mới đâm trúng Tô Mạc lại lần nữa hướng lưỡi kiếm đâm tới trái tim Tô Mạc. Nhưng lần này đây lại không có vị thần nào chiếu cố gã.

Tô Mạc vươn tay phải nhanh như tia chớp trực tiếp nắm lấy thân kiếm kéo về phía mình. Hắc y nhân mất đi trọng tâm chỉ cảm thấy trên cổ mình đau xót, sau đó liền vĩnh biệt thế giới này.

Tô Mạc không chút để ý ném hắc y nhân đã tắt thở từ trên tay xuống, xoay người tập trung vào mục tiêu tiếp theo.

Vào giờ phút này, cho dù là một thích khách chuyên nghiệp, thân kinh bách chiến cũng ở một khắc này đều cảm giác sống lưng tê dại, theo bản năng dừng một chút. Ngay sau đó trong nháy mắt đầu của gã đã rơi xuống đất.

Đến khi Vân Phi Vũ chèo thuyền đuổi tới, liền thấy Tô Mạc cả người toàn là máu đứng trong một đống thi thể, đôi mắt khát máu làm người cảm thấy như thể đã rơi xuống địa ngục.

Tô Mạc cố nén sát ý đang dâng trào trong cơ thể, thân thể khẽ run, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

"Điện......" Vân Phi Vũ nhìn Tô Mạc cách đó không xa, vừa mở miệng chợt cảm thấy cổ mình ớn lạnh.

Tô Mạc trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Vân Phi Vũ, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy cổ hắn.

"Điện hạ......" Vân Phi Vũ hô hấp không thuận, kêu lên một cách gian nan.

Đôi tay Tô Mạc run rẩy càng ngày càng lợi hại, trong mắt lóe một tia giãy giụa mãnh liệt. Đột nhiên cậu dùng một chưởng đẩy Vân Phi Vũ ra, nháy mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng.

Một lát sau, những tiếng vang lớn không ngừng truyền đến từ sâu trong rừng, dần dần tiếng động càng ngày càng xa. Chờ Vân Phi Vũ đuổi tới thì chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn, một nửa tòa sơn phong đã bị Tô Mạc phá hủy không ra bộ dáng gì.

Vân Phi Vũ đứng trên mặt đất trong lòng đập thình thịch. Hắn chỉ biết Thái tử rất mạnh mẽ, thiên quân vạn mã* đều không ngăn được hắn, nhưng hắn không ngờ đến Thái Tử lại mạnh đến như vậy. Hắn cau mày nghĩ đến, chỉ sợ ngay cả bức tường thành cũng không thể đứng vững trước một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.

(*) Thiên quân vạn mã: hàng ngàn quân sĩ và chiến mã.

Tô Mạc cuộn tròn nằm trên mặt đất. Những ký ức bị hắn áp chế giống như hồng thủy vỡ đê đột nhiên ập vào trong đầu Tô Mạc làm đầu cậu đau như muốn nứt ra.

Đứa trẻ 6 tuổi đã bắt đầu có thể nhớ được mọi chuyện, nhưng mà ký ức trong đầu Tô Mặc Trì không hề đẹp chút nào.

Mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ ti tiện. Để có được vinh hoa phú quý mà nàng không màng thủ đoạn mà bò lên trên. Sau khi nàng bị hoàng đế hoặc phi tần khác trong cung ngược đãi, liền lấy hắn cùng các cung nữ, thái giám để trút giận.

Hắn ta chỉ là hoàng tử không được sủng ái, lúc hắn không có mẫu thân che chở, ngay cả một cung nữ cũng dám đem nước rửa chân hắt lên người hắn.

Khi Tô Mặc Trì chín tuổi, mẫu thân của hắn chết vì những âm mưu trong hậu cung tranh đấu. Sau đó hắn bị một vị phi tần có thù oán với mẫu thân hắn nhận nuôi.

Từ đó về sau, Tô Mặc Trì có một cuộc sống không bằng heo chó. Đánh chửi chỉ là chuyện thường ngày, hắn ngủ trên nền tuyết trắng, quỳ trên đinh bản, thậm chí hắn còn ăn cơm cùng với lũ chó.

Ngoài việc tranh sủng, các nữ nhân trong hậu cung thường làm nhất khi vô cùng nhàm chán đó chính là tra tấn người khác bằng nhiều cách thức khác nhau lại còn không nhìn ra được miệng vết thương.

Mãi cho đến khi Tô Mặc Trì mười ba tuổi, một vị trung niên phong độ nhẹ nhàng đến hoàng cung, gã tự xưng là Trường Sinh tán nhân* và được hoàng đế tôn sùng là thượng tân.

(*) Trường Sinh tán nhân: nghĩa đen là kẻ lang thang trường thọ.

Trường Sinh tán nhân sau khi vô tình nhìn thấy Tô Mặc Trì, liền lập tức thể hiện ra sự yêu thích đối với hắn.

Tô Mặc Trì từ nhỏ đã sống qua một cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác để sống, tự nhiên hiểu được Trường Sinh không phải là người tốt nên cứ mỗi lần thấy gã liền đi đường vòng.

Nhưng Trường Sinh tán nhân võ nghệ cao cường Tô Mặc Trì muốn tránh cũng không được, Trường Sinh tán nhân lại không làm ra cái gì bất lợi đối với hắn, cùng với sự cám dỗ của quyền lực vì vậy Tô Mặc Trì trở thành Trường Sinh đồ đệ.

Trong hai năm từ khi trở thành đệ tử của Trường Sinh, là ngày mà cả đời Tô Mặc Trì cảm thấy vui vẻ nhất.

Hắn thậm chí còn phải lòng một tiểu cung nữ luôn đi theo bên người chiếu cố hắn. Nhưng sau khi chuyện này bị Trường Sinh phát hiện, hung thú rốt cuộc cũng lộ ra nanh vuốt.

Thì ra Tô Mặc Trì là thể chất thuần Âm hiếm thấy, là lô đỉnh** khó mà có được. Trường Sinh gϊếŧ cung nữ kia rồi cầm tù Tô Mặc Trì.

(*) Ám chỉ những người được nam tu sĩ sử dụng cả trong truyện kiếm hiệp và tiên hiệp, để tăng sức mạnh võ thuật của họ thông qua việc lấy Âm để tăng cường sức mạnh Dương.