Chương 13

Bên trong thành Lạc Hoàng, ở một nơi nào đó, Thượng Quan Hạo trầm mặc cầm một phong thư màu trắng.

Những người khác trong thư phòng thấy Thượng Quan Hạo thật lâu chưa lên tiếng, có chút nôn nóng đứng lên hỏi: "Tướng quân, tên cầm thú Tô Mặc Trì kia rốt cuộc đã viết cái gì?"

Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, nói: "Kỳ thật, ta cũng không biết?"

"A?!" Người vừa hỏi chuyện trợn tròn mắt.

Thượng Quan Hạo đem thư đưa cho hắn, sau đó tên võ tướng này lập tức nổi giận.

"Tô Mặc Trì rốt cuộc là có ý gì, hắn cũng không quá đem chúng ta để vào mắt, lại dám làm nhục chúng ta như vậy!"

Những người khác đi lên nhìn thử xem, lập tức gương mặt trở nên rối rắm.

Chỉ thấy trên tờ giấy tuyết trắng, từng vết mực lung tung rối loạn giống như quỷ vẽ bùa, ai cũng xem không rõ trên đó viết cái gì. Thậm chí còn tệ hơn so với những gì một đứa trẻ ba tuổi viết ra.

Một lão tiên sinh lắc đầu than thở nói: "Hoàng đế trì đồn bất tài, Thái tử thì lại thất học, Thanh Quốc ở trong tay bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ bị các nước láng giềng thâu tóm, Thượng Quan Tướng quân lần này chúng ta vừa mới chinh chiến toàn thắng, đúng là thời cơ tốt để tiến công! Chỉ cần chiếm lĩnh thành Lạc Hoàng cùng các thành trì xung quanh, cắt đứt nguồn cung cấp lương thảo, hoàng thành tất nhiên sẽ làm nhân tâm đại loạn, đúng là cơ hội rất tốt để bắt gϊếŧ cẩu Hoàng đế cùng Thái tử!"

"Dân tâm trong hoàng thành đã sớm rối loạn, nhưng Tô Mặc Trì vẫn như cũ có thể hoàn hảo không tổn hại gì, đây là vì cái gì?"

Thượng Quan Hạo nhìn quét một vòng thấy không có người trả lời, lại mở miệng nói đến: "Bởi vì hắn võ nghệ cao cường, mà trong triều những gian thần vì có thể tiếp tục ăn hối lộ trái pháp luật mà không hề cố kỵ, thế phải dựng thẳng lên một cái lá chắn để bảo hộ hắn.

Hơn nữa chúng ta dù có chiếm được hoàng thành thì lại như thế nào. Ta bắt Tô Mặc Trì không được cũng gϊếŧ không xong, đến lúc đó hắn chó cùng rứt giậu*, hắn sẽ đem từng người một của chúng ta gϊếŧ, hắn vẫn có thể sống rất tốt. Tô Mặc Trì phái người tới truyền lời nếu chúng ta dám tấn công những thành trì khác, hắn liền đồ sát hoàng thành."

(*) Chó cùng rứt giậu: là thể hiện trạng thái bị dồn vào chân tường/ bước đường cùng phải làm liều để cứu mình.

"Tô Mặc Trì cầm thú này! Chẳng lẽ hắn muốn chúng ta trơ mắt nhìn bá tánh Thanh Quốc lang bạt khắp nơi xác chết vì đói rải rác chất thành đống sao?"

Thượng Quan Hạo gắt gao nắm chặt nắm tay, hai mắt nhìn chăm chú về phía xa xăm, chém đinh chặt sắt* nói: "Không, ta muốn đem đầu của cẩu Hoàng đế cùng Thái tử treo ở cổng thành để tỏ lòng thành kính với những người đã hàm oan chịu khuất mà chết đi vì hành động của bọn chúng."

(*) Chém đinh chặt sắt: thể hiện sự kiên định, kiên quyết.

Thượng Quan Hạo giương lên nụ cười khát máu, nói: "Không bao lâu nữa ngày này sẽ đến."

Sau khi nhìn thấy nụ cười đáng sợ của Thượng Quan Hạo, mọi người tức khắc tâm sinh sợ hãi.

Sau khi nhận ra chính mình thất thố, Thượng Quan Hạo lập tức che giấu tốt cảm xúc của chính mình, đối ở mọi người nói: "Chư vị không cần lo lắng, chủ thượng đã bố trí tốt mọi việc, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể đánh hạ hoàng thành, bắt sống cẩu Hoàng đế cùng Thái tử. Mà điều chúng ta hiện tại cần phải làm là án binh bất động."

Tô Mạc biết mục đích của mình đã đạt được sau khi nghe sứ giả vừa mới trở về báo tin.

Cùng lúc đó, Thẩm Uy tướng quân, người đã tự nguyện dẫn binh xuất trận trong buổi thượng triều ban sáng, không biết đã đắc tội Tô Mặc Trì như thế nào, người này cả nhà bị bí mật hành quyết, Thẩm Uy bản thân càng là không biết kết cuộc ra sao.

Ba tháng sau, Thẩm Uy mang theo năm vạn binh lính suốt đêm đào tẩu, chiếm cứ quận Bạch Lộc phương Bắc tuyên bố tạo phản.

Kể từ đó Thanh Quốc có thể nói là bốn bề thụ địch*, nguy như chồng trứng**, Tô vương thất bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ.

(*) Bốn bề thụ địch: bốn bề là địch, bị bao vây tứ phía.

(**) Nguy như chồng trứng: bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm. Kiểu như như bạn xếp chồng từng quả trứng thành hình kim tự tháp á thì chỉ cần một cái chạm thôi là nó có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Sau khi Thái tử biết chuyện này, Thái tử đã nổi trận lôi đình gϊếŧ mười mấy người trong điện, tàn bạo phá hủy nửa cái cung Thái tử mới bình ổn được lửa giận, mười mấy người này trong đó còn bao gồm cận vệ của Thái tử, Hàn Dịch.

Ở hiên Phi Vũ trong cung Thái tử, Tần Nghiệp khi nhận được tin tức thì lập tức ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, quả báo!! May mắn ta không chết, Tô Mặc Trì ngươi mà cũng có ngày hôm nay, Đông Tây Nam Bâc tứ phía vây hãm ta xem ngươi có thể chống đỡ được trong bao lâu."

Vân Phi Vũ đang chăm sóc hoa lan, nghe Tần Nghiệp điên cuồng cười to không nói một lời, hai tròng mắt đen nhánh nhìn không ra bất luận cảm xúc gì trong đó.

Cùng lúc đó, ở trong cung điện to lớn uy nghiêm nằm ở Thạch Quốc phía Tây Nam Thanh Quốc, một nam tử anh tuấn lãnh ngạnh sau khi nhận được tin tức, ánh mắt đột nhiên trở nên đáng sợ vô cùng, môi mỏng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười kiên nghị.

Ở cung Thái tử, Hàn Dương cung kính đứng bên tẩm cung của Thái tử nơi đã trở thành một đống đổ nát, trong lòng chấn động tột đỉnh, hắn cố nén nội tâm đang dâng trào cảm xúc, tận lực dùng một thanh âm vững vàng nói: "Điện hạ, có thư của Hàn Dịch gửi về ạ."

Tiếp nhận thư từ trong tay Hàn Dương, mở ra chỉ có hai chữ "Đã thỏa".

Tô Mạc nhìn xong liền đề bút viết xuống mấy chữ rồi mới cho vào phong thư.