Chương 11

Hôm sau, sau khi tất cả quan viên bẩm báo xong công vụ của mình, Tô Mạc đã một tháng không nói chuyện trong đại điện, đột nhiên cười cười.

Tất cả đại thần ở trong điện đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó thanh âm của Thái tử vang lên nói: "Mệnh danh là đại Thanh Quốc, lãnh thổ đất nước mấy chục vạn dặm, mà quốc khố lại chỉ có hơn 50 vạn lượng bạc." Tô Mạc dừng một chút, biểu tình trên mặt không biết vui hay buồn.

Ở phía dưới các đại thần cảm thấy như lòng mình trải qua một trận dao động lên xuống.

Tô Mạc vẫy cổ tay về phía sau, tiếp nhận một cuốn sổ nhỏ từ trong tay lão thái giám.

Tô Mạc không chút để ý mở ra cuốn sổ nhỏ, cười lạnh một tiếng thì thầm: "Dùng tổ yến súc miệng, nước sâm ngâm chân, vàng lát sàn, bạch ngọc làm bàn......"

Tô Mạc đọc từng chữ, trên mặt các đại thần lập tức trở nên tái nhợt. Đã nhiều năm như vậy tới Hoàng đế cũng không màng đến chính sự, cả ngày ngâm mình ở hậu cung, Thái tử cũng chỉ biết gϊếŧ người đoạt nam nhân còn những cái khác thì vẫn luôn một mực mặc kệ. Những quan viên này liền biển thủ tiền bằng hết khả năng của mình, ai ngờ được Thái tử đột nhiên liền đổi tính, dường như muốn nỗ lực vươn lên.

Mọi người đều biết rõ sự tình biết rõ ai được nhắc đến trong đó.

Tô Mạc khép lại cuốn sổ, dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một vị đại thần nào đó, ném xuống sổ con ngay tại chỗ vị quan đó, tức giận nói: "Trương đại nhân, Trương Phúc An, ngươi cũng có thật nhiều tiền đi!"

Trương Phúc An phịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, gào khóc: "Xin Thái tử điện hạ tha mạng Thái Tử tha mạng......"

Trương Phúc An dập đầu trên mặt đất, vẫn không dám dừng lại ngay cả khi trán của ông ta đã bắt đầu chảy máu.

"Xin Thái tử điện hạ tha mạng, Thái Tử tha mạng......"

Trong ánh mắt của Tô mạc lóe một tia băng giá, hừ lạnh nói: "Ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, bán quan mua quan, coi mạng người như cỏ rác còn muốn bổn Thái tử tha ngươi?"

Ngư: Ha hả không phải TMT cũng vậy sao anh :)))

Điều này còn không phải là điều Hoàng thượng cùng người đặt ra sao? Người chính là vì Liễu Hi mà thăng quan cho Liễu Nguyên Hóa, vì Diệp Thanh Phong chém trên dưới một trăm người của Tuyết Phong sơn trang!

Đương nhiên, các đại thần chỉ dám ở trong lòng âm thầm phun tào*, trên mặt nửa điểm cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

(*) Phun tào: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.

Trương Phúc An sắc mặt xám xịt, toàn thân như muốn nhũn ra, nói: "Thái tử, Thái tử điện hạ vi thần vi thần......"

Trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia băng giá, lạnh lùng nói: "Người đâu, đem Trương Phúc An đi xuống chém!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết rồi đột nhiên im bặt, trong Thái Hòa Điện các đại thần cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, sợ tiếp theo liền đến lượt bản thân bị chém.

Tô Mạc đảo mắt xuống phía dưới, nhìn các đại thần ngoan ngoãn như một đám thỏ con tâm tình lập tức vui vẻ lên không ít, sau một lúc trầm mặc qua đi cậu lại gọi vào: "Hình Bộ......"

Lời nói của Tô Mạc còn chưa dứt, trong điện Thái Hòa liền gấp không chờ nổi vang lên tiếng kêu thảm thiết đến rung chuyển đất trời.

"Thái, tử, điện, hạ, lão thần, lão thần bị oan!!!!"

Thanh âm chói tai truyền vào trong tai Tô Mạc, làm hắn khó chịu cau mày, quát: "Câm miệng."

Hình Bộ thượng thư tựa như một con vịt bị bóp chặt cổ, bỗng nhiên tiếng hét dừng lại.

Tô Mạc nhìn Trần Tục Vinh đang không ngừng lau mồ hôi, run rẩy như sàng, nhíu mày nói: "Ngươi run cái gì, bổn cung chỉ kêu ngươi tịch thu hết gia sản của Trương Phúc An nạp vào quốc khố mà thôi."

"Điện, điện hạ......" Trần Tục Vinh vui mừng khôn xiết liên tục bảo đảm nhất định sẽ đem gia sản của Trương Phúc An tịch thu sạch sẽ, ngay cả những con chuột mới sinh còn chưa mở mắt cũng không tha.

Tô Mạc vừa lòng gật đầu, chậm rãi nói: "Quân vương như thuyền, dân như nước, nước cũng có thể cuốn thuyền lật, cũng có thể đẩy thuyền đi nhanh hơn. Mà hiện giờ mười vạn người lưu lạc khắp nơi do lũ ở phía Tây sông Hoạn, bụng đói ăn quàng, bổn cung trong lòng sầu lo đồng cảm cho dân như chính bản thân mình cũng bị, nhưng quốc khố lại trống rỗng không thể cứu tế. Để làm gương, bổn cung quyên tặng 30 vạn lượng vàng, 10 vạn lượng bạc trắng, hy vọng chư vị đại nhân cũng vì bá tánh mà góp một phần lực."

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói Tô Mạc bí mật mang theo hàn ý, rõ ràng đây là một sự uy hϊếp trần trụi. Cậu đem giường lớn vàng ròng của chính mình đi quyên tặng, các ngươi còn dám không tặng sao!

Đáng thương thay Trương Phúc An kia chỉ là một con gà, chính xác là dùng để gϊếŧ gà dọa khỉ.