Chương 10

Sau khi từ chối thôn trang của Vân Phi Vũ, cậu có nhìn thêm một vài toà thôn trang, cuối cùng Tô Mạc chọn một cái sơn trang* địa hình trống trải có thể chứa từ bốn đến năm trăm người.

(*) Sơn trang: thôn trang trên núi.

Nói đến lai lịch của tòa thôn trang này Tô Mạc hơi có chút không nói nên lời. Nơi này được xây dựng bởi một vị thương nhân giàu có ở phía Nam, chỉ là hắn chỉ mới vừa xây xong Tô Mặc Trì liền bắt đầu gây nên sóng gió. Ban đầu, thương nhân còn có thể kiên trì vì tiền tài.

Nhưng là ba năm trước đây, sau vụ huyết tẩy chín thành đồn của Tô Mặc Trì, vị phú thương này bị dọa đến suýt đột quỵ, suốt đêm mang theo gia quyến chạy đến Tấn Quốc kế bên, từ đó không còn dám bước vào Thanh Quốc thêm một lần nào nữa.

Mà thôn trang này của ông liền nhờ người bán của cải lấy tiền, chỉ là sẽ lại có kẻ nào có tiền sẽ đầu óc ngu ngốc như vậy, chạy đến lãnh địa của Tô Mặc Trì để mua nhà ở!

Nhà ở đã bị bỏ trống suốt ba năm tạm thời không thể ở được. Tô Mạc liền sai người đem phòng ở quét tước sạch sẽ, lại ở bên ngoài thuê mấy người biết làm giấy thô cho mình. Đương nhiên, người nhà của bọn họ sẽ cùng họ ở trong trang.

Nửa tháng sau trong trang giờ đã có hơn một trăm người, trong đó phần lớn là nô ɭệ thuộc sở hữu riêng của Tô Mạc.

Tô Mạc ngồi ở trên ghế gỗ tuyết tùng, phía sau là Hàn Dịch và Hàn Dương mặc một thân thường phục nhưng lại toát ra một tầng khí thế bất phàm, trên người Tô Mạc lại càng có phòng thái quý không thể tả.

Nô ɭệ cùng các thợ thủ công đứng ở trong viện chờ chỉ thị, có người nhịn không được trộm liếc mắt nhìn Tô Mạc, sau đó liền phát hiện bản thân làm sao cũng không thể rời mắt được.

Làn da nhỏ nhắn đó thật phần nộn! Cái miệng nhỏ kia thật mê người! Đôi mắt nhỏ đó thật sáng ngời......

Đương nhiên đây là miêu tả của các thường dân với vốn từ ngữ ít ỏi của mình.

Phần lớn mọi người cũng chỉ cảm thấy Tô Mạc tuấn dật phi phàm, vừa thấy chính là nhân trung long phượng*. Trong lòng họ không ngăn sự mong chờ vào những ngày sắp tới, suy cho cùng tiền công đã thỏa thuận cũng không hề ít đâu.

(*) Nhân trung long phượng: ý chỉ rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.

Một ánh mắt sắc bén đảo qua đám người, những người đang nhìn lén Tô Mạc lập tức giật mình một cái, vội vàng cúi đầu nghe chỉ thị.

Đương nhiên Tô Mạc cũng không cần đích thân tới chỉ dạy bọn họ, hắn chỉ tới để cho bọn họ nhận chủ tử tương lai mà thôi. Và còn có chính là vấn đề làm xà phòng, giấy vệ sinh cùng thuật in ấn.

Chờ sau khi Hàn Dịch vừa đe dọa vừa dụ dỗ một trận xong, Tô Mạc liền mang theo ba lão nhân biết tạo ra giấy thô đi vào chính điện.

Sau khi ba người thấy Tô Mạc ngồi xuống, cung kính cúi đầu nói: "Không biết công tử gọi ba người chúng ta tới là có gì muốn phân phó?"

Tô Mạc nhìn xuống ba vị lão nhân có chút thấp thỏm, cười cười nói: "Ba vị không cần giữ lễ tiết như vậy, mời ngồi đi."

Lão giả vội vàng nói: "Như thế làm sao được, lão nhân ta đứng là được, công tử ngài có chuyện gì thì cứ việc phân phó."

Tô Mạc cũng không cưỡng cầu, làm bộ làm tịch buông chén trà, nói: "Là thế này, ta muốn ba vị giúp ta tạo ra một loại giấy trắng như tuyết, mềm như tơ, mỏng như lụa, vào nước lập tức tan."

"Cái này......" Ba vị lão giả tức khắc ba mặt nhìn nhau, mỏng như lụa còn vào nước liền tan , giấy như vậy thì dùng để làm gì, khẳng định không thể viết chữ!

Một lão nhân đã ngoài năm mươi tiến lên nói: "Không biết công tử muốn sử dụng giấy như vậy để làm gì, thứ lỗi cho lão phu nói thẳng loại này đã không thể viết chữ lại không thể dán lên cửa sổ, làm ra thì khẳng định sẽ không ai mua, mặt khác làm sao giấy lại trắng như tuyết, mềm như tơ, mỏng như lụa, thả vào nước liền tan?"

Tô Mạc nói: "Làm ra như thế nào thì ta không biết, nhưng ta biết nhất định có thể làm ra được. Cứ làm theo các bước thông thường, nhưng từ từ thực hiện cải tiến, yêu cầu đòi hỏi chính là ba vị phải mất nhiều công sức hơn."

"Công tử cứ thích nói đùa, điều này vốn chính là việc chúng ta nên làm."

Ba vị lão nhân đi rồi, Tô Mạc lại gọi hai người khác vào.

"Chủ nhân." Đây là hai gã đàn ông trung niên bị biếm thành nô ɭệ vì đắc tội quan lại, cả hai đều biết chữ.

Tô Mạc nói: "Ta yêu cầu hai ngươi dùng tro rơm rạ cùng dầu thực vật chế tạo ra đồ có thể tẩy sạch vết bẩn quần áo, sử dụng bao nhiêu tro rơm bao nhiêu dầu thực vật thì còn phải nhờ hai người từ từ thí nghiệm, các ngươi cũng có thể thử cho thêm một vài thứ khác vào."

Hai người nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó cùng lên tiếng đáp: "Vâng"

Sau khi đợt thứ ba cho gọi thêm thợ thủ công để cậu chỉ họ thuật in chữ tự động, thì sắc trời bây giờ đã tối sầm.

Sau đó Tô Mạc để lại mấy chục thị vệ trông coi Thanh Diệp sơn trang, liền dẹp đường hồi phủ.

Ở ngoại ô đặc biệt có đường rất cồng kềnh, Tô Mạc ngồi ở trên xe ngựa bị xóc nảy đến đầu váng mắt hoa, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải mau sửa đường.

Nhưng mà, cậu, không, có, tiền!

Tô Mạc cảm giác chính mình sắp nghèo đến điên rồi, vì thế Tô Mạc, người vẫn luôn giả làm một bức tượng trong buổi thượng triều cảm thấy chính mình nên bắt đầu hành động rồi.