Chương 10

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói Tô Mạc bí mật mang theo hàn ý, rõ ràng đây là một sự uy hϊếp trần trụi. Cậu đem giường lớn vàng ròng của chính mình đi quyên tặng, các ngươi còn dám không tặng sao!

Đáng thương thay Trương Phúc An kia chỉ là một con gà, chính xác là dùng để gϊếŧ gà dọa khỉ.

Kế hoạch đe dọa của Tô Mạc rất có hiệu quả, sau khi hạ triều văn võ bá quan vô cùng lo lắng chạy về nhà kiểm kê lại tài sản.

Ngày đầu tiên thu được hai trăm vạn lượng vàng, một ngàn vạn lượng bạc trắng.

Ngày hôm sau, bảy mươi vạn lượng vàng, năm trăm vạn hai lượng bạc trắng.

Ngày thứ ba, mười vạn lượng vàng, chín mươi vạn lượng bạc trắng.

Trong nháy mắt cướp được nhiều tiền như vậy, Tô Mạc nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh. Nhưng đồng thời thật sâu trong nội tâm cũng phải sầu lo.

Quốc gia này đã mục nát đến tận gốc rễ, nếu muốn cứu nó quả thực khó như lên trời. Thanh Quốc đến nay chưa bị diệt đều là do có giá trị vũ lực khủng bố của Tô Mặc Trì trấn áp. Tô Mặc Trì huyết tẩy chín thành làm cho bọn họ không dám ra tay vì sợ chọc giận Tô Mặc Trì, hắn sẽ chạy đến đại bản doanh của bọn họ lại làm thêm một lần "Huyết tẩy chín thành".

Tuy là như thế, tình huống cũng đã rất tệ rồi, biên cảnh mỗi năm không ngừng xích mích, diện tích lạnh thổ không ngừng thu nhỏ lại. Nếu điều này vẫn luôn tiếp tục như vậy, dù sớm hay muộn Thanh Quốc cũng sẽ bị xóa sổ đến hầu như không còn.

Tô Mạc cầm tấu chương báo Tây Nam quân đã chiếm lĩnh Lạc Hoàng thành, sắc mặt trở nên âm trầm không thôi.

Lạc Hoàng thành nằm ở trung lưu phía Tây sông Du, chung quanh là những cảnh đồng ngũ cốc rộng hàng vạn hecta, một phần ba lương thực của Thanh Quốc đến từ chính thành Lạc Hoàng và các thành lân cận.

Tô Mạc xoa cái trán đang đau nhức, cảm giác đầu sắp nổ tung đến nơi. Trong triều phần lớn võ quan là những bao cỏ vô dụng được cái đẹp chứ không xài được, duy nhất Trấn Viễn tướng quân Tần Khôn Vũ là có năng lực nhưng lại có thù oán với hắn*.

(*) Là TMT á

Tô Mạc suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được người nào thích hợp để xuất trận.

Vì thế ngày hôm sau lâm triều Tô Mạc trực tiếp hỏi: "Chúng ái khanh có ai nguyện ý dẫn binh xuất trận?"

Tô Mạc đợi một hồi lâu cũng không thấy có người nguyện ý xuất trận, cơn giận tích tụ cả đêm nháy mắt bùng nổ, một chưởng hạ xuống long ỷ làm bằng vàng ròng ở dưới mông cậu, tức khắc nó liền chia năm xẻ bảy.

"Một đám phế vật, hèn nhát, triều đình nuôi các ngươi để các ngươi ăn không sao, các ngươi còn có mặt mũi gặp người khác sao? Bổn cung hỏi lại một lần, có ai nguyện ý dẫn binh xuất trận?"

Các quan viên ở đây hận không thể đem đầu vùi hết xuống mặt đất, nhóm võ tướng nói riêng càng là hô to oan uổng.

Ai dám mang theo một đám binh lính ham ăn biếng làm ngay cả thương còn không thể nhấc lên đi đánh giặc? Huống chi phần lớn binh lính ngay cả thương còn không có.

Đột nhiên, một vị võ tướng trẻ tuổi tướng mạo thường thường do dự trong chốc lát đi đến chính giữa, nói: "Điện hạ, thần nguyện ý xuất trận, chỉ là......"

Tô Mạc thần sắc vui vẻ bàn tay vung lên, hỏi: "Chỉ là cái gì, mau nói."

Võ tướng trẻ tuổi nói: "Chỉ là các tướng sĩ nhiều năm chưa xuất chinh, lại khuyết thiếu vũ khí, một khi đối mặt với Tây Nam quân được trang bị đầy đủ vũ khí mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không có phần thắng."

Tô Mạc trầm mặc đi qua đi lại, vấn đề này thật sự rất lớn, không có vũ khí thì cho dù có bao nhiêu binh sĩ cũng sẽ phải chịu chết, nhưng mà vũ khí muốn chế tạo nhanh cũng không thể ngay lập tức liền có.

Cuối cùng Tô Mạc chỉ có thể cắn răng nuốt máu, chuyện này cậu sẽ nhớ kỹ!

Nhưng Tô Mạc cũng không thể không làm gì được, nếu không sẽ không chỉ có thành Lạc Hoàng là thất thủ.

_____________________________