Chương 1

Một mùi hương thơm ngọt xộc vào mũi thiếu niên, trong bóng tối, cơ thể cậu bị một vật nóng bỏng kéo căng ra. Kɧoáı ©ảʍ tột độ khiến những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp không thể kiểm soát được thoát ra. Trước khi kịp tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong đầu, cậu đã rơi vào kɧoáı ©ảʍ vô biên.

Phía sau tấm rèm lụa vàng, khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân hiện ra, giống như một thiên thần đang ngủ say. Bất cứ ai gặp cậu lần đầu tiên sẽ không thể liên tưởng hắn với ác quỷ trong miệng nhà Thanh là cùng một người.

Tần Nghiệp lê thân thể bầm tím, mặt không biểu tình đứng dậy, nhìn người đang ngủ trên giường, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, y bước vào bồn tắm lớn phía sau cung điện của Thái tử, hoàn toàn không màng đến cơn đau dữ dội do những vết thương gớm ghiếc trên cơ thể gây ra.

Tô Mạc chậm rãi mở mắt ra, một nữ tử mặc lam y cúi đầu cung kính nói: "Điện hạ, xin để ta giúp người thay y phục."

Tô Mạc bình tĩnh gật đầu, từ trên chiếc giường lớn làm bằng vàng ròng đứng dậy. Nhìn căn phòng này, ngay cả sàn và mái hiên cũng được dát vàng, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một cách tinh tế.

Thị nữ lam y nhanh chóng mặc quần áo cho Tô Mạc. Trong suốt quá trình, cô ấy thậm chí còn không nhìn lên. Cô nhớ đến thị nữ mấy ngày trước đã bị móc mắt vì dám nhìn Thái tử, không khỏi lạnh cả người. Sợ vô tình xúc phạm "Thần chết", cô càng cẩn thận hơn trong từng cử động của mình.

Tô Mạc có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Ngọc Châu. Đối mặt với kẻ gϊếŧ người hàng loạt biếи ŧɦái như Tô Mặc Trì, ít nhất cô cũng có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy ở bề ngoài, điều này khiến Tô Mạc chỉ có thể ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ cậu đã trở thành kẻ gϊếŧ người hàng loạt biếи ŧɦái, Tô Mạc âm thầm thở dài trong lòng, quả thực vừa là phúc vừa là họa mà.

Để bồi thường cho cậu, người chủ xe đã đâm cậu ở kiếp trước đã đưa cậu đến thời không này. Cậu vốn tưởng rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp, nhưng không ngờ mỗi bước đi lại phải đối mặt với một cơn khủng hoảng mới!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mạc có chút lạnh lùng. Tô Mạc tuy rằng đã chết một triệu lần, nhưng cậu cũng không muốn chết lần thứ hai.

Ngọc Châu đang buộc đai lưng cho Tô Mạc toàn thân đều run rẩy, cảm giác ớn lạnh đột ngột thấm sâu vào tận xương tủy, khiến sắc mặt cô tái nhợt. Cô nhanh chóng cài chiếc cúc cuối cùng rồi lập tức bước sang một bên, cúi đầu cung kính hơn, như muốn hòa vào nền đất. Tô Mạc có chút lo lắng cô gái này sau này sẽ mắc bệnh thoái hóa đốt sống cổ. Cậu tiến về phía cô, nhận ra cô càng sợ bị cậu hù chết, cậu lắc lắc ống tay áo nói: "Đi đến Ngự Thư Phòng của hoàng cung."

Ngọc Châu cúi đầu. Mở cửa đi theo Tô Mạc, cô thầm nghĩ, Thái tử đã mấy tháng không có tới Ngự Thư Phòng, chẳng lẽ y đã nghĩ ra một phương pháp tiêu khiển mới sao? Ngọc Châu toàn thân run rẩy, không dám nghĩ đến những điều khủng khϊếp đó nữa. . . .

Tần Nghiệp hai tay nắm chặt, môi mỏng mím chặt, trong mắt dâng lên sự căm hận điên cuồng khi nhìn về phía cung Thái tử.

Tại sao ngay cả Tiêu Hồn* cũng không thể gϊếŧ ngươi?

(*) Tên một loại độc trong truyện.

"Công tử..." Nhìn Tần Nghiệp suốt đêm ngồi ở bàn làm việc, thái giám trẻ lo lắng gọi.

Tần Nghiệp ngồi bất động ở trên ghế, chờ Thái tử tới gϊếŧ mình. Không sao cả, những ngày xấu hổ này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Ánh hoàng hôn đẫm máu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú kiên nghị của y, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt và tạo cho y vẻ ngoài như thần.

Tần Nghiệp cau mày. Bây giờ Tô Mặc Trì muốn giở trò gì? Hắn ta đang làm gì trong ngự thư phòng? Chẳng lẽ hắn chơi đùa trong hoàng cung tới chán nản, quyết định đi tới Thiên Vương điện tìm phiền toái? Tần Nghiệp ngồi đó cả ngày vẫn không có tin tức gì về chuyện Thái tử muốn làm với mình.

Nhưng thay vì thả lỏng, y lại càng lo lắng hơn, nghĩ rằng hoàng tử chắc chắn đang nghĩ ra những cách tàn nhẫn hơn để tra tấn mình.

Nhưng sự thật là sau khi nhìn thấy những chồng tấu chương được xếp chồng lên nhau trong Ngự Thư Phòng, Tô Mạc đã quên mất chuyện xảy ra tối qua.

Bây giờ Tô Mạc đã tiếp nhận được cơ thể mới này, cậu phải làm gì đó nếu muốn tiếp tục sống tốt. Nhưng nhìn những tấu chương sắp tràn ngập căn phòng, trên trán cậu nổi lên gân xanh.

Thật là một điều kỳ diệu khi nhà Thanh vẫn chưa bị lụi tàn sau ba thế hệ bất tài. Cậu hít một hơi thật sâu, bước vào thư phòng, phát hiện trên sàn có một số tấu chương thậm chí đã mốc meo, cậu không khỏi muốn đá chết hai cha con.

Ngọc Châu bưng canh gà nhân sâm tươi nhẹ nhàng đi vào, cô liếc nhìn Tô Mạc vẻ mặt không vui, thấp giọng nói: "Điện hạ, xin mời dùng ạ."