Chương 9

Tiếc là càng đuổi càng xa, sau đó xa đến mức thu nhỏ lại thành một bóng đen, biến mất triệt để ngay trước mắt.

Sẽ không còn ai bịt tai dỗ ta ngủ mỗi đêm đen sấm sét, không còn ai dịu dàng buộc thắt từng cái bím tóc xinh đẹp cho ta nữa.

Ta đau lòng, Cố Trí Viễn cũng không khá hơn là bao.

Hắn tự xin hộ tống Bình An lên phía Bắc.

Vào đêm sắp vượt qua sông dài đến doanh trại Khuyển Nhung, Cố Trí Viễn ngồi ủ rũ trước trướng của Bình An cả đêm.

Sau đó Bình An từ trong trướng đi ra, hai người nhìn nhau, trong mắt đều ngấn lệ.

“Tay áo bị rách rồi, để ta vá cho chàng.”

“Ừm.”

“Lần này muốn vá họa tiết kiểu gì?”

“Uyên ương.”

“Được.”

Vẫn như trong quân doanh trước đây, Bình An cúi đầu cẩn thận cầm kim thêu, Cố Trí Viễn yên tĩnh ngồi bên cạnh Bình An nhìn nàng.

Chỉ là lần này Cố Trí Viễn không cười nổi nữa.

Sau khi vá xong tay áo, hai người vẫn yên tĩnh ngồi đó, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng chảy xiết rì rào trong đêm.

Bình An ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao: “Trăng đêm nay thật đẹp.”

“Không biết sau này còn có cơ hội ngắm trăng Đại Tống lần nữa hay không.”

“Có thể.”

Cố Trí Viễn quay đầu nhìn nàng, đáy mắt đỏ lên: “Nàng hãy chờ ta.”

“Chờ ta đưa nàng về nhà.”

Bình An cười: “Ta đợi chàng.”

Sáng sớm hôm đó Cố Trí Viễn cắm đao dài xuống vùng đất của Khuyển Nhung, thân kiếm vang lên, nói năng khí thế: “Hôm nay đưa bảo châu Đại Tống ta đến quý quốc, nếu khiến nàng chịu nửa phần ủy khuất, Đại Tống ta trăm vạn thiết kỵ chỉnh trang chờ xuất phát, quyết san bằng từng tấc đất của Khuyển Nhung.”

Vị tướng quân trẻ tuổi nắm chặt chuôi đao, hai mắt đỏ tươi, cả người run rẩy.

Ba vò nữ nhi hồng trong cung rốt cuộc không có cơ hội được mở ra nữa.

Cha càng ngày càng giống một hoàng đế.

Thái Cực điện đêm đêm sáng đèn, ta khuyên ông ấy bảo trọng thân thể, ông ấy nói ông ấy không thể nghỉ ngơi, Đại Tống cường lực sớm một ngày, Bình An có thể về nhà sớm một ngày.

“Bình An còn chờ cha đến đón nó.”

Khuôn mặt cha ngày càng uy nghiêm, nhưng vừa nhắc tới Bình An, nụ cười trong nếp nhăn cũng không giấu được.

Bình An không có ở đây, không còn ai có thể khuyên cha kiềm chế tính tình.

Nhưng Bình An đi rồi, cha dường như bị rút đi toàn bộ sức lực, không còn nổi giận nữa.

Có một lần duy nhất, là tra ra được một thần tử đã đầu hàng của tiền triều tham ô.

Cha nhìn ngàn vạn ngân lượng được ghi chép trong tấu chương tham ô, mặt tái mét, đạp một cước vào ngực hắn.

“Cô nương của ngươi mặc vàng đeo bạc, cuộc sống hậu đãi.”

“Dựa vào cái gì mà Bình An của ta phải ly biệt quê hương, chạy đến nơi hoang vu ngay cả cỏ cũng không mọc để hòa thân!”