Chương 7

“Tỷ có biết Khả hãn của Khuyển Nhung năm nay bao nhiêu tuổi không!”

A huynh nổi giận đùng đùng.

“Ta biết.”

“Tỷ có biết ở chỗ bọn chúng cha truyền con nối, nữ nhân sống không bằng c.hết không!”

“Biết.”

A huynh khóc đến c.hết đi sống lại, nhưng vẻ mặt Bình An lại bình tĩnh.

“Đại Tống không thể tiếp tục đ.ánh giặc nữa.”

Bình An nhẹ nhàng mở miệng.

Tân triều mới được thành lập, quốc khố trống rỗng, trời giáng tai ương.

“Nếu một mình ta có thể tránh khỏi sinh ly tử biệt cho vạn nhà, rất đáng.”

A huynh không nói gì nữa, huynh ấy nhìn chằm chằm vào mắt của Bình An, khàn khàn hỏi: “Còn Cố Trí Viễn thì sao?”

Bình An thoáng chốc đỏ hốc mắt.

Cố Trí Viễn là người trong lòng của Bình An.

Cố Trí Viễn là nhi tử của Cố bá bá, hắn và a huynh là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong quân doanh, mười bốn tuổi đã theo Cố bá bá ra chiến trường, lập vô số chiến công lớn nhỏ.

A huynh cũng rất bội phục hắn.

Cố Trí Viễn sinh ra đã rất anh tuấn, mày rậm mắt to, vai rộng eo hẹp, rất xứng với Bình An.

Cũng không biết làm thế nào mà hai người họ thân thiết với nhau, tóm lại là có một ngày cha nhìn thấy Cố Trí Viễn cưỡi ngựa mang theo Bình An từ sau núi trở về.

Cha nhìn chằm chằm họ nửa ngày, mãi cho đến khi Cố Trí Viễn đỡ Bình An xuống ngựa, sau đó ngượng ngùng đi tới trước mặt cha gọi một tiếng thúc.

“Đi theo ta.”

Cố Trí Viễn ngoan ngoãn theo cha lên lôi đài.

Ngày đó các chiến sĩ toàn quân doanh đều nhốn nháo, a huynh bế ta giơ lêи đỉиɦ đầu chen chúc trong biển người xem trận tỷ thí này.

Cố Trí Viễn bị đ.ánh a huynh lo lắng thở dài một hơi, Cố Trí Viễn tránh được trường thương của cha a huynh cũng thở dài.

Lúc ấy ta cảm thấy a huynh cực kỳ kỳ lạ, huynh ấy rốt cuộc đứng về bên nào? Cố Trí Viễn thắng hay thua thì sao phải thở dài chứ?

Cố Trí Viễn trải qua tổng cộng hơn ba mươi chiêu dưới trường thương của cha, một chiêu cuối cùng bị cha hất ngã trên mặt đất, trường thương trực tiếp đ.âm tới cổ hắn, tiếp tục tiến thêm một tấc nữa liền có thể mất mạng tại chỗ.

Mọi người có mặt kinh hô thành tiếng, cha của Cố Trí Viễn - Cố bá bá lại mỉm cười vuốt râu, bộ dạng trấn định như không có chuyện gì.

“Đυ.ng tới cô nương nhà người ta, dù sao cũng phải khiến cha nàng bớt giận, không phải sao?”

Cha quả thật thu thương, kéo Cố Trí Viễn lên từ mặt đất, hồi lâu mới “hừ” mũi một tiếng: “Võ nghệ không tệ.”

Cố Trí Viễn nhe răng trắng ra cười: “Cảm ơn thúc!”

Sau đó Cố Trí Viễn và Bình An liền quang minh chính đại nắm tay nhau.

Cố bá bá cười lớn, luôn miệng gọi tức phụ tương lai, làm cho các thúc bá khác nghiến răng nghiến lợi, thấy tiểu tử thối nhà mình liền mắng một trận, chê bọn họ không có bản lĩnh lấy được trái tim Bình An.