Chương 1: Mở đầu (1)

Cây cổ thụ nghìn năm tuổi cao chót vót, đường tham quan cũ hẹp và ẩm ướt, quanh co khúc khuỷu, âm u khủng khϊếp.

Mặt trăng bị những đám mây đen che khuất, chỉ có tầng mây rất dày phía sau lộ ra một tầng vầng sáng tối màu, gió đung đưa trên ngọn cây cao, phát ra từng tiếng xào xạc, bóng cây lay động, ánh trăng loang lổ thỉnh thoảng chiếu trên mặt đất, một con báo châu Mỹ trẻ đã rơi vào hôn mê xuất hiện bên cạnh vách đá.

Báo châu Mỹ, còn gọi là báo đốm, đương nhiên hắn không phải là hổ, nhưng cũng không hẳn là báo. Ngoại hình giống báo, nhưng kích thước của nó lớn hơn nhiều so với một con báo, đây là loài động vật họ mèo lợi hại nhất trong khu rừng mưa nhiệt đới này.

Chỉ là, trong một cuộc chiến săn mồi hỗn loạn ngày hôm qua, bị đồng loại bao vây tấn công đến trọng thương, bây giờ hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Hắn vừa đói vừa khát, trên người không có một chút sức lực, cho dù có muốn đứng lên cũng không có một chút sức, Chỉ có thể bất lực há miệng, nhận lấy giọt sương rơi lá ở trên đầu.

Tuy rằng bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy săn mồi, nhưng báo đốm vẫn có thính giác nhạy bán, hắn cảm nhận được có sinh vật sống ở gần đó đang chậm rãi đi tới gần hắn, ngửi thấy mùi, hình như không phải đồng loại của hắn, lắng nghe tiếng bước chân yếu ớt đó, hình như là động vật rất nhỏ bé.

Đôi mắt màu xanh của báo đốm u ám, cúi đầu, liếʍ móng vuốt của mình, nghĩ rằng có đồ ăn dâng đến miệng, hai mắt nhắm lại.

Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ không nhắm mắt giả chết như vậy, cũng kinh thường đồ ăn nhỏ bé này, vừa nghe liền biết đó chỉ là con vật nhỏ bé, nhưng ai bảo hắn đang bị thương nặng? Vì mạng sống, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, hắn nghĩ xấu, dù sao nếu ăn con vật nhỏ này, cũng chẳng có ai biết, không tính là làm ô uế biệt danh của hắn.

Báo đốm yếu đuối nhắm mắt lại, chỉ nhìn ra ngoài qua khe hở của mí mắt, nhìn thấy một quả bóng nhỏ đầy lông, xiêu xiêu vẹo vẹo lăn về phía hắn.

Ăn.

Nó thực sự lăn tới đây.

Đây là một con mèo nhỏ, nhìn thân thể nhỏ nhắn tròn vo kia, đến đi đứng cũng không xong, có lẽ đó là một con mèo mới sinh, con nhóc mới bắt đầu tập đi.

Một con vật nhỏ mềm mại như vậy, còn không đủ nhét kẽ răng của báo đốm, nhưng bây giờ báo đốm thực sự không còn sự lựa chọn khác, dù sao cũng là thịt, còn tốt hơn là hắn sẽ chết đói ở chỗ này đúng không?

Mắt thấy quả bóng nhỏ đầy lông chậm rãi lăn tới, báo đốm bắt đầu từ từ há miệng, chỉ còn chờ cô lăn đến trước mắt hắn, một miếng nuốt gọn, nhưng ngay giây sau, đôi mắt màu lam mở to trừng lớn,bối rối!

Này—

Ngực hơi ướt, còn hơi ngứa…

Này…

Con mèo chết tiệt này. trực tiếp lăn vào trong ngực hắn, móng vuốt nhỏ gạt bỏ bộ lông luôn tự hào của hắn, ngẩng đầu lên, cột ngụm gặm lên ngực hắn!

A!

Trong mắt báo đốm xuất hiện cơn tức giận kinh thiên động địa!

Con nhóc này đang làm gì vậy?!

Coi hắn là mẹ nhóc sao?

Mẹ kiếp!

Bộ lông trên người báo đốm kinh hãi dựng đứng, chỉ vì cơ thể quá yếu, không thể dùng móng vuốt đập chết con nhóc to gan lớn mật trong ngực hắn!

Hắn nỗ lực, chỉ chờ khi đủ sức lực, há cái miệng lớn ra, hung hăng một miếng nuốt gọn cô, nhưng khi sức lực sắp đủ, dường như con nhóc kia cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, ngẩng cái đầu nhỏ lên, cùng cái mũi nhỏ, phát ra tiếng kêu về phía hắn, giống như đang hỏi, cô ăn lâu như vậy sao không thấy cơm?