Chương 8

"..."

Toàn trường im lặng không một tiếng động.

Điên rồi, điên rồi.

Tân binh này chắc chắn là tên điên.

Chắc chắn hắn vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần!

Chu Chu mặc dù không cảm thấy Thượng Dã bị bệnh tâm thần, nhưng anh ta vẫn hiện đầy dấu chấm hỏi trong đầu, rất khó hiểu tại sao Thượng Dã lại hỏi câu hỏi này.

Anh Dã của anh ta đang làm gì vậy, hỏi vị đô đốc lần đầu tiên gặp câu hỏi này, hắn đang cho rằng chạy 10km là quá ít đúng không? Hắn không sợ tướng quân phạt hắn mười km nữa sao?

Người đàn ông nhỏ bé trước đó có chút ngưỡng mộ Thượng Dã, nhưng khi hắn hỏi Cố Thanh Lan có độc thân hay không, ánh mắt cậu ta có chút thù địch.

Có thể không kHòa sáo lắm, nhưng cậu ta thực sự cảm thấy rằng Thượng Dã không xứng với thần tượng của mình.

Tại hiện trường, chỉ có La Kỳ và Tần Hòa nhìn Cố Thanh Lan băng giá và cười ái muội.

Chao ôi, hình như đây là tân binh đầu tiên dám bày tỏ tình cảm với tướng quân một cách thẳng thắn như vậy phải không? Đủ điên rồ, đủ hoang dã.

Anh ấy thích.

Tần Hòa nhìn Thượng Dã càng ngày càng thuận mắt.

Trên thực tế, Cố Thanh Lan – thượng tướng Omega duy nhất trong Liên minh Đế quốc và được mệnh danh là chiến sĩ cơ giáp mạnh nhất trong đế quốc, vẫn có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng những người đó nếu không phải là tai to mặt lớn trong giới quân sự và chính trị, thì là những con cá sấu lớn trong giới kinh doanh, có nguồn vốn cực kỳ mạnh.

Ngược lại tân binh trẻ tuổi như Thượng Dã có chút kém hấp dẫn, nhưng ở một góc độ khác lại có chút mới mẻ, nếu là người khác, có lẽ sẽ nhìn hắn thêm vài lần nữa.

Tuy nhiên, Cố Thanh Lan máu lạnh từ đầu đến cuối cũng không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Diệp.

Giống như La Kỳ, hắn không thể nhận thức được tình huống, quả nhiên thiếu kỷ luật!

"Trong lúc huấn luyện trong hỏi việc tư, phạt chạy thêm 10 km nữa."

Biết trước vị thượng tướng này không dễ nói chuyện như vậy, Thượng Dã cũng không có nản lòng, cười tủm tỉm đồng ý: "Rõ thưa thượng tướng!"

Chinh phục như vậy mới thú vị.

Chu Chu cảm thấy trong đầu anh Dã có hố, vốn dĩ là người đầu tiên vượt qua thử thách, sau khi giải tán có thể về ăn một bữa thịnh soạn, nghỉ ngơi, bây giờ thì hay rồi chạy 20 km, mà thậm chí còn cười hạnh phúc hơn trước!

Chu Chu:? ? ?

Sau khi trừng phạt Thượng Diệp, Cố Thanh Lan hỏi những tân binh khác xem bọn họ có câu hỏi gì không, sau khi trả lời câu hỏi của mấy người, anh nhìn về phía Tiết Duệ đang ngồi ở hàng đầu tiên của đội thua cuộc, không giữ thể diện nói: “Không cần biết sau mười ngày các cậu có ở lại đội hay không. Dù sao thì chỉ cần các cậu đứng trên đất của đội Hổ Gầm, tôi sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ hành vi bắt nạt hay ủy thế hϊếp người. Hôm nay, niệm tình các cậu là người mới không hiểu quy địn ở đây, tôi sẽ không truy cứu, sau này, nếu để tôi biết chuyện này lại tái diễn thì đừng trách tôi không khách khí."

Cố Thanh Lan vừa nói lời này, tất cả mọi người đều biết anh đang ám chỉ Tiết Duệ, chính gã cũng biết, cho nên sắc mặt rất khó coi. Chỉ là thượng tướng của hạm đội đặc chủng, quản lý gần một ngàn người, chứ chẳng phải là một vị tướng chỉ huy đại đội, vậy thì sao phải bận tâm!

Tiết Duệ không phục, lặng lẽ ghi chú Cố Thanh Lan vào cuốn sổ nhỏ của mình.

"Hơn nữa, đội Hổ Gầm nghiêm cấm tư đấu, nếu các cậu không phục ai, có thể gửi cho hắn một lá thư khiêu chiến, cùng hắn công khai tranh tài trên võ đài." Cố Thanh Lan nói thêm, cuối cùng anh nhìn về phía Thương Dã một cái.

Thượng Dã ngay lập tức nhếch môi, cười một cách quyến rũ.

Cố Thanh Lan thờ ơ nhìn đi chỗ khác, chuyển sang cậu học sinh nhỏ bé bên cạnh Chu Chu.

"Liễu Hi bước ra khỏi hàng."

Liễu Hi có vóc dáng nhỏ bé được thần tượng gọi ra, thẳng lưng, đi đúng chuẩn bước ra khỏi đội.

Cố Thanh Lan đi vài bước hướng về phía bậc thang: "Cậu là binh sĩ Omega duy nhất được tuyển vào Hổ Gầm năm nay, chút nữa tôi sẽ phái phụ tá đích thân dẫn cậu đến ký túc xá, cậu sẽ ở một mình, tách ra khỏi Alpha và Beta."

"Vâng." Liễu Hi trả lời một cách tự nhiên, nhưng nhóm tân binh phía sau lại lần nữa sửng sốt.

Nó giống như một hòn đá khổng lồ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động vô số dòng xoáy.

"O...Omega? Tôi không nghe lầm đúng không, thượng tướng nói thằng đó là Omega?"

“Khó trách tôi thấy cậu ta quá nhỏ, cò tưởng cậu ta đến từ một hành tinh ở phía Nam, lùn bẩm sinh. Không ngờ cậu ta lại là Omega.”

"Mau né ra cho tôi xem. Vừa rồi tôi không để ý bộ dáng cậu ta như thế nào. Cậu ta có đẹp không? Tôi vẫn còn độc thân."

Đám người trở nên bồn chồn, Tần Hòa gào to im lặng hai lần, nhưng cũng không có tác dụng, ảnh hưởng quá lớn, những tân binh này căn bản không nghe, còn đang nói chuyện to nhỏ.

Tần Hòa cau mày, ánh mắt trầm xuống, đang định hét lên lần nữa, Cố Thanh Lan thản nhiên nói: “Sau này ta có thời gian thì dạy quy định cho họ, hôm nay dừng ở đây, dẫn bọn họ về ký túc xá dành cho những người vượt qua, nhìn chằm chằm vào những người không thực hiện được chạy phạt, đặc biệt là..."

Cố Thanh Lan liếc mắt nhìn Thượng Dạ: "Đặc biệt là tên Thượng Dã kia."

"Vâng, tướng quân!" Tần Hòa nhìn Thượng Dạ, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên vẫn đang nhìn tướng quân, giống như mất hồn.

Hahaha, nhóc con, muốn theo đuổi theo thượng tướng của chúng ta à? Có phải là có khuynh hướng chịu ngược không?

Cố Thanh Lan giải thích mọi thứ và cầm thước rời đi.

Ánh mắt Thượng Dã cứ dõi theo anh, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh xung quanh, cho đến khi Tần Hòa đánh thức hắn: "Này nhóc, em muốn theo đuổi thượng tướng của bọn anh à?"

Đội ngũ đã giải tán, Chu Chu và Liễu Hi cũng đã cùng những người vượt qua khác rời đi, chỉ còn những người bị phạt, Thượng Dã nhìn Tần Hòa, nhếch môi tự mãn nói: "Em thể hiện chưa đủ rõ ràng à?”

“Hahaha.” Tần Hòa cười, vỗ vỗ vai Thượng Dã: “Rõ ràng rất rõ ràng, nhưng…” Tần Hòa hạ giọng, “Thượng tướng của bọn anh không dễ theo đuổi, hơn nữa em còn nhỏ hơn ngài mấy tuổi, theo như anh biết, thượng tướng không thích người nào nhỏ tuổi hơn ngài.”

"Đó là do ngài ấy chưa gặp được em."

Thượng Dã dõng dạc vuốt tóc, khuôn mặt góc cạnh dưới ánh mặt trời trở nên anh tuấn hơn, nước da màu lúa mì rất khỏe mạnh, phối hợp với đôi mắt đen sắc lẹm, vừa hoang dã vừa nguy hiểm.

Tần Hòa hứng thú nhướng mày, thuần túy xem kịch vui: "Vậy anh sẽ rửa mắt mong chờ."

"Anh Duệ, nhìn tên Thượng Dã đó đi, cứ vuốt mông ngựa khắp nơi." Cách đó không xa, đàn em của Tiết Duệ - Trình Lượng ghét bỏ bĩu môi với Thượng Dã, người đang nói chuyện với Tần Hạc.

Tiết Duệ bĩu môi: "Lúc trước còn nói mình xem thường xuất thân, bây giờ không phải nịnh hót đàn anh sao? Thật không biết xấu hổ!"

Gã càng thêm chướng mắt Thượng Dã, nếu không phải không đúng lúc đúng chỗ, Tiết Duệ thật muốn nghiêm khắc xử lý Thượng Dã, gã chỉ không không thể nhìn đối phương tự đắc.

Ở đây, chỉ cần mình gã tự đắc là được rồi!