Thấy bọn họ đi ngang qua, các đàn anh thân thiết chào hỏi: "Chúc mừng các em đã thông qua thử thách tân sinh, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn các em đến chỗ tắm rửa , ăn cơm thịnh soạn. Tuy nhiên các em còn phải đứng một lát, tí nữa thượng tướng của chúng ta sẽ đến nói chuyện sau."
Các học sinh đều ngoan ngoãn xếp hàng, Chu Chu nghĩ đến sữa của mình nói: "Anh ơi, túi của chúng em còn ở đằng kia."
"Không sao, không sao, ở đây chúng ta có camera khắp nơi, sẽ không mất đâu, sau khi giải tán em có thể đi lấy."
Chu Chu thở phào nhẹ nhõm và đứng yên.
Đàn anh trả lời anh ta cũng đi tới trước mặt anh ta, nhưng không phải đứng trước mặt anh ta mà lướt qua, đứng trước mặt Thượng Dã : “Tuyệt, em rất giỏi, em là người đầu tiên phát hiện và đi qua sự được. Anh có thể biết tên của em được không?"
"Đàn anh, anh tên gì?" Thượng Dã hỏi ngược lại.
Tần Hòa hừ một tiếng: "Anh hỏi trước."
Thượng Dã : "Anh hỏi thì em phải trả lời sao?"
Tần Hòa sửng sốt một chút, sau đó đắc ý cười một tiếng, "Thú vị, thú vị, tân sinh, em điên lắm. Nhưng rất hợp với anh ha ha."
Tần Hòa đưa tay về phía Thượng Dã : "Anh tên là Tần Hoà, lớn hơn em ba tuổi, em có thể gọi anh bằng tên đầy đủ, hoặc là mật danh của anh, Bạch Hạc."
Thượng Dã bắt tay lại: “Em tên là Thượng Dã , anh có thể gọi em bằng cả họ lẫn tên, hoặc là mật danh —— Bố."
Tần Hòa: "..."
Thượng Dã nhếch môi cười ranh mãnh: "Đàn anh à, em chỉ nói đùa thôi."
Bạn của Tần Hòa cùng nhau cười ha ha, vỗ tay kêu to: "Bạch Hạc, mày cũng có hôm nay, quả báo, quá báo nhãn l*иg."
Các học sinh cũ nói cười vui vẻ, các tân sinh viên cũng cảm thấy rất thoải mái, cùng cười theo. Đây cuối cùng cũng giống như một buổi lễ chào đón học sinh mới.
Tần Hòa là người tốt tính, bị Thượng Dã khoác lên người, không có tức giận ngược lại càng quan tâm hắn: "Tốt lắm, anh nhớ kĩ chú mày."
Tần Hòa quay lại chỗ của mình, dùng thiết bị liên lạc trên cổ tay gửi tin nhắn cho Cố Thanh Lan: [ Tướng quân, hạm đội của chúng ta cuối cùng cũng chiêu mộ được một người thú vị, phân cậu ấy đến chỗ em đi. 】
Thượng Dã này khá giỏi trong việc thu phục lòng người. Tần Hòa không thân thiện và dễ gần như bề ngoài.
Cố Thanh Lan là một người truyền thống, không bao giờ thích gửi tin nhắn, bình thường chỉ nói những câu như: "Đội ngũ chuẩn bị xong chưa? Có rảnh không?"
Nghe được giọng nói lạnh như băng của thượng tướng, Tần Hòa toàn thân run lên, không nỡ chọc giận, vội vàng sai người đi trước gọi những tân sinh bị đào thải.
Hiệu ứng tê liệt sẽ nhanh chóng tiêu tan sau mười phút, vì vậy những người bị loại bỏ đã có thể tự đứng dậy, những học sinh cũ chỉ cần đi qua và dẫn họ đến phía sau nhà máy.
Đứng thành hàng riêng với những người chiến thắng, giữa họ có lối đi rộng bằng một cánh tay.
Tần Hòa đứng ở phía trước, tổ chức đội ngũ, sau đó nói: "Thượng tướng sẽ tới đây ngay lập tức. Lát nữa tôi kêu chào, thì mọi người giơ tay lên, cho tôi thấy khí thế đi, đừng ủ rũ như thế."
Khi những người bên dưới nghe nói rằng thượng tướng nổi tiếng đế quốc đang đến, họ lập tức bàn tán xôn xao.
"Là Đô đốc Cố Thanh Lan sao?"
"Cuối cùng cũng có thể gặp được danh tướng Cố, không biết ngài ấy trông thế nào."
"Có thể trông thế nào nữa? Cứng rắn như vậy, chắc là lưng dày da ngăm."
"Không thể nào, ngài ấy là Omega."
"Không phải tất cả Omega sinh ra đều xinh đẹp, luôn có những người bị xã hội coi là xấu. Hơn nữa, Cố tướng quân đã lập công lớn trong chiến tranh và nổi tiếng. Đối với một người quyền lực như vậy, cậu nghĩ rằng đó sẽ là kiểu Omega trông thật thanh tú. ?”
"Những gì cậu nói là khá hợp lý." Sau khi bị thuyết phục, một nhóm người bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh giống như một con gấu của Cố Thanh Lan trong đầu.
Chu Chu thấp giọng hỏi Thượng Dã : "Anh Dã, cậu cảm thấy Cố tướng quân là người như thế nào?"
Sự ngưỡng mộ dành cho Thượng Dã đã khiến Chu Chu tự động nhận hắn thành anh trai của mình.
Thượng Dã không có hứng thú với bất kỳ tướng lĩnh nào, vì vậy tùy ý nói: "Tôi đoán ngài ấy rất mạnh lại xấu."
“Không phải đâu, Cố tướng quân không xấu!” Không ngờ, tiểu tân Sinh phản bác.
Thượng Dã và Chu Chu đều cậu ta, cậu ta đứng bên cạnh Chu Chu, Chu Chu hỏi: "Cậu từng gặp ngài ấy rồi à?"
"Tôi chưa từng gặp."
Chu Chu: "Vậy sao cậu biết?"
Tân sinh nhỏ bé cắn môi: "Dù sao, đô đốc trong tâm trí tôi là đẹp nhất trong vũ trụ."
"Chà, đây là một người hâm mộ đô đốc." Thượng Dã cảm thấy buồn cười: "Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của cậu, cậu có lo lắng không? Coi chừng là một người đô con, đen tối, mũi tẹt, môi trề. "
Tân sinh nhỏ bé: "Không đâu."
Cậu ta nói không, nhưng tay cậu ta iết chặt thành nắm đấm.
Thượng Dã liếc nhìn, càng cười to hơn: "Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ nên coi thần tượng của mình như một con khỉ đột mà thôi. Như vậy, cậu sẽ không quá sốc.. .” tâm lí.
"Là đô đốc! Đô đốc đến rồi." Tân sinh nhỏ bé đột nhiên nhìn về phía trước bên phải, kích động nói.
Thượng Dã nuốt xuống hai chữ còn chưa nói xong, đổi thành: "Không xấu sao?"
Nói xong, quay lại nhìn.
Cùng lúc đó, Tần Hòa lớn tiếng hô: "Chào."
Mọi người đồng loạt hành lễ, nhưng Thượng Dã lại quên giơ tay, bởi vì khi nhìn thấy người tới, hắn hoàn toàn ngây người.
Mặt trời hôm nay rất sáng, sáng đến mức dù cách xa viên sĩ quan đang đi phía trước, hắn vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của anh.
Bộ quân phục màu đen có hai hàng khuy, bờ vai rộng và vòng eo chắc khỏe, đôi bốt quân đội màu đen bó sát mắt cá chân, khiến đôi chân dài ra và thẳng hơn, trên tay phải trắng như tuyết với những đường gân nổi lên đang cầm một cây thước đen, mỗi bước đi đều vang dội và mạnh mẽ, lưng thẳng, đôi mắt dưới chiếc mũ quân đội màu đen càng lạnh lùng và kiên định, khoảnh khắc họ gặp nhau——
Thượng Dã: Mẹ kiếp, cảm giác tim đập thình thịch!