Chương 2: Chào mừng tân binh

Ngày hôm sau, Căn cứ hạm đội Hổ Gầm nghênh đón lễ chiêu binh náo nhiệt nhất mỗi năm môt lần. Từng con thuyền một từ những hành tinh khác nhau trực tiếp dịch cuyển đến căn cứ.

Chiến hạm cũng không ở lâu, đưa tân sinh đến sau đó lập tức rời đi, chiến hạm kế tiếp tiếp tục đưa người lại đây.

Các tân sinh viên đeo trên lưng túi quân dụng đi ra khỏi nơi dịch chuyển, mới phát hiện bên ngoài ngoại trừ tân sinh như mình thì chẳng có ai.

“Ủa, sao không có người tới đón chúng ta?”

“Sao thế này, hạm đội Hổ Gầm tốt nhất trong các hạm đội đặc chủng chào đón học sinh mới như vậy sao?”

“Không ai thì thôi đi, nhưng ít ra phải có bảng hướng dẫn chứ, đây là muốn chúng ta đứng trơ ra ở chỗ này sao.”

Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời trên đầu càng ngày càng gay gắt, tân sinh dần dần mất kiên nhẫn, trong miệng đa số đang chửi bậy.

Trong số một ngàn tân sinh luôn có một vài đứa dở hơi, trời nắng nóng mà bị bỏ rơi cũng đủ để nghẹn đến phát hỏa, bên cạnh một tên béo uống sữa làm bắn tung tóe lên quần áo, điều này có thể chịu được không?

Méo nhá!

Một tân sinh cao lớn, nước da trắng nõn, mắt hí cằm nhọn, có vài phần gian xảo, kiêu ngạo đẩy mạnh tên béo bên cạnh: "Mẹ kiếp, mày có biết uống sữa không hả, không uống được thì nín uống cho tao."

Mập mạp làm dơ quần áo người khác, nên áy náy, bị xô đẩy, cũng không tức giận, chỉ là nhăn mặt, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi lau cho cậu."

Nói xong liền muốn dùng tay áo lau.

Tân sinh ngạo mạn tức giận xua tay: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào tao, mày có biết tao là ai không? Cha tao là ai mày biết không?"

Mập mạp mờ mịt chớp chớp mắt: "Tôi. . . Tôi không biết.

"Không biết là đúng rồi! Nghe cho rõ đây cha tao là Phó bộ trường Bộ Quốc phòng của Liên minh đế quốc!

Xung quanh ồ lên, có mấy tân sinh muốn lại để hòa giải đều dừng lại.

Má ơi, thằng tiểu bạch kiểm này có lai lịch không nhỏ. Phò bộ trưởng Bộ Quốc Phòng của toàn

bộ đế quốc, chức vị này quả thực là quan nhị đại trong chiến đấu, không thể động vào.

Mập mạp cũng có chút sợ hãi, anh ta đến từ ngôi sao Song Tử của thiên hà nghèo, anh ta không có xuất thân và địa vị, vì vậy anh ta chỉ có thể dựa vào nỗ lực và sức mạnh của chính mình: "Ừmm, tôi thực sự xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, tôi sẽ trả tiền cho quần áo cho cậu, được không?"

"Tao không cần tiền của mày, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu, tao sẽ không truy cứu."

Mập mạp sững sờ, và những người xung quanh há hốc mồm không thể tin được.

Tuy rằng gã có bối cảnh vững chắc, nhưng đứng ở đây ai không phải là quân nhân có tư chất cao, xuất thân từ các học viện quân sự?

Bắt người ta quỳ lạy mình, điều này so với đầu hàng kẻ địch có gì khác nhau?

Nhục nhã!

Qúa nhục nhã!

Mập mạp há miệng mấy lần đều không nói nên lời, một người đen thui đứng bên cạnh tân sinh kiêu ngạo đứng lên quát: "Tên mập kia, mày không muốn quỳ đúng không? Anh Duệ của chúng tao bắt mày quỳ là bởi vì coi trọng mày, mau quỳ xuống, không quỳ thì gϊếŧ mày luôn!"

Áp lực như núi đè xuống, khuôn mặt bị phơi hồng của mập mạp nhanh chóng tái nhợt, nhưng khí thế kiêu ngạo của một người quân nhân vẫn khiến anh ta không thể đồng ý: " Xin lỗi, xin lỗi đã làm bẩn quần áo của cậu, nhưng cậu muốn tôi quỳ, điều đó tuyệt đối không thể. Tôi, Chu Chu, lạy trời lạy cha mẹ, tuyệt đối không quỳ trước bất kỳ ai khác!"

“Không quỳ?” Tân sinh ngạo mạn –Tiết Duệ đột nhiên dữ tợn: “Mày có tin tao kêu ba tao khai trừ mày khỏi trường quân sự! Làm mày không thể vào hạm đội Hổ Gầm, cũng sẽ không thể quay trở lại học viện quân sự ban đầu! "

Những lời này đã gây áp lực tâm lý rất lớn cho Chu Chu, anh ta là hy vọng duy nhất của trường quân đội ấp thấp từ sao Song Tử, cảnh tượng hiệu trưởng rưng rưng nước mắt tiễn anh ta lên tàu chiến hiện lại, nếu anh ta bị đuổi học, thì làm sao xứng với tất cả tài nguyên đào đạo mà hiệu trưởng cho? Làm thế nào anh ta có thể xứng đáng với cha mẹ của mình, người đã tiết kiệm tiền để mua cơ giáp, trang bị cho anh ta?

Chu Chu dao động, anh ta sợ đối phương thật sự là con trai của thứ trưởng, thực sự có khả năng thông qua quan hệ mà trục xuất anh ta, nhưng bắt anh ta quỳ xuống còn khó chịu hơn là gϊếŧ anh ta.

Phải làm gì bây giờ?

Anh ta phải làm gì bây giờ?

Mồ hôi trên trán Chu Chu từng giọt nhỏ xuống, anh ta liếʍ đôi môi nứt nẻ, các đốt ngón tay đang cầm cặt sữa bò trở bên trắng bệch.

Xung quang có người muốn đi lên trợ giúp, nhưng cuối cùng vẫn có một tia băn khoăn, không ai dám dứt khoát tiến lên.

Bầu không khí dần dần đông cứng lại, tựa như tiến vào vũ trụ hư không, hết thảy đều bị đóng băng, phong ấn.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói giễu cợt đã phá vỡ thế bế tắc.

"Cha của mày cùng lắm chỉ là thứ trưởng bộ quốc phòng bình thường. Mà mày nói như thể cha mày lag hoàng đế bệ hạ của liên minh đế quốc . Hơn nữa, theo như logic của mày, thì hễ có con trai của bất kỳ quan chức nào cũng có thể đè đầu mày xuống đúng không?"

Một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài đám người đi tới, hắn ngược sáng, một tay đút túi, bước chân có chút lười biếng. Khi hắn đi tới gần, có người nhìn thấy tóc hắn cực kỳ ngắn, chỉ là một kiểu cắt rất đơn giản, nhưng điều này lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến dung mạo của hắn, ngược lại làm đường nét càng thêm sắc sảo góc cạnh, ngũ quan cương nghị tuấn mỹ, hơn nữa bởi vì khóe miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó thoạt trông thật lôi thôi nhưng lại ngông cuồng.

"Mày là thằng chó nào, dám như vậy nói chuyện với tao, mày cũng muốn bị đuổi sao?" Tiết Duệ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông xen vào việc của người khác.

Người đàn ông tóc ngắn cắn cỏ đuôi chó, bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy mày khai trừ đi, không khai chính là con chó, tốt nhất bây giờ lập tức khai trừ, bằng không sẽ không tôn được địa vị cao quý của thứ trưởng bộ quốc phòng của cha mày.”

“Mày...” Tiết Duệ nghẹn đến mức không thể nói nên lời, cho dù gã muốn dùng quan hệ đuổi người ta, thì cũng cần có thời gian để chuẩn bị. và tất nhiên là không thể khai trừ ngay lập tức được.

Thằng cắt tóc ngắn này đang chế giễu gã không có năng lực đó, đúng không?

"Mày hay lắm, tao cho mày chết!" Tiết Duệ nổi giận, nắm chặt nắm đấm, tung về phía hắn.

Chu Chu trợn tròn mắt sợ hãi, anh ta lập tức bước lên phía trước, cố gắng đỡ cú đấm cho người đàn ông tốt bụng.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã cảm thấy bên tai có một làn gió rít thổi qua, lập tức, âm thanh như gϊếŧ lơn của Tiết Duệ vang lên cùng với tiếng hút khí xung quanh truyền vào trong tai.

Chu Chu nhìn lại và đóng băng tại chỗ.

Làm thế nào mà người đàn ông tốt bụng có thể ném một người lính cao bằng hắn qua vai trong vài giây?

"Ôi trời ơi, tướng quân, chúng ta đã nhặt được kho báu. Thượng Dã đi cửa sau này thật lợi hại!" Trước màn hình theo dõi , La Kỳ nhảy múa đầy phấn khích: "Tôi còn tưởng rằng hắn chỉ biết khoa chân múa tay, nhưng bây giờ xem ra thực lực của hắn không tầm thường đâu, cú ném qua vai vừa rồi quá lưu loát và sạch sẽ, có thể so sánh với cú ném qua vai của ngài năm đó kho thách thức Alpha tiền bối với tư cách là một Omega."

“Thật sự không tồi!”." Cố Thanh Lan từ trước đến nay chỉ nói: "Nhưng cũng chỉ không tồi mà thôi. Nếu hắn muốn trở thành một người lính ưu tú, thì hắn còn kém xa lắm."

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Thượng Dã ném Tiết Duệ xuống đất, cực kì kiêu ngạo phun cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng lên mặt đối phương, mắt ói toát ra sự tức giận, tức giận thì tới đánh tao, tao vẫn còn đánh chưa đủ đâu.

.

Quá ngông cuồng, thiếu kỷ luật!

Ánh mắt Cố Thanh Lan ngưng tụ, trầm giọng ra lệnh: "Bắt đầu nghi thức chào mừng tân sinh viên!"

---------------

Nếu thấy hay thì đánh giá 10 sao và theo dõi truyện giúp Mị nhé! Cám ơn các bạn! Lần đầu edit thể loại này nên còn nhiều thiếu sót mong các bạn góp ý