Thượng Dã cả đêm ngủ không ngon giấc, một là trong lòng lo lắng, hai là toàn thân đầy vết sưng tấy do muỗi đốt, ngứa đến mức gãi cả đêm, không cách nào ngủ được.
Buổi sáng thức dậy, dưới mắt có hai quầng thâm to, lúc nghỉ ngơi ăn sáng, hắn ăn bằng tay phải, gãi bằng tay trái, đồng thời mắt nhìn chằm chằm vào lối vào nhà ăn.
"Anh Dã, anh đang nhìn gì thế?" Chu Chu nhìn theo ánh mắt của hắn, tò mò hỏi.
Liễu Hi nhấp một ngụm sữa, bình tĩnh nói: "Còn có thể nhìn cái gì nữa, nhất định là đang chờ thượng tướng."
Dù có nhìn đi nữa thì thượng tướng cũng không để ý cậu đâu.
Liễu Hi trong lòng chửi thầm một tiếng.
Phương Nghị lần đầu tiên cùng bọn họ ăn cơm, cười nói: “Thương Dã, cậu đừng nhìn nữa, ăn nhanh đi, đợi có thời gian rảnh rỗi, cậu xin các đàn anh nghỉ về ký túc xá bôi thuốc đi, nếu không tớ nhìn thấy cậu thì thấy toàn thân ngứa ngáy."
"Haizzz..." Vẫn không nhìn thấy Cố Thanh Lan, Thượng Dã vẻ mặt u sầu thở dài: "Thân thể ngứa ngáy không phải vấn đề, mà là trong lòng ngứa ngáy."
"Oẹ~~~"
Ba người họ đều bị lời nói của Thượng Dã làm buồn nôn.
Chu Chu bóc một quả trứng gà bỏ vào bát của Thượng Dã: "Anh Dã, kiềm chế xíu đi, anh quá cao ngạo, lỡ chọc giận thượng tướng, thì ở vòng đào thải sau ngài loại anh ra thì làm sao bây giờ?"
“Không đâu.” Nói đến phương diện thực lực, Thượng Dã vẻ mặt tự tin kiêu ngạo: “Tôi mạnh như vậy, làm sao có thể bị loại được.”
Chu Chu: “Hổ Gầm thuộc về thượng tướng, ngài ấy muốn đào thải ai thì chỉ cần một câu nói.”
“Sai rồi!” Thượng Dã kiên quyết phủ nhận: “Thượng tướng là người rất chính trực, tuyệt đối sẽ không lợi dụng công để tư lợi.”
"Đúng vậy, Thượng Dã nói đúng, thượng tướng sẽ không bao giờ làm thế." Nhắc đến tính cách của Cố Thanh Lan, Liễu Hi là người đầu tiên đứng ra bảo vệ, cho dù cậu ta cho rằng Thượng Dã không xứng đáng với thần tượng của mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ủng hộ.
“Hai người các cậu cũng quá tự tiên đi.” Phương Nghị nói đùa, cũng không quá bận tâm đến vấn đề này, y đối với Cố Thanh Lan vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ, nhưng lại không thể chắc chắn 100% như Thượng Dã và Liễu Hi.
Chu Chu cũng chê bai theo.
Liễu Hi rất hưng phấn phản bác hai người, sau đó lại kỳ diệu biến thành tình huống anh hại tôi, tôi hại anh, Cố Thanh Lan mãi đến khi kết thúc bữa sáng cũng không đến nào ăn.
Thượng Dã có chút lơ đãng, Phương Nghị thuyết phục hắn quay về bôi thuốc, may mắn thay đàn anh Tần Hòa tốt bụng đích thân đưa thuốc đến: “Cậu gãi như khỉ, cầm lấy mà bôi, thuốc này rất hiệu quả."
Thượng Dã liếc nhìn hộp thuốc tròn trong tay Tần Hòa, tò mò nói: “Trong thời gian huấn luyện, không phải không được mang bất kì thứ gì trên người sao? Anh lấy cái này từ đâu ra đấy?”
Tần Hòa “Suỵt” một tiếng, đυ.ng vào vai Thượng Dã: “Ít nhất anh cũng lớn hơn chú mày ba tuổi, chẳng lẽ chút đặc quyền này cũng không có? Nhanh lên, lấy hay không? Đợi tí nữa thượng tướng tới tịch thu thì đừng trách anh."
“Thượng tướng tới?” Thượng Dã cầm lấy thuốc bôi, đi đến một góc xa ngồi xuống, mở nắp hộp ra, hỏi Tần Hòa đang ngồi cùng mình: “Sao sáng nay thượng tướng không đến nhà ăn ăn sáng? Ngài ấy lúc đến lúc không à?"
"Ồ ồ ồ, em muốn thăm dò thượng tướng qua anh à?" Tần Hòa nhướng mày, cười xấu xa: "Thoạt nhìn anh không nghiêm khắc à? Hơn nữa, em là ai mà anh phải nói cho em biết ? ”
"À..." Thượng Dã lau thuốc trên mặt, thoải mái cười nói: "Đàn anh đối xử tốt với em như thế này, là muốn chờ sau khi em thông qua khảo hạch thì kéo em vào đội của anh đúng không?"
Chết tiệt, thằng nhóc này thậm chí còn đe dọa ngược lại anh ta.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng Tần Hòa “rộng lượng” lùi bước: "Được rồi, chú mày là sói, anh thích. Vì anh thích chú mày nên nhắc nhở một chút."
Tần Hòa không giống La Kỳ, anh ta cùng Cố Thanh Lan một đường chiến đấu, cùng Cố Thanh Lan như hình với bóng, cũng coi như là học trò của Cố Thanh Lan, cho nên biết về anh nhiều hơn Thương Dã một chút, ví dụ như quy luật đến đến nhà ăn ăn sáng anh ta vẫn biết.
“Đồng hồ sinh học của thượng tướng cũng giống như đồng hồ sinh học của chúng ta, buổi sáng sẽ đi tập luyện, sau đó đến nhà ăn ăn cơm. Thời gian cũng tương tự chúng ta. Tuy nhiên, khi thượng tướng không đến nhà ăn ăn cơm thì thường ngài ấy đang giải quyết công việc, không đi được, trung tá La Kỳ sẽ tới nhà ăn lấy cơm mang về cho ngài ”.
Thượng Dã: “Thượng tướng buổi sáng cũng đi tập luyện sao?”
Nhìn vẻ mặt của Thượng Dã, Tần Hòa biết hắn đang thắc mắc vì sao tập luyện cùng lúc nhưng không gặp được thượng tướng: “Thượng tướng của chúng ta dù sao cũng là đô đốc, chú mày nghĩ ngài ấy tập luyện cùng chỗ với chúng ta à? Ngài ấy có phòng tập luyện riêng, ở cấp bậc của thượng tướng, ngài ấy thường tập trung vào việc rèn luyện sức mạnh tinh thần của bản thân, chú biết đấy, việc chạy loanh quanh ở phía sau núi là không thể xảy ra ”.
"Sức mạnh tinh thần?" Hình ảnh Cố Thanh Lan lái cơ giáp từng nhìn thấy trên TV hiện lên trong đầu Thượng Dã, cơ giáp Hổ Gầm màu vàng bay nhanh trên không trung, khí thế ngút trời, không thể ngăn cản: "Thượng tướng định dạy chúng ta điều khiển cơ giáp trong hôm nay đúng không?"
Tần Hà: “Đúng, hôm nay tập luyện cơ giáp.”
Thượng Dã: “Vậy chúng ta có thể nhìn thấy cơ giáp Hổ Gầm cấp 3S không?”
Tần Hà: “Sao có thể được! Đó là báu vật của thượng tướng, sao ngài có thể dùng trong lúc huấn luyện bình thường để các em xem. Đừng mơ nữa.”
Nói xong câu đó, Tần Hòa không ngờ sẽ sớm bị vả mặt.
Lúc bắt đầu huấn luyện, Cố Thanh Lan ném ra một câu khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào: "Muốn xem cơ giáp Hổ Gầm của tôi không?"
“…” Toàn trường im lặng một lát, đột nhiên hưng phấn hét lên: “Tôi muốn xem.” ,“Thượng tướng, tôi muốn xem.” “Thượng tướng, mau lấy ra đi.”
Tần Hòa đứng ở bên cạnh Lạc Kỳ, vẻ mặt ngơ ngác, đi đến phía sau Lạc Kỳ, thấp giọng hỏi: "Trung tá, thượng tướng sao lại bằng lòng đem cơ giáp Hổ Gầm ra thế?"
La Kỳ tỏ vẻ mình cũng ngây như phỗng: “Tôi không biết, nhưng nếu là thượng tướng quyết định, vậy nhất định có dụng ý.”
Tần Hòa gật đầu, cảm thấy Lạc Kỳ nói đúng.
Hai người kinh ngạc nhìn Cố Thanh Lan.