Một tay Cố Thanh Lan đặt sau lưng, lưng thẳng tắp như cây thông xanh độc lập trên núi tuyết, “Đừng giấu giếm, hãy sử dụng hết khả năng của mình.”
"Thượng tướng, nếu thua ngài sẽ không trách hay làm khó chúng tôi chứ?" Người đó lại nói.
Cố Thanh Lan mặt không đổi sắc: "Không bao giờ."
“Thượng tướng không hổ danh là thượng tướng, thật sự rất rộng lượng.” Người này có lệ nịnh nọt, sau đó cùng đồng bọn liếc mắt nhìn nhau.
Đã như thế họ sẽ không khách khí nữa.
Mười người đồng thời di chuyển, vây quanh Cố Thanh Lan như một tấm lưới, cái gọi là hai quyền khó đánh bại bốn tay, mười tay, mười người, có thể đè chết Cố Thanh Lan.
Nghĩ như vậy, mười người đều cảm thấy nhất định sẽ thắng, nhất định sẽ làm cho Cố Thanh Lan xấu hổ.
Với tư cách là người dẫn đầu, Tiết Duệ là người đầu tiên đấm Cố Thanh Lan, Cố Thanh Lan ngay cả cánh tay trên lưng cũng không hề cử động mà chỉ hơi xoay người để tránh cú đấm.
Tuy nhiên, chín người tiếp theo đã đấm gần như đồng thời, nghênh đón anh từ mọi hướng.
Những người xem sợ hãi nhắm mắt lại, thậm chí có người còn bịt mắt lại, nhìn qua kẽ ngón tay vì sợ một giây sau sẽ nhìn thấy một vị tướng với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.
Nhưng một màn kinh ngạc lại xuất hiện, Cố Thanh Lan lách trái né phải, một tay sau lưng lúc ẩn lúc hiện, vừa vặn né tránh tất cả nắm đấm.
Mọi người: "???"
Sao làm được điều đó? Có phát lại không?
Tiết Duệ và nhóm của gã cũng sửng sốt trong giây lát, vị này có vẻ hơi lợi hại, mười người lại chạm mắt, Tiết Duệ bĩu môi chỉ về phía một vị trí nào đó phía sau Cố Thanh Lan, ra hiệu ở nơi đó, họ bao vây và đánh anh một lần nữa.
Cố Thanh Lan đã nhìn thấu kế hoạch của Tiết Duệ , nhưng anh ta cố tình không ngăn cản mà mặc kệ họ nghĩ ra nhiều cách đối phó anh hơn.
Dù sao trước thực lực áp đảo, mọi âm mưu đều là hổ giấy.
Qua lại vài lần, có thể nói Cố Thanh Lan chỉ phòng thủ mà không công kích, một tay để sau lưng, kết quả mọi chuyện thành ra như vậy, đám người Tiết Duệ cũng không thể đυ.ng vào. một sợi tóc của anh.
Mười người trở nên lo lắng, đặc biệt là Tiết Duệ, cảm thấy xấu hổ, cho rằng Cố Thanh Lan đang sỉ nhục mình: "Thượng tướng, ý của ngài là sao, sao không đánh trả, xem thường chúng tôi phải không?"
Cố Thanh Lan cảm thấy có lỗi: "Mặc dù là đấu võ, nhưng tôi là huấn luyện viên của các cậu, đương nhiên phải nhìn kỹ chiêu thức của các cậu nhiều hơn, mới có thể tìm ra điểm mạnh điểm yếu của các cậu, giúp các cậu tiến bộ."
Má nó!
Họ đang đánh anh, mà anh lại quan sát chiêu thức của bọn họ?
Đây là sự khinh thường phải không?
"Thượng tướng, muốn đánh thì cứ tập trung đánh, toàn lực đánh, ngài làm những chuyện vô ích này có ý nghĩa gì?" Tiết Duệ nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ngài lại không ra tay, tôi khinh thường ngài!"
Cố Thanh Lan khó cử cau mày: "Nếu tôi động thủ, thì trận đấu kết thúc ngay lập tức."
Tiết Duệ : chết tiệt, chết tiệt.
Người quá cuồng ngạo, mặt còn vô cảm, điên thật sự!
"Đừng khoác lác nữa, nếu ngài thực sự lợi hại như vậy thì đánh cho chúng tôi xem. Nói suông cũng không ích gì, tôi cũng có thể nói tôi là người giỏi nhất trong vũ trụ!" Tiết Duệ lại một lần nữa khıêυ khí©h Cố Thanh Lan.
Cố Thanh Lan tựa hồ lại bị gã kí©h thí©ɧ, gật đầu nói: "Được, nếu là cậu yêu cầu, vậy tôi sẽ thỏa mãn các cậu."
"Bớt thổi phồng đi, ai không biết khoác lác!" Nhìn thấy Cố Thanh Lan rốt cục đưa tay ra, Tiết Duệ khinh thường hừ một tiếng, cùng đồng bọn lần nữa lao về phía trước.
Lần này, cả mười người đều dùng hết toàn lực, có thể nói là dùng chiêu mạnh nhất của họ.
Họ tin chắc rằng Cố Thanh Lan chết cắc rồi.
Tuy nhiên--
Họ chỉ cảm thấy như hiệu ứng đặc biệt ma quái trong phim hiện lên trước mắt, trong nháy mắt, họ bị đá vào đâu đó trên cơ thể, cơn đau dữ dội và lực mạnh khiến cơ thể họ bay ngược ra ngoài.
Tên gầy nhất thậm chí còn bay xa hơn mười mét và đánh trúng một số tân binh không chịu lui ra xa.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng nắm đấm va vào xương cùng nhau vang lên.
Vài giây sau, khán giả há miệng thành hình chữ O, nhìn Cố Thanh Lan chắp tay sau lưng đứng ở giữa, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm.
What....what... Thượng tướng vừa mới làm gì vậy?
Khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiết Duệ - người nằm gần Cố Thanh Lan nhất, ôm bụng kinh hãi, ngước lên nhìn thân hình cao lớn dưới ánh đèn, vì bị ngược sáng nên đôi mắt màu hổ phách của Cố Thanh Lan trông rất sắc và dữ tợn, bất khả xâm phạm, như thể anh sắp để đại sát tứ phương.
Ai biết, giây tiếp theo, anh hỏi: "Cậu có coi Những cô tiên Balala không?"
“Hả?” Tiết Duệ không hiểu.
Cố Thanh Lan lại nói: “Các chiêu thức của các cậu giống như trong Những cô tiên Balala, trước khi chiến đấu phải thay đổi đi, lãng phí thời gian, sau này muốn mạnh thì sửa lại những chiêu đẹp mắt lúc trước thầy cậu dạy đi."
Tiết Duệ: "......... À?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Duệ: Tôi muốn đánh ngài, ngài lại nghĩ tôi như những cô tiên? Tôi không muốn bị mất mặt!
Thượng Diệp: Thượng tướng thích xem Những cô tiên Balala?
Cố Thanh Lan:... (không muốn giải thích)