La Kỳ gõ cửa với một túi hồ sơ và đi vào, đúng lúc để nhìn thấy vị tướng quân bận rộn và mệt mỏi đang vươn vai ôm cổ.
Đằng sau anh là cảnh đêm đầy sao nổi tiếng nhất của sao Vạn Lý, những chấm ánh sao hòa thành một chùm sáng rồi ở đằng lưng anh, phác họa thân hình mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của anh.
Giống như rất nhiều Omega khác, khuôn mặt của anh mềm mại nhẵn nhụi, xinh đẹp mà thanh tú, nhưng ánh mắt lại khác so phần lớn Omega, không dịu dàng như các Omega khác mà kiên nghị, giống như một con dao thép luôn hướng về phía kẻ địch, mang theo gai nhọn, nhuốm máu.
"Tướng quân, Nguyên soái vừa mới phái người đưa một văn kiện, nói rằng ngày mai có một người sẽ đến Hạm đội Hổ Gầm của chúng ta, mong ngài chiếu cố." La Kỳ đi tới trước mặt Cố Thanh Lan, cung kính đưa túi văn kiện cho anh.
Cố Thanh Lan nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nhận lấy, thản nhiên nói: "Tôi sẽ không cho đi cửa sau, tôi nghĩ chắc ông ấy biết điều đó.
" Vâng, ông ấy biết nên không trực tiếp đến tìm ngài mà tìm đến tôi." Nghiêm túc được ba giây. La Kỳ lại cà lơ phất phơ kéo ghế qua và ngồi xuống.
Tự mình mở túi hồ sơ ra, lấy tờ giấy A4 bên trong ra ngoài, búng ngón tay: “Thượng tướng, không biết là học trò nào của nguyên soái, cậu ta khá đẹp trai và có danh tiếng, tên là Thượng Dã. Hiện tại người trẻ tuổi rất thịnh hành xem mặt, ngài cũng không thể quá lạc hậu, lại đây xem một cái, nói không chừng ngài thấy cậu ta soái liền chấp nhận cậu ta.”
La Kỳ đã cố gắng hết sức để đưa hồ sơ tóm tắt cho Cố Thanh Lan.
Cố Thanh Lan vẫn không thèm để mắt, lạnh lùng xua tay: "La Kỳ, cậu là trung tá, không phải lưu manh địa phương, chú ý thân phận của mình." Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của C ố Thanh Lan, Lạc Kỳ do dự một giây, chắp tay nói: "Tướng quân, van xin ngài, ngài cứ mềm mỏng thu nhận hắn đi. Gần đây ngài đã lập được chiến công, bao nhiêu người trong Nghị viện ghen tị đội một đống nồi cho ngài đó. Nếu ngài tiếp nhận người này , Nguyên soái sẽ nợ ngài một ân tình, sau này ở trước mặt Bệ hạ, ông ấy còn có thể khen ngài vài câu."
"Tôi không cần." Cố Thanh Lan không dao động.
La Kỳ nghiêm túc nói: "Tướng quân, tôi biết rằng ngài là một người rất có nguyên tắc, nhưng ngài đã không còn là tiểu binh tiểu tướng như lúc trước. Với vị trí hiện tại,ngài phải đưa đẩy khéo léo một chút. Nếu không, sẽ giống như lần trước, cơ giáp thông minh mới nhất mà chúng ta xin bị trừ hơn phân nửa một cách khó hiểu."
Những lời này chạm vào điểm đau của Cố Thanh Lan, ánh mắt của anh nhất thời tối sầm lại, trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Lão tướng quân từng nói với tôi, nếu có Là liên minh đế quốc gặp nguy hiểm, vậy thì hạm đội đặc chủng, đặc biệt là chúng ta đội Hổ Gầm của chúng ta, là những chiến sĩ tử trận đầu tiên, làm người lãnh đạo hạm đội, tôi cần có trách nhiệm với mỗi quân nhân mà mình chiêu mộ. Tôi không thể tuyển người không phù hợp với yêu cầu, mãi mãi cũng không thể".
Cố Thanh Lan lặng lẽ nhìn chằm chằm La Kỳ: "Tôi không muốn binh lính của mình bị coi là đầu tặng, tôi muốn họ ở đây thực hiện hoài bão bảo vệ quốc gia, đồng thời áo gấm về làng."
Yết hầu La kỳ khẽ lăn, quá khứ giống như một đàn kéo quân hiện lên trước mắt, La Kỳ gục đầu xuống, che giấu cảm xúc mất kiểm soát của mình từng chút một: "Vậy thì tôi sẽ đi từ chối người đó."
Anh ta không lấy bản tóm tắt trên bàn đi, Có Thanh Lan lơ đãng rũ mắt, đúng lúc nhìn thấy ảnh trên bản tóm tắt đó.
Đó là một cánh đồng lúa mì mênh mông bát ngát, phía trước đống lúa mì là một người đàn ông rất cao lớn, điển trai, đầu cắt ngắn, dáng người rắn rỏi, khóe miệng có một cọng cỏ, và một đôi mắt sói đang nhìn thẳng vào máy ảnh.
Không biết lúc chụp ảnh nhìn thấy cái gì, đôi mắt khép hờ, sắc bén đúng như cái tên của hắn, lộ ra vẻ hoang dã phóng túng.
Từ những bức ảnh cho thấy người đàn ông này trông không giống một nhị thế tổ suốt ngày chơi bời lêu lổng, ngược lại có chút tài năng, hơn nữa, trên người hắn có sự tâm huyết của một người quân nhân một cách thần kỳ.
“Đợi đã.” Cố Thanh Lan ngăn Lạc Kỳ lại: “Năm nay tuyển tân binh sẽ có một lần đánh giá bổ sung, mười ngày sau sẽ tiến hành đào thải lần nữa, những người không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đưa về học viện quân sự ban đầu."
"Đào thải?" La Kỳ giữ tay nắm cửa, ngạc nhiên quay lại: "Tướng quân, những học sinh được chọn vào Hạm đội Hổ Gầm của chúng ta không phải đều là những học sinh xuất sắc trong mỗi trường quân sự hay sao? Vậy mà còn phải đào thải ư? Lúc trước đâu có đào thải đúng không?
Cố Thanh Lan cười lạnh nói: "Trước kia chúng ta một năm chỉ tuyển cỡ mấy trăm người, nhưng năm nay Đại hoàng tử cưỡng ép tăng thêm mấy ngàn chỉ tiêu, trong này chắc chắc có ẩn ý, tôi không tin rằng cậu không nhìn ra."
“Đương nhiên là tôi biết.” Không phải chỉ là muốn bồi dưỡng đội hộ vệ của chính mình, làm suy yếu uy thế và sức ảnh hưởng của hạm đội Hổ Gầm ở Liên minh đế quốc sao, nhưng mà… “Tướng quân, đây là mệnh lệnh từ Đại hoàng tử, bệ hạ cũng ngầm đồng ý, chẳng lẽ ngài không muốn tuân theo sao?"
“Không, tại sao phải tuân theo? Lời nói ngông cuồng như thế phát ra từ Cố Thanh Lan, vẫn là cảm giác thanh lãnh như cũ, tựa như anh chỉ đang trình bày một sự thật, mà không phải đang chống lại mệnh lệnh: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận những người không đạt tiêu chuẩn. Người đi cửa sau cũng sẽ được ở lại tạm thời. Nếu hắn dựa vào năng lực của mình để ở lại, thì tôi sẽ giữ hắn lại. Nếu không, làm phiền cậu đưa hắn về cho Nguyên soái." "
“... Vâng!" La Kỳ dừng lại và đứng nghiêm chào. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng, Cố Thanh Lan khoanh tay đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ngàn dặm tinh tú, ánh mắt khác với sự sắc bén lãnh lùng khi nói chuyện với La Kỳ, mà là có chút tan rã mơ hồ. như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau khi đứng như vậy một lúc lâu, anh mới chậm rãi quay người và đi trở lại bàn làm việc, nhấn chính xác một nút trên vách trong của cái bàn bằng đầu ngón tay chai sạn.
Đột nhiên, âm thanh của đồ vật di chuyển phát ra.
Chỉ thấy một loạt kệ sách phân làm hai, lần lượt di chuyển sang trái và phải, dần dần, một bức tường dán đầy ảnh hiện ra trước mắt.
Những bức ảnh đó, có nụ cười, có đùa giỡn, có xấu hổ, thiên hình vạn trạng, nhưng những tấm ản đó đều là hình đen trắng.
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Lan dần trở nên bi thương và nặng trĩu.
Ở đây, cái chết là điều bình thường.
Chỉ có cách mạnh, mạnh hơn, mới có thể sống lâu hơn.
Các tân binh, các bạn đã sẵn sàng chưa?