Chương 34

Lăng Mộc Phong đi hơn hai mươi ngày Tịch Tây ngay cả một tin nhắn cũng không nhận được, nói không thất vọng là không thể nào, mấy hôm đầu cậu còn có thể vô thức nhìn chằm chằm vào điện thoại, một tiếng điện thoại vang lên hay tin nhắn truyền đến đều khiến cậu chờ mong không thôi, cuối cùng đều là thất vọng chấm dứt.

Tịch Tây vẫn nhớ rõ người kia bên cạnh ghé vào lỗ tai cậu phả ra một hơi cực nóng ‘Tịch Tây, quan hệ của chúng ta đêm nay đã định rồi a…’

Quan hệ đã định rồi, mấy chữ này chẳng những nghe thoải mái mà Tịch Tây trong nội tâm cũng cảm thấy rất thần kỳ, là bạn trai, là tình nhân rồi.

Thời điểm nghe tới câu nói kia từ sâu trong đáy lòng phát ra sung sướиɠ đến tan chảy, cậu như thế nào cũng không thể quên được, nhưng hiện tại xem ra chính mình giống như hiểu sai tình huống rồi, dù sao trong lòng mỗi người đều có một bản từ điển, muốn nói như thế nào là chuyện của người khác, cậu nghĩ quá rồi, giữa hai nam nhân còn muốn xác định loại quan hệ gì?

Lo lắng thấp thỏm không yên cùng bất an, Tịch Tây chưa từng có nhiều loại cảm xúc như vậy diễn ra cùng một lúc, lúc tức giận cậu thường một mình ngồi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trở lại ngày đó, nhe răng cười nhạo hắn, cao ngạo cự tuyệt một lần nữa cho hắn tức chơi…

Nhưng… cuối cùng, Tịch Tây chỉ biết cười khổ, đừng nói trên đời không có hối hận, cho dù có, cho dù thật sự về tới ngày đó liệu có thể hùng tráng như vậy không?

Hơn nữa, chính mình khi đó cũng thật sự vui thích ah, cho dù, cho dù Lăng Mộc Phong không coi đó là cái gì, nhưng ai kêu cậu lúc ấy là cam tâm tình nguyện đâu, cho nên… Thôi thôi… Nghĩ nhiều như vậy để làm cái quái gì!

Lăng Mộc Phong đi ước chừng một tuần lễ sau Tịch Tây suy nghĩ lung tung không dưới ngàn lần cuối cùng đã khai đạo thành công, cắn răng về tới khoảng thời gian trước kia, bình bình đạm đạm trải qua.

Về phần Tịch Bắc, Tịch Tây là quyết tâm không đi cúi đầu nhận tội, trải qua một lần đó cậu hiểu được cô em gái này nên trưởng thành rồi, từ nam chí bắc không hiểu chuyện là một chuyện, kiêu căng ngang ngược, vì tư lợi lại là một chuyện khác.

Mà Tịch Bắc nha đầu kia nguyên bản rất ủy khuất khí chờ Tịch Tây tới giải thích đấy, bởi vì trong nội tâm nàng rất rõ ràng Tam ca là từ trong tâm khảm thương nàng, nhưng là chờ thêm một tuần lễ lại qua hai tuần lễ đều không có thấy thân ảnh Tịch Tây nàng mới luống cuống, nhờ bạn cùng phòng khuyên bảo mới khóc sướt mướt mang theo lễ vật chạy tới cùng Tịch Tây làm nũng nhận sai, thẳng đến con mắt đều khóc sưng lên Tịch Tây mới thở dài lắc đầu nhưng lại cái gì cũng không nói.

Đối với em gái luôn một mực yêu thương mặc dù nàng mắc sai lầm nhưng cuối cùng cũng nhận lỗi cậu còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ hay sao?

Tịch Bắc là thứ quỷ tinh ranh, mặc dù hay nhõng nhẽo làm nũng nhưng lại rất thông minh, Tịch Tây có thể quan tâm nàng thương nàng hơn mười năm, chỉ cần Tịch Tây không để ý tới nàng một thời gian ngắn trong nội tâm nàng một mực thấp thỏm không yên, một mực sợ hãi Tam ca thật sự không để ý tới nàng, bởi vì chỉ có Tam ca là thương nàng vô điều kiện.

Vì để chứng minh cho Tịch Tây thấy nàng thành tâm nàng nắm tay hạ quyết tâm sẽ không hề quấn quít đòi Tịch Tây làm cái này làm cái kia nữa, có đôi khi còn có thể chạy tới Ký túc xá của Tịch Tây quét rác lau nhà thuận tiện vứt rác cho cậu, tự túc đến từng tý một lại để cho bạn cùng phòng ký túc xá của nàng đều thấy kỳ lạ.

Nhưng có được tất có mất a, cũng bởi vì như vậy Tịch Tây vừa mừng đồng thời cũng làm cho Tịch Bắc trở thành người đầu tiên phát hiện chuyện giữa cậu và Lăng Mộc Phong, sống chết không đồng ý huyên náo Tịch gia đến long trời lở đất.

Đương nhiên, đây đều là nói sau rồi, Tịch Tây hiện tại buồn rầu không biết nghỉ Quốc Khánh nên làm gì đây.

Quốc Khánh ba ngày, nhưng là ngày nghỉ vừa vặn từ thứ hai đến thứ tư, cậu thứ bảy lại không có lớp, cho nên tổng cộng có năm ngày nghỉ, nghỉ ài như vậy không làm gì thật đúng là không thể nào nghĩ nổi.

Cái gì đi du lịch cậu sẽ không tính đến, Quốc Khánh ngày nghỉ hàng năm người đông nghìn nghịt đi du lịch chính là mang vạ vào thân, chỉ sợ là một chấm nhỏ trong bức tranh đứng đầy người, in ra một tấm hình toàn người là người, thế đi làm gì?

Tịch Tây khổ tưởng mấy lần không có kết quả cũng tại tối đó nhận được một bức thư cảm ơn đến từ một vùng núi xa xôi hẻo lánh, đó là nơi cậu đến dạy học mùa hè trước. Trong thư có hơn mười câu cảm tạ cùng mười mấy chữ ký, nhìn hàng chữ cong vẹo Tịch Tây trong tay cầm bức thư không gọi là đẹp cho lắm vui vẻ cười cười.

Cuối cùng, Tịch Tây sờ sờ đầu, chạy tới đi tìm Đại ca đi.

Tịch Đông tự mình thành lập công ty đưa ra thị trường đã hơn một năm rồi, đoạn thời gian trước hắn nghĩ Tịch thị sẽ để lại cho Tịch Nam quản lý, chính mình chuyên tâm quản lý công ty mình, Tịch Nam sớm mong Tịch Đông lăn đi để cho chính mình thi triển quyền cước cho nên Tịch Đông cũng không phải lo lắng nhiều, thời gian đương nhiên so Tịch Nam nhàn rỗi hơn chút ít.

Đối với Tịch Tây mặt liệt xuất hiện Tịch Đông khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc sau đó tiến lên ôm bả vai đệ đệ liền kéo vào phòng làm việc của hắn. Kinh hỉ qua đi Tịch Tây nói câu đầu tiên lại để cho Tịch Đông vung mắt trừng cậu, “Em muốn anh xuất tiền tài trợ ngươi hơn mười vé vào cửa công viên trò chơi?”

Tịch Tây cúi đầu, đầu cúi thấp, thanh âm càng nhỏ: “Còn, còn có hai lái xe cùng hai chiếc xe du lịch…” Tịch Đông làm việc đều là đại thủ bút (kiếm được rất nhiều) hơn nữa công ty hắn cũng là công ty lớn rồi, mấy năm này một bên có Tịch thị bảo kê phát triển lại càng nhanh chóng, phúc lợi cho công nhân viên đương nhiên cũng không kém, hàng năm đều tổ chức du lịch gì đó, cho nên mấy chiếc xe bus là không thiếu được.

Tịch Đông thầm mắng cái này đệ đệ không tiến triển đồng thời còn oán trách cậu đối đãi người khác so người trong nhà còn để tâm hơn, nhưng người nhà mình đều bận rộn bảo cậu về đó cũng sợ cậu buồn bực, cho nên sau một phen đấu tranh tâm lý, Tịch Đông vẫn là đap ứng, nhưng với yêu cầu: “Dành ra một ngày về nhà đi.”

Tịch Tây Nguyên bản định ba ngày ở bên ngoài còn lại hai ngày ở nhà đấy, cho nên đáp được rất sảng khoái: “Tốt, Đại ca, đừng nói một ngày hay hai ngày cũng không thành vấn đề.”

Tịch Đông rốt cục bất đắc dĩ cười cười, “Tốt, nhớ rõ đấy, đến lúc đó đừng quên.”

Tịch Tây không ngừng gật đầu, miệng hứa hẹn liên tục, nhưng là về sau hắn mới biết được cái gì gọi là kế hoạch cản không nổi biến hóa, kế hoạch của ngươi dù cho trong lòng nghĩ được tươi đẹp đến mức nào, đem ông trời đã muốn thì đến quân đội còn không phải chỉ có phần lỡ hẹn?

Cùng Tịch Đông thương lượng thời gian xuất phát sau đó Tịch Tây đi ra cửa hàng mua rất nhiều đồ dùng học tập văn phòng phẩm, gọi người chuyển tới ký túc xá, về đến nhà đã thấy một người tội nghiệp ngồi đó.

Lúc ấy đã là hơn bảy giờ tối rồi, bởi vì hành lang ký túc xá nơi này xa ánh đèn nhất nên rất tối, thậm chí đã hoàn toàn tối đen lại, Tịch Tây chứng kiến bóng dáng kia trái tim nhảy một chút, nhưng nhìn kỹ lại thân ảnh kia cùng người trong tưởng tượng không hợp dáng người liền thở dài một hơi, nhẫn nại trong nội tâm dâng lên cảm giác mất mác miễn cưỡng nói: “Tiểu Bắc, em tại sao lại ở chỗ này?”

Cũng không biết Cố Tiểu Bắc tại nơi hẻo lánh này ngồi đã bao lâu, con mắt nhắm đôi má đã khô cạn vệt nước mắt, thời điểm nghe được thanh âm bỗng dưng mở to mắt, sau đó mắt to ba ba chảy ra những hạt ngọc.

Chứng kiến sau lưng Tịch Tây có người nó mới vội vàng đem nước mắt lau khô, đáng thương nhếch miệng nhỏ, “Anh trai…”

Tịch Tây tâm liền mềm nhũn, nhìn thấy người khác khóc cậu cái gì lý trí đều không có luống cuống tay chân, miệng vừa nói an ủi một bên vội vàng móc ra cái chìa khóa mở cửa bật đèn để cho nhân viên đem đồ đạc chuyển vào, thanh toán xong xuôi sau đó kéo Cố Tiểu Bắc vào trong phòng, mang nó đến phòng tắm lau mặt rồi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em như thế nào chạy tới nơi này rồi hả?”

Cố Tiểu Bắc ngây ngốc lắc đầu, đầu óc so với người thường chậm hơn mấy nhịp nhưng là Tịch Tây thấy nó mười tám tuổi đã ra ngoài làm công vẫn không quên nhớ đến ông nội trong nhà, mỗi câu nói đều lộ vẻ tinh khiết tốt đẹp, là cậu biết đứa bé này chẳng những kiên cường còn rất hiểu chuyện.

Hai mươi ngày này Cố Tiểu Bắc thường xuyên cùng Cố Tiểu Bắc liên lạc điện thoại, có đôi khi trò chuyện một hai tiếng đồng hồ, mặc dù cuối cùng Tịch Tây nhìn điện thoại đều không biết mình đến cùng nói mấy thứ gì đó, đoạn thời gian buồn chán này mới có thể vui vẻ chút ít.

Nói chuyện càng nhiều lại càng thấy tâm đầu ý hợp, cũng khiến Tịch Tây hiểu rõ tính cách Cố Tiểu Bắc, đứa nhỏ này rất ít khóc, cho dù không vui cũng giấu ở trong lòng, hiện tại khóc lên tất nhiên thập phần nghiêm trọng rồi, hơn nữa chuyện này nhất định là liên quan đến tên lão bản coi nó là bảo bối đó.

Cố Tiểu Bắc cái mũi thút thít, “Lão bản hắn ôm người khác còn nói không cần tui nữa, hắn đã từng nói qua chỉ ôm tui một cái, chưa từng nói sẽ không cần tui nữa…”

Tịch Tây trong lòng đau xót, trái tim lập tức khó chịu, miệng động vài cái, cuối cùng vẫn là nói không ra lời.

Cố Tiểu Bắc khóc khóc nhưng không đổ lệ rồi, nhưng là mu bàn tay vẫn theo quán tính vuốt khuôn mặt, mơ mơ màng màng nói, “Lão bản xấu nhất rồi, hắn vậy mà ôm cái kia tỷ tỷ, bất quá tỷ tỷ rất đẹp…”

Tịch Tây thở dài, sờ lên gáy nó, nói: “Tiểu Bắc, lão bản em không có khả năng không cần em nữa, các ngươi cùng một chỗ hơn mấy tháng rồi, hắn đối với em cảm tình rất sâu…” Tịch Tây cũng không nói suông, lúc nói chuyện cùng Cố Tiểu Bắc Lăng Miện Tỉnh rất bất mãn, nếu không phải cường hành cướp điện thoại thì là một bên quấy rối lại để cho Cố Tiểu Bắc phân tâm.

Hơn nữa, một người nam tử liều mạng bất chấp người nhà phản đối đưa nó mang về gia tộc chứng thực, chỉ bằng một chuyện này, Tịch Tây tựu cũng không hoài nghi Lăng Miện Tỉnh đối với Cố Tiểu Bắc là không thật lòng.

“Không, lão bản hắn nói không cần tui rồi…” Cố Tiểu Bắc rất kiên trì, nói đến đây ánh mắt đều có điểm ngốc trệ, sững sờ nhìn một góc không nói lời nào.

Tịch Tây thấy vậy cũng không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng, cậu mặc dù là người hiền lành nhưng là bởi vì quá trung thực, lời dễ nghe cũng sẽ không nói, sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng hỏi nó có đói bụng không, mang nó ra ngoài ăn tối mới quay về ký túc xá.

Sau đó, tranh thủ lúc Cố Tiểu Bắc bị cậu đẩy đi tắm, chần chờ một chút vẫn là gọi điện thoại, đối phương rất nhanh đã tiếp rõ ràng cho thấy chờ đợi đã lâu, Tịch Tây sửng sốt một chút đi thẳng vào vấn đề nói: “Lăng tiên sinh, anh không đón tiểu Bắc trở về?”

Bên kia trầm mặc nửa ngày, Tịch Tây hoài nghi đã nghe được nam tử cường thế kia thở dài, “Không được, tôi bên này bề bộn nhiều việc hắn không thích hợp ở bên cạnh tôi… Vậy làm phiền cậu chiếu cố hắn vài ngày a, xong việc tôi lập tức đưa hắn đón trở về.” Dứt lời, cũng mặc kệ Tịch Tây phản ứng gì cúp điện thoại.

Thế không phải nói Cố Tiểu Bắc phiền toái sao…

Tịch Tây sờ sờ ngực, trong nội tâm bỗng nhiên không rõ sao lại cảm thấy may mắn khi có Cố Tiểu Bắc đến.

Ngày hôm sau, cùng với tiếng hoan hô của Cố Tiểu Bắc, Tịch Tây dẫn theo nó còn có một đống văn phòng phẩm hướng tới vùng núi xa xôi xuất phát.