Tịch Tây kinh ngạc há miệng, trong nội tâm ủy khuất, quả muốn tự hỏi mình rốt cuộc lúc nào cùng Lăng Mộc Phong nói như thế ah?
Lăng Mộc Phong kéo Tịch Tây đi đến thang máy, đồng tử Tịch Tây liền co lại một chút, sau đó thừa dịp Lăng Mộc Phong phân tâm ấn phím cậu dùng sức giãy ra khỏi tay Lăng Mộc Phong miệng vừa nói: “Tôi đi thang lầu.” Sau đó rất nhanh chạy đến chỗ thang lầu.
Tay bị Lăng Mộc Phong một mực nắm đấy, mỗi một nhịp đập của cậu hắn cũng có thể cảm giác được, cho nên hắn tự nhiên cũng cảm thấy Tịch Tây lúc đến gần thang máy liền run rẩy, hắn lập tức khẽ giật mình thì trong lòng bàn tay đã trống không.
Tịch Tây làm việc quang minh lỗi lạc, ngoài chuyện ở chung cùng hắn ra thì rất ít khi cậu trốn tránh như vậy, bóng lưng của cậu vội vã đến mức Lăng Mộc Phong cảm thấy không bình thường.
Động tác trốn tránh rõ ràng mang theo run rẩy cùng sợ hãi…
Lăng Mộc Phong không nghĩ nhiều, lập tức xoay người đuổi theo, hắn xuất thân bộ đội đặc chủng động tác nhanh nhẹn không nói nhưng Tịch Tây đi trước vài giây hơn nữa cậu cũng là giáo viên thể dục động tác tự nhiên cũng không kém, cuối cùng Lăng Mộc Phong đuổi đến năm tầng mới theo kịp Tịch Tây.
Bắt lấy cổ tay của cậu, trước cửa ra vào ký túc xá quấn chặt lấy eo của cậu, nhíu mày, “Đi nhanh như vậy, sao, bộ dạng giống như gặp quỷ vậy?”
Tịch Tây trong lòng co rụt lại, đã một hồi khó chịu, khí tức của hắn lại để cho cậu một hồi không được tự nhiên, cậu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Không có gì.”
“Thật sao?” Lăng Mộc Phong híp mắt, tại hành lang có chút lờ mờ ánh mắt càng phát ra tĩnh mịch.
Tịch Tây cảm giác mình thực con mẹ nó đàn bà, sau đó duỗi ra khuỷu tay hữu lực dùng sức hướng ngực Lăng Mộc Phong đánh tới. Lực đạo của cậu dùng tám phần Lăng Mộc Phong cũng chỉ là hừ nhẹ một tiếng, con ngươi trừng cậu lạnh lùng nói: “Tịch Tây, em không muốn sống phải không?!”
Sờ sờ chóp mũi, Tịch Tây nuốt nước bọt mở cửa bên cạnh, đến lúc đóng cửa lại cậu liền hối hận.
Giơ tay muốn bật đèn, nhưng tay còn chưa kịp sờ đến công tắc đã bị Lăng Mộc Phong một bả đặt ở trên tường, sau đó thân thể cũng mạnh mẽ bị đặt tại vách tường lạnh buốt nguội lạnh, sau đó hai chân bị một đầu gối cường ngạnh khai mở, bả vai bị hung hăng đè lại, cuối cùng Lăng Mộc Phong cao hơn cậu gần mười cm, con ngươi sau thấu kính chặt chẽ giam cầm lấy hô hấp của cậu.
Tịch Tây trừng mắt, “Lăng Mộc Phong, anh…”
“Hừ!” Lăng Mộc Phong phiết môi hừ lạnh một tiếng, tay đè lên bả vai Tịch Tây càng dùng sức, Tịch Tây cảm giác xương bả vai đều muốn nát, trong nội tâm đau đến mắng chửi người này khí lực như thế nào lớn như vậy.
Lăng Mộc Phong cuối cùng thấy cậu đau đến nhăn nhó liền trêu chọc nở nụ cười, nói: “Liền nói em khí nhược chỉ có thể bị anh áp em còn không tin, đáy lòng không thoải mái cũng không dám trách mắng, kìm nén bực bội cũng không sợ đem mình nín hỏng!”
Tịch Tây nghe xong mắt trợn trắng, thầm nghĩ cái này con mẹ nó đều là ai làm hại!
Trong lòng oán thầm như vậy nhưng là trên bờ vai lực đạo thực sự ít đi một chút, đau đớn nhỏ hơn Tịch Tây đồng thời mở mắt, liền thấy Lăng Mộc Phong mặt gần trong gang tấc, mượn ánh trăng sáng tỏ gương mặt của hắn càng hiện lên rõ ràng.
Ở góc độ này Tịch Tây thấy rõ kỳ thật Lăng Mộc Phong lông mi sau thấu kính rất cong rất mềm rất dài, mà chỗ chân mày… ồ?! Chỗ chân mày bị gọng kính che khuất là cái gì? Nốt ruồi?!
Tịch Tây mắt mở to, liền mở miệng, “Anh chỗ khóe mắt đó là… nốt ruồi?”
Lăng Mộc Phong ánh mắt bỗng dưng lay động, nếu như là ban ngày Tịch Tây nhất định có thể chứng kiến gương mặt trắng trẻo kia đỏ một mảnh, nhưng là Tịch Tây không biết thân biết phận đã quên chính mình bị người khác vững vàng giam cầm, càng to gan tiếp tục nói: “Thật sự a, đó là màu đỏ phải không?”
“Câm miệng!” Lăng Mộc Phong cả giận, cúi đầu liền đem miệng Tịch Tây chặn lại.
Cường thế mà hữu lực hôn lên miệng Tịch Tây, toàn bộ hô hấp đều hút đi rồi, để lại Tịch Tây hai mắt mở to.
Lăng Mộc Phong cảm thấy buồn cười cho nên cũng theo cậu đi, chính mình cúi đầu trong khoang miệng người ta tùy ý cướp đoạt, mỗi lưỡi cùng nhau dây dưa, thẳng đến hai người cũng nhịn không được muốn hô hấp, nước bọt từ đôi môi hai người tạo thành một sợi bạc, Lăng Mộc Phong mới buông ra.
Đây là Tịch Tây sống 24 năm trên đời lần thứ hai hôn môi, nụ hôn này đối với cậu rất có tư vị, cậu tuy là nam tử, nhưng cũng bị Lăng Mộc Phong đoạt đi hô hấp đoạt đi sức lực, toàn thân đều cảm thấy mềm nhũn.
Sau đó, cơ hồ là thuận lý thành chương, tay Lăng Mộc Phong đặt ở bả vai Tịch Tây hướng xuống dưới, không để ý Tịch Tây cứng ngắc cùng sợ hãi tự tiện xuyên qua vạt áo vuốt cơ bắp rắn chắc bóng loáng.
Chỉ là một cái hôn môi, rất nhanh hai người thân thể đều bắt đầu khô nóng, mà phần này khô nóng tăng theo đυ.ng chạm của Lăng Mộc Phong đến chỗ động tình, môi của hắn mυ"ŧ qua cổ Tịch Tây, thấy cậu hô hấp dần dần gia tốc tâm tình rất tốt, tại hầu kết dùng chút lực đạo cắn mấy ngụm, quả nhiên nghe được Tịch Tây nhẹ rêи ɾỉ.
Khàn khàn cười nhẹ một tiếng, cảm thấy khi dễ cậu, khi dễ một nam tử cường tráng thật sự chính là một điều thú vị, sau đó một tay cởϊ áσ sơ mi của cậu, tay lưu loát thuận theo cơ bắp trơn trượt đi vào giữa đũng quần đã cứng rắn.
Bờ môi đẹp mắt quá phận vừa vặn đi vào trước bộ ngực Tịch Tây, cứng rắn cùng nóng bỏng trong lòng bàn tay lại để cho hắn thoả mãn cười ra tiếng, Tịch Tây vì phản ứng thân dưới cảm thấy ảo não không thôi, mà phần này ảo não theo cử động của bàn tay Lăng Mộc Phong chậm rãi chuyển biến thành hút khí lạnh cùng đυ.c ngầu rêи ɾỉ.
“Còn nói mình không phải là đồng tính luyến ái? Ân?” Khí tức nóng rực phun tại ngực trái Tịch Tây, sau đó dưới Tịch Tây không cam lòng hừ nhẹ trong duỗi ra đầu lưỡi yêu hồng liếʍ qua cơ bắp trên ngực cậu, thè lưỡi ra liếʍ một điểm nam tính kia, sau đó Tịch Tây toàn thân chấn động!
“Ra, sờ anh…” Thanh âm khàn khàn, Lăng Mộc Phong nắm tay Tịch Tây bị chính mình đặt ở trên tường đặt đúng quần mình, ra lệnh.
Tịch Tây lập tức chấn động, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ lại để cho cậu tim đập rộn lên, nhưng vô luận như thế nào đều là nam tử, đến nước này rồi không còn khả năng còn sĩ diện thẹn thùng hay giả vờ cự tuyệt, hít thở sâu một hơi học Lăng Mộc Phong cử động bàn tay cùng đầu ngón tay.
“Ân…” Hơi thở nặng nề phát ra từ trong miệng Lăng Mộc Phong, sau đó hết thảy đều trở nên mất trật tự, không biết lúc nào hắn đã cởi bỏ mũ, kính mắt không biết bị ném đi nơi nào, tay chậm rãi kéo ra khóa kéo, đầu ngón tay trực tiếp cùng làn da chạm nhau, mang đến triều dâng lại để cho Tịch Tây thân thể mạnh mẽ co rút.
“Ha… ha…” Tập trung lên một điểm trên ngực Tịch Tây tinh tế gặm cắn, động tác trên tay càng phát ra mạnh mẽ cùng tình sắc, tay đi vào nguồn nhiệt đỉnh, nhẹ nhàng gảy một cái sau nhanh chóng ly khai, trên tay liền chuyển động nhanh hơn!
Lăng Mộc Phong một gảy kia cho là Tịch Tây sẽ nhịn không được tiết ra, cảm thấy tay của mình khuấy động kém quá rồi, thời điểm cậu không biết nên phản ứng như thế nào, Lăng Mộc Phong đã mò đến chỗ huyệt phía sau chọt nhẹ…
Một động tác kia sức ảnh hưởng thật sự quá mạnh mẽ, Tịch Tây không thể tưởng được chỗ đó của mình sẽ bị người đυ.ng chạm, sởn hết cả gai ốc một hồi lâu, trong lúc nghĩ lung tung gì đó đã được vững vàng đặt ở trên giường rồi.
Quần áo cởi hết, Tịch Tây cũng không hiểu tình huống ra sao, đầu óc đều tập trung vào tay Lăng Mộc Phong đang giở trò xấu, cái tay kia chỉ mang đến cảm giác ngoài sởn hết cả gai ốc vẫn là sởn hết cả gai ốc…
“Ân, Lăng Mộc Phong…” Tịch Tây muốn tranh thủ một chút…
“Hừ…” Lăng Mộc Phong trên mặt tình triều, lại rất nghiêm túc làm động tác bên dưới, thầm nghĩ về sau chính mình tính phúc phải dựa vào đây rồi…
Dù sao là lần đầu tiên, thời điểm Lăng Mộc Phong du͙© vọиɠ đẩy mạnh thân thể của mình Tịch Tây toàn thân đều ướt đẫm, nhìn Lăng Mộc Phong phía trên đồng dạng mồ hôi đầm đìa Tịch Tây nghiến chặt răng, vi cái quái gì chính mình mới là người bị áp!
“!” Lăng Mộc Phong đem nguồn nhiệt hoàn toàn đẩy mạnh vào chỗ đó, Tịch Tây cảm giác xé rách đến muốn ngất đi, nâng cao eo co rúm lại thân thể, Tịch Tây cắn răng mắng to: “Lăng Mộc Phong, anh, ân, anh con mẹ nó dựa vào cái gì áp tôi, anh nhẹ một chút sẽ chết ah!”
Lăng Mộc Phong lần đầu tiên cùng nam làm bí quyết cái gì căn bản không có, hơn nữa cũng không nghĩ ra Tịch Tây chỗ đó nhỏ như vậy, hắn tiến vào cũng rất vất vả, gặp Tịch Tây trung khí mười phần mắng chửi liền ác ý bắt đầu chuyển động.
“Lăng Mộc Phong, anh, anh… Hừ…” Tịch Tây đau đến mắng cũng mắng không nổi nữa rồi.
Nhẫn tâm căng ra hai chân Tịch Tây lại để cho cậu thích ứng sự hiện hữu của mình sau đó động tác dưới thân nhanh hơn, vui thích cũng tới, Lăng Mộc Phong tóc đều ướt đẫm, thanh âm khàn khàn nói: “Cố gắng thích ứng một chút…” Lần sau hắn sẽ lên mạng điều tra thêm có cái gì có thể giảm đau không.
“Hừ…” Tịch Tây cảm giác vẫn là thống khổ hơn là vui thích…
Lòng cậu có chút ai oán, cậu đây là lần đầu tiên trong đời bị đè đấy…
—
Editor: Tuột máu T^T