- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công
- Chương 3
Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công
Chương 3
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng trong tuần của Tịch Tây, nói thực ra cậu tuyệt không muốn đi gặp cái gì mặt, nếu không phải ba mình rơi xuống tử lệnh cậu bây giờ còn đang ở phòng ký túc xá giáo viên của S đại.
S đại cách Tịch gia không tính xa, đi lại cũng hai giờ đường xe, nhưng Tịch Tây không có ở nhà mà là lựa chọn hai tuần mới trở về một lần, có đôi khi thậm chí một tháng mới về.
Cậu lớn lên cũng không khó nhìn, chiều cao trên mức trung bình, dáng người rất tốt, theo mặt bằng chung thậm chí còn được xưng tuấn tú, nhưng là tại Tịch gia gien tốt thì cậu phải trung thực thừa nhận chính mình khó coi, vừa tốt nghiệp đại học đã bị bắt xem mắt hai lần.
Kỳ thật cậu cũng không có giống Tịch Bắc nói không có giá thị trường a, theo như lời của một số thầy giáo nói ở trường cũng có một vài cô giáo đối với cậu có hảo cảm đấy, hơn nữa mấy cô cũng không biết điều kiện nhà cậu.
Tịch gia là một trong số rất ít đại gia tộc tại S thị, Tịch thị tại trên thương trường càng là không ai không biết, người ta nói, hầu như tập đoàn công ty nào nghe đến Tịch thị đều cung kính giơ ngón tay cái lên.
Tịch Tây không thích mang mặt nạ cùng người đọ sức, làm không được trong nội tâm khó chịu ngoài mặt lại phải vờ vui vẻ cùng người nói cười, cậu ích kỷ không muốn ủy khuất chính mình phải vào Tịch thị làm nhân vật cấp cao, hơn nữa cậu cho rằng Tịch thị có Đại ca bá khí cường thế cùng Nhị ca năng lực siêu quần đã đủ rồi.
Thật vất vả thoát khỏi móng vuốt của yêu tinh Tịch Bắc trở lại chiếc giường rộng lớn nằm nửa giờ, xem chừng Tịch Bắc đã đi ngủ, liền đứng dậy, cấp thiết xỏ giày, sau đó nhẹ chân mở cửa phòng định lặng lẽ trốn về trường học.
Cậu hiểu rất rõ ba mình, xem mắt không thành ba sẽ không để yên! Hiện tại đã sắp bốn giờ chiều rồi, cậu còn không đi khó đảm bảo lão ba sẽ không trở về đột kích.
Rón rén đi xuống cầu thang, lập tức đã tới cửa chính, nhẹ tay vặn nắm cửa, trước mặt không phải là lão ba vẻ mặt uy nghiêm sao?
Tịch Tây trên mặt tươi cười rơi đầy đất, “Ba, ngài sao đã trở về rồi?” Trở về thật không phải lúc!
“Như thế nào, nhà này ta không thể về sao?” Tịch gia lão ba gừng càng già càng cay, nộ con mắt trừng Tịch Tây đầu lập tức rũ xuống, ngoan ngoãn mở ra cửa lớn để cho lão ba đi vào, dâng lên trà, ngồi sang một bên.
Lão ba không có nâng chung trà lên, ngay lập tức hỏi: “Hôm nay xem mắt thất bại?”
Tịch Tây cười đến xấu hổ, gật đầu, “Đúng vậy a.”
“Đối phương nói thế nào?”
“Ba?!” Tịch Tây ủy khuất, vặn vẹo ngón tay, mông cọ ah cọ, một bộ bị đả kích quay đầu ra chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Ngài không thể lưu chút mặt mũi cho con sao?”
Chiêu này Tịch Tây thường dùng, lần nào cũng hiệu quả, nhưng lần trở lại này hiển nhiên hết date rồi.
“Mặt mũi trọng yếu hay là con dâu trọng yếu?” Lão ba dựng râu trừng mắt, vừa bưng lên trà lại ‘Cạch’ một tiếng đặt trở lại bàn.”Ba đã nói cái gì? Nói đúng sự thật, nói đúng sự thật ah, cho dù người khác cự tuyệt con, con cũng phải hỏi nguyên nhân, tôi có cái gì không tốt, tôi sửa chẳng phải được rồi sao?”
Tịch Tây vặn đầu nói một câu: “Dung nhan không tốt như thế nào sửa, để mai con đi phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Xú tiểu tử, có đứa con nào nói chuyện cùng lão ba như vậy sao, ai không học lại học Nhị ca của con!” Lão ba nghe xong chỉ kém không có cầm chung trà nện cho nhi tử một trận!
Tịch Tây ảo não, vừa ổn định Ba đã bị cậu tức giận đến đỏ mặt tía tai vừa nói: “Ba, ba cũng đừng tức giận, người ta Lăng tiểu thư xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi ngay cả Bắc Bắc đứng một bên cũng chỉ là nhân vật phụ, như thế nào lại vừa ý Tịch Tây con!”
Lời này cậu không có nói quá, mặc dù cậu chưa từng thấy Lăng tiểu thư nên không có tư cách nói lời này, nhưng là anh trai người ta đều có thể đấu lại Phan An thì em gái có thể là Vô Diệm sao?
Tịch Bắc đã sớm đứng tại hành lang lầu hai xem cuộc vui nghe vậy đi xuống, một đôi mắt dễ thương rực sáng nhìn chằm chằm vào Tịch Tây, cười lạnh, “Tây Tây lời này của anh là như thế nào đây, anh không phải nói không gặp được Lăng tiểu thư vì người đến là anh trai người ta sao, anh trai người ta đưa ảnh chụp cho anh nhìn?”
Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn cho rằng Tịch Tây vì không muốn mất hết mặt mũi nên nói dối, nhưng nàng Tịch Bắc loại này có thể tùy tiện lấy ra so sánh với người khác?
“Bắc Bắc em cũng đừng làm loạn!” Tịch Tây đầu phình to, nỗ lực tỉnh táo lại nói: “Anh không phải nói cho em biết rồi đó, có anh trai tất có em gái, anh trai của nàng lớn lên tốt như vậy em gái có thể xấu ở chỗ nào?”
Tịch Bắc nghe vậy đôi mắt dễ thương ba quang lưu chuyển, nhìn nhìn Tịch Tây, lại nhìn lại trên người mình, tâm tình rất tốt thở phào nhẹ nhỏm, “Có anh trai tất có em gái? Xem ra cái nhận định này nên được sửa lại.” Miệng vịt chính là miệng vịt, ngốc chính là ngốc, nàng cho rằng Tây Tây vừa rồi gối đầu suy nghĩ nửa giờ sẽ có đối sách tốt một chút, xem ra nàng vẫn là kỳ vọng hơi cao vào cậu rồi.
“Tịch Bắc con ngứa miệng phải không?” Lão ba trừng con gái, sau đó nhíu mày hỏi Tịch Tây, “Con nói là Lăng tiểu thư cũng không có đúng hẹn đến, đi chính là anh trai của nàng?”
Tịch Tây thở dài, cẩn thận gật đầu.
“Vậy Lăng gia chẳng phải là đùa giỡn chúng ta Tịch gia sao?!” Lão ba trừng mắt, “Có thể người gọi là anh trai kia căn bản không phải người Lăng gia mà là bạn trai của Lăng tiểu thư, hai người tình đầu ý hợp nhưng là hai gia đình không môn đăng hộ đối nên cản trở bọn họ hẹn hò, thậm chí bức Lăng tiểu thư đi đường tắt…”
Tịch Tây có chút bội phục sức tưởng tượng lão ba nhà mình, ngắt lời lão nói “Ba, người ta mặc quân phục màu xanh lá, trên vai có ba sao.”
“Hắn là mặc quân phục đến xem mắt?” Tịch Bắc phản ứng nhanh nhất, con mắt toé sáng, “Đây chẳng phải là rất tuấn tú?”
Tịch Tây hồi tưởng đến gương mặt của Lăng Mộc Phong, trịnh trọng gật đầu, “Hắn là người đẹp nhất anh từng thấy.”
Tịch Bắc liều mạng ổn định trái tim nhảy loạn, “So Đại ca Nhị ca đẹp hơn?”
Tịch gia lão ba không cho là đúng, “Mặc quân phục nhất định là quân nhân rồi, con cho là quân nhân thì có thể lừa ba đây sao, còn trẻ như vậy trên vai đã có ba sao?! Tịch Tây con sống hơn hai mươi năm ngược lại tiến bộ không ít, học được nói dối?” Lão ba đen mặt, lão hiện tại thậm chí bắt đầu hoài nghi Tịch Tây đến cùng có đến xem mắt hay không.
Tịch Tây ủy khuất, “Ba, con không có nói dối, đối phương nói hắn gọi Lăng Mộc Phong thuộc quân khu miền Tây, quân nhân trong đó gọi hắn Lăng thủ trưởng.”
Thủ trưởng? Tịch gia lão ba nhíu mày, nói thực, lão mặc dù kính trọng cán bộ nòng cốt thế gia, nhưng là chưa từng chân chính cùng bọn họ tiếp xúc qua, dù sao thương trường cùng quan trường vẫn có giới hạn, gật đầu tặng lễ không thiếu được, nhưng không thích hợp quen thân.
Nếu không phải là vài ngày trước cụ ông ở A thị gọi điện nói có gặp chiến hữu cũ, cháu gái đối phương bằng lòng gặp Tịch Tây, lão sẽ không cùng quan trường tạo giao tình đâu.
Lão đối với quan trường coi như hiểu rõ, nhưng đối với cái gọi là quân đội lại không hiểu rõ lắm, nhưng tốt xấu lão cũng ăn muối hết vài thập niên, một câu nói đủ để cho lão hiểu được thủ trưởng cùng binh sĩ khác nhau.
Tịch Bắc lại vui vẻ, ưỡn ngực hóp bụng, chào một cái, nghiễm nhiên một đóa hoa hồng leng keng, “Thủ trưởng hảo!”
Tịch Tây tức giận nghiêng mắt liếc nàng, ngược lại hướng Tịch gia lão ba, gương mặt đầy vẻ thật thà thành khẩn, nói: “Ba, con hiện tại mới 24, việc lấy vợ thật sự không cần phải gấp.”
Tịch gia lão ba mắt khô khốc, nhìn gương mặt tiểu nhi tử ‘Không giống người thường’, thở dài một hơi, nghĩ thầm rốt cuộc là lão hại nhi tử, làm sao lại đem nó tạo thành cái hình dạng này
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công
- Chương 3