Chương 18

Sau đó Lăng Mộc Phong cùng Nhâm Khanh Khanh hai người đã nói những gì Tịch Tây không biết, cũng không phải cậu thấy nhà người ta đang lục đυ.c lại cụp đuôi chuồn mất, mà là Tịch Bắc một cuộc thoại khẩn cấp khiến cậu phải vội vàng rời đi, lúc đi cậu không quay đầu lại cho nên cũng không có chứng kiến Lăng Mộc Phong ánh mắt là ý cười nồng đạm.

Trong điện thoại Tịch Bắc thật sự rất gấp, nàng bên kia đô đô ồn ào tất cả đều là tiếng ầm ĩ, Tịch Tây sợ các nàng trong quá trình nấu ăn xảy ra chuyện cho nên cũng bất chấp chỉ xỏ dép lê, vội vàng chạy đến ký túc xá nữ.

Tại trên đường Tịch Tây nghĩ tới hơn mười loại tình huống, thứa ăn nửa chín nửa sống, bị bỏng, đã xảy ra hoả hoạn, có người bị điện giật… Từ bình thường đến nghiêm trọng cậu đều nghĩ qua rồi, nhưng cậu như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ là tình huống như thế này, khiến cậu vừa đi vào ký túc xá liền lâm mộng.

Đây gọi là ký túc xá nữ, nói loạn thất bát tao đều không đủ, buổi sáng hôm nay cậu đến đưa bữa sáng còn sạch sẽ. Mà này đều chưa tính, thời điểm cậu chứng kiến Cát Thiên Thiên đồng học, liền mục trừng khẩu ngốc (chết lặng =)))!

Tịch Tây không thể kiềm chế vươn ngón trỏ chỉ vào Cát Thiên Thiên tóc xoã tung, hai tay cầm dao phay, thanh âm đều run rẩy, “Cát đồng học… em, chúng ta có việc từ từ nói, động dao sẽ bị thương đó…”

“Tam ca…” Tịch Bắc không đợi Tịch Tây nói xong ngẩng đầu nhào vào trong ngực cậu, anh anh rên rĩ, “Em thật đói…”

Tịch Tây đã hơn mười năm chưa thấy qua Tịch Bắc khóc nhè, trong lòng lại thấy thương, nhưng sự chú ý của cậu vẫn còn trên người Cát Thiên Thiên, “Cát đồng học, trước bỏ dao xuống…”

Lắc đầu, Cát Thiên Thiên khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ một lời rõ ràng, ngón trỏ nhỏ nhắn chỉ vào một góc giường, “Con gà kia còn chưa làm thịt, cơm trưa sẽ không được ăn.”

Tịch Bắc từ trước ngực Tịch Tây thò đầu ra, mắt trợn trắng, “Hiện tại cũng 12h45′ rồi, chúng ta đã dùng 40′ nó ngay cả một cọng lông cũng chưa động vào được, theo như cái tốc độ này chúng ta chắc phải tới sang năm mới được ăn ah, chẳng lẽ hôm nay nhịn ăn trưa?”

Tịch Bắc nói tuyệt không nể tình nhưng Cát Thiên Thiên hai má cái không có một tia đỏ, con mắt thoáng nhìn một thùng đựng nước vừa rồi đặt ở cửa ra vào liền đi qua cũng không gọi Tịch Tây hỗ trợ, một tay cầm dao một tay nhấc thùng nước lên, Tịch Tây không khỏi nuốt nuốt nước bọt.

Tịch Bắc ở ký túc xá nhìn nhiều đã quen, trên mặt không có một tia kinh ngạc, chỉ là đang sờ sờ bụng, ánh mắt ai oán, như một cành hoa ũ rũ cúi đầu.

Tịch Tây nhìn thấy thực khó chịu, hỏi chốt một câu: “Các em tại sao phải mua gà sống?” Nếu là đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn vì cái gì không chọn thịt tươi thuận tiện sạch sẽ, các nàng không phải không biết nhặt lông mổ gà a?

Hạ Vũ cùng phòng Tịch Bắc bĩu môi, “Thiên Thiên nói thời điểm nàng đi qua chợ bán thức ăn chứng kiến con gà này liếc mắt đưa tình với nàng, dùng ánh mắt gọi nàng mang nó trở về ‘làm thịt”, nàng không đành lòng cho nên liền…” Hai chữ ‘làm thịt’ nói đến phi thường hữu lực.

Tịch Tây đỡ trán, đỉnh đầu từng bầy quạ đen cạc cạc bay qua, cuối cùng cậu còn mang theo chút ít chờ đợi hỏi, “Ngoại trừ gà các em còn có gì khác không, vì sao không nấu trước thịt hoặc rau đi?”

“Có thịt nạc, xương sườn, nấm hương, rau củ thì có một cân.” Tịch Bắc vểnh lên ngón tay đếm.

“Vậy những nguyên liệu này xử lý hết rồi?” Tịch Tây ngay cả thanh âm của mình nghe cũng không thấy có chút nào chờ mong.

“Chưa!” Mấy cái tiểu nữ sinh rất nghiêm túc nhất trí lắc đầu.

Quả nhiên! Tịch Tây thở dài vô lực, liếc qua Tịch Bắc nói: “Vậy gọi anh đến làm gì? Em cũng không phải không biết anh căn bản không nấu ăn được.”

“Ah!” Trừ Tịch Bắc ba cái tiểu nữ sinh đều đồng thanh kêu rên, các nàng đều cho rằng Tịch Tây tốt bụng như vậy vừa nhìn đã cảm thấy trụ cột gia đình nhất định là biết nấu ăn, không thể tưởng được…

“Cũng không biết hiện tại cangtin còn đồ ăn không…” Một người bạn cùng phòng Tịch Bắc Mạc Du Hạ rủ xuống cái đầu thì thào lẩm bẩm.

“Hiện tại đến lúc nào rồi, nếu như chính thức khai giảng cangtin vẫn có khả năng có đồ ăn, chỉ là hiện ở trường học chỉ có các em là sinh viên năm nhất, cangtin ngày bình thường đến 12:30 sẽ đóng cửa nghỉ ngơi, hiện tại cũng sắp một giờ chiều làm sao có thể còn có?” Tịch Tây rất tức giận nói.

“Bọn em làm sao bây giờ, Tam ca anh tìm cách đi…” Tịch Bắc đáng thương hề hề, đôi mắt xinh đẹp mê mê mang mang, bĩu môi nói: “Bọn em buổi chiều còn phải huấn luyện quân sự mấy tiếng đồng hồ, không được ăn sẽ đói ngất đi mất…”

Tịch Bắc lời nói vừa ra, cả đám cùng phòng liên tục gật đầu, một người cùng phòng khác Mạc Du Hạ còn vặn tay, nháy mắt nói: “Tịch lão sư, thầy xem… Thầy có thể mang bọn em ra ngoài ăn được không?”

Về điểm này Tịch Tây sớm đã nghĩ đến, nhưng cậu lắc đầu thở dài, “Thầy không có xe không thể đưa các em đi, hơn nữa hiện tại taxi ở cổng trường cũng đã đi mất từ lúc tan học xong rồi, nếu như đi bộ ít nhất phải hơn hai mươi phút mới tới được. Hơn nữa, quan trọng nhất là bây giờ là giờ cao điểm, không đặt chỗ sớm chỉ sợ ngồi đó một tiếng cũng chưa được ăn…”

Tịch Bắc kêu rên: “Vậy làm sao bây giờ?!”

“Nếu không các em trước đem những thứ này đi nấu ăn tạm?” Tịch Tây đề nghị. Được ăn còn hơn là không.

“Cũng chỉ biết như vậy.” Tịch Bắc mím môi, vô lực dựa vào trên người Tịch Tây.

Tịch Tây không nói gì giơ tay vuốt đầu của nàng, như trấn an một chú cún nhỏ.

Tịch Tây cho rằng công việc cứ như vậy là có thể giải quyết, ai biết cậu vẫn là quá lạc quan rồi, cậu cũng không biết, ngay cả gà còn chưa làm được thì những nguyên liệu khác nấu thế nào?

Quả nhiên, lúc Tịch Tây lo lắng ở một bên vì các nàng thu thập tàn cuộc vụ ‘Làm thịt gà’ trong 10′, bốn nữ hài tử phân công nhau làm việc, Hạ Vũ Duy vo gạo, Tịch Bắc rửa nồi, Cát Thiên Thiên thái thịt, Mạc Du Hạ rửa rau, nhưng thời điểm Hạ Vũ Duy vo gạo tình huống lại lần nữa xảy ra —— tiểu nữ sinh đem hơn phân nửa gạo rớt xuống ống chặn rác dưới bồn rửa, mấy người khác nhìn thấy chỉ biết đảo mắt.

Tịch Tây khi đó vừa vặn giúp các nàng đổ rác trở về, xem các nàng động tác này không khỏi nghi hoặc đi đến xem, cậu lần này không có chấn động chỉ là nhìn Tịch Bắc đói bụng đến hóp lưng lại như mèo tâm lại co thắt.

“Tớ đến siêu thị mua mấy gói mì ăn liền trở về a.” Cảm thấy đã không có biện pháp khác Hạ Vũ Duy nói xong đã xỏ vào dép lê lấy ví ra muốn đi đến cửa.

“Ah, thật sự phải ăn mì ăn liền ah.” Nữ hài phương Nam Cát Thiên Thiên gần đây rất phản cảm những loại thực phẩm rác rưởi này, rõ ràng đã cảm thấy không có đường lui nàng vẫn nhịn không được phản đối: “Đừng a, mì ăn liền tính kí©h thí©ɧ rất mạnh đối với thân thể cùng làn da đều không tốt…”

Mạc Du Hạ trực tiếp cho nàng một ánh mắt sắc như dao, cường hãn nói: “Cậu toàn thân thủy thuỷ nộn nộn, đem cậu nấu lên như thế nào?!”

Cát Thiên Thiên co rúm lại thân thể, rất nghiêm túc lắc đầu, “Đừng…”

Tịch Tây dở khóc dở cười, cậu đưa mắt nhìn Tịch Bắc mặc dù đói bụng nhưng thực sự rõ ràng đối với mì ăn liền lộ ra chán ghét lại cảm giác bụng mình là thập phần no đủ.

Đúng vậy a, cậu vừa rồi được hưởng thụ bữa tiệc ngay cả nhà hàng Tây cao cấp cũng thua kém ah, mà Tịch Bắc hiện tại còn đang đói bụng, sớm biết như vậy đã chừa một chút cho nàng ăn… Nghĩ đến bụng mình còn đang no căng, Tịch Tây trong nội tâm càng thấy áy náy, thầm nghĩ nếu như mình lúc ấy phản đối thái độ kiên quyết một chút thì tốt rồi ah, đáng tiếc trên đời không có chuyện hối hận.

Ah! Đúng rồi!

Tịch Tây nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời, cậu không biết nấu nhưng Lăng Mộc Phong biết ah, cậu có thể thỉnh cầu hắn giúp đỡ ah!

Bất quá, hắn sẽ đáp ứng sao…?

Tịch Tây hồi tưởng đến Lăng Mộc Phong thân ảnh ưu nhã cao quý, trong nội tâm tràn đầy không xác định.

Nhưng, chẳng lẽ thật sự trơ mắt ếch ra nhìn mấy đứa nhỏ ăn mì ăn liền? Một gói mì có thể no bụng được sao, chỉ sợ buổi chiều huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu mấy cái nha đầu đã đói đến rối tinh rối mù!

Nghĩ đến bộ dáng đáng thương của đám Tịch Bắc, Tịch Tây nhắm mắt, cắn răng, lấy điện thoại trong túi ra, cậu không có số điện thoại Lăng Mộc Phong chỉ có thể gọi cho Nhâm Khanh Khanh, trước hỏi Lăng Mộc Phong còn ở chỗ nàng hay không, không có thì hỏi nàng số điện thoại, sau đó…