Chương 14

Không biết có phải là vui quá hay không, Tịch Tây sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần rất sảng khoái, ngoài cửa sổ ánh nắng rọi xuống rực rỡ tới cực điểm, cậu lập tức cảm thấy toàn thân vô cùng hăng hái. Vệ sinh xong đi ra cangtin trường học mua mấy phần bữa sáng, ăn hết một phần của mình sau đó đến ký túc xá Tịch Bắc, bữa sáng lần này cậu là dựa theo yêu cầu của mấy cô tiểu nữ sinh mua đấy, nhưng vẫn bị các nàng bắt bẻ.

Tịch Tây đương nhiên không có khả năng cùng tiểu nữ hài so đo, nhanh tay nhanh chân bỏ chạy, cậu cũng không muốn một lần nữa bị kéo vào ký túc xá nữ, cái kia rất xấu hổ ah, bị người thấy nhiều lần chỉ sợ đồn đãi bay đầy trời, mình thì không sao nhưng danh dự của sinh viên cũng không đùa được.

Hôm nay là huấn luyện quân sự ngày thứ hai, các sinh viên rõ ràng đã có tiến bộ, lớp của Tịch Tây đều không có người té xỉu, chỉ có một hai cô nữ sinh thân thể mảnh mai mỗi nửa giờ huấn luyện sẽ xin ra khỏi hàng nghỉ năm phút, lại để cho Tịch Tây bớt lo không ít, cậu cuối cùng cũng không cần phải đến phòng y tế nồng nặc mùi thuốc nữa, cậu không thích mùi thuốc.

Mặc dù như thế, nhưng Tịch Bắc lại như cũ lại để cho cậu lo lắng, nha đầu kia thậm chí ngay cả huấn luyện quân sự đều không mang theo nước đến uống!

Thời điểm huấn luyện quân sự mất nước rất nhanh, mỗi một học sinh đều biết mang một bình nước lớn đặt ở bên sân, sau mỗi một giờ huấn luyện huấn luyện viên sẽ cho bọn họ thời gian 10 phút uống nước, một lần uống, một chai nước một lít nước bình thường sẽ chỉ còn một nửa hoặc một phần ba.

Ngày đâu tiên quân huấn một vài nữ sinh thích mang mấy đồ vật nhỏ xinh, ngay cả bình nước đều là rất manh rất đáng yêu, không thể chứa nhiều nước, nên hai tiếng dùng nước đều phải tiết kiệm, đừng nói ba tiếng có bao nhiêu gian nan.

Trải qua ngày đầu tiên giáo huấn thê thảm đau đớn, rất nhiều sinh viên cũng bất chấp chưng diện, đều mua bình nước lớn, thời điểm từng ngụm từng ngụm uống, vẻ mặt sảng khoái.

Tịch Bắc ngược lại không hiểu chuyện, chẳng chuẩn bị cái gì, ngày đầu tiên thậm chí tay không xuống huấn luyện quân sự, bỏ mặc dặn dò của giáo viên cố vấn, nhưng một giờ sau thì không chịu nổi, Tịch Tây đành phải chạy đến siêu thị gần trường học mua một bình nước khoáng cho nàng.

Mà ngày hôm nay Tịch Bắc lại cố tình như vậy, Tịch Tây lần này không mua nước cho nàng nữa, một đôi mắt đen láy nhìn em gái mình.

Lúc này Nhâm Khanh Khanh đi tới, nhẹ nhàng cười nói: “Hai anh em làm sao vậy?”

“Nhâm lão sư hảo.” Tịch Bắc giả bộ nhu thuận, hướng Tịch Tây le lưỡi sau đó chạy mất.

Tịch Tây gãi gãi sau gáy, cười khổ, “Nhâm lão sư chê cười, nha đầu kia bị người trong nhà làm hư rồi.”

Lắc đầu, Nhâm Khanh Khanh rất có chừng mực không có tiếp tục nói chuyện về gia đình Tịch Tây, cầm trong tay hai bình nước, đều đưa cho cậu, nói: “Tịch lão sư uống đi, đứng ở đây hơn hai giờ cũng không thấy thầy uống một ngụm nước, còn bình nữa cho Tịch đồng học cũng được.”

Tịch Tây kinh ngạc nhìn nàng, sau đó gật gật đầu cầm lấy, “Cảm ơn cô Nhâm lão sư.”

“Đừng khách khí.” Nhâm Khanh Khanh nói xong liền rời đi, được hai bước thì dừng lại, quay đầu lại tự nhiên cười nói, “Đúng rồi, Tịch lão sư trưa nay nhớ tới nhé!”

Tịch Tây cầm lấy nước trong tay, nghe được lời của nàng khẽ ngẩng đầu, lại gật đầu, trong nội tâm đã có một cái nghi vấn —— Nhâm lão sư đây là ý gì? Nàng để ý tới mình?

Không, không thể nào, Nhâm lão sư lớn lên tốt như vậy, theo đuổi nàng danh môn quý công tử mấy xe tải đều chở không hết như thế nào lại thích cậu cái tên đại quê mùa này chứ? Sẽ không đâu, sẽ không đâu…

Nhâm Khanh Khanh cho nước cậu uống một bình, một bình cho Tịch Bắc, Tịch Bắc đang vừa chạy vừa nói chuyện phiếm với đồng học, đối tượng được nhắc đến vừa vặn là Lăng Mộc Phong.

Cậu chưa từng thấy qua Tịch Bắc nha đầu kia sùng bái một người như vậy, trên mặt đều là ngưỡng mộ, “Lăng thủ trưởng thật sự siêu soái nha, ngày hôm qua chúng ta ngồi ăn cơm cùng một bàn tớ ngay cả động cũng không dám động nhiều, hơn nữa, hắn ăn cơm bộ dạng cực kỳ ưu nhã…”

Tịch Tây thật muốn bấm tay gõ đầu nàng, Đại ca Nhị ca lớn lên cũng không tệ, năng lực cũng đủ xuất sắc, làm sao lại chưa nghe thấy nàng khen qua hai câu?

Trai đẹp nhà mình cũng chỉ là trai đẹp mà thôi, còn trai đẹp nhà người ta chính là một điểm mê người một điểm phỉ thúy đúng không? Tịch Tây rất là tức giận đem nước ném cho Tịch Bắc, trong nội tâm bênh vực cho Tịch Đông cùng Tịch Nam.

Lăng đại thủ trưởng thực là đồ yêu nghiệt, đυ.ng phải hắn thực không có chuyện tốt! Tịch Tây rất ít giận chó đánh mèo nghĩ.

Ý nghĩ này từ đáy lòng nảy mầm không đến hai giờ, liền xẹp lép dưới một bàn đầy đồ ăn tinh xảo.

Tịch Tây không thể tưởng tượng được Lăng Mộc Phong vậy mà biết nấu cơm Tây, hơn nữa cái hương vị kia làm cậu hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào, một bên vùi đầu ăn một bên tán thưởng, như thế nào ăn ngon như vậy ni, như thế nào ăn ngon như vậy ni~~~

Buổi trưa sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tịch Tây vốn muốn mua cơm trưa cho Tịch Bắc sau đó trở lại ký túc xá thay quần áo rồi đến chỗ ký túc xá Nhâm Khanh Khanh ăn chực, nhưng Tịch Bắc nói muốn đến chỗ đồng học ăn.

Cái này không giống tính cách của nàng, Tịch Tây nghe xong nhíu mày, gương mặt màu tiểu mạch tràn đầy tính nhẫn nại, “Cái gì, đồng học?”

Tịch Bắc lại thần thần bí bí kéo cậu đến một góc, cười híp mắt, “Hôm qua bọn em đến cửa hàng bên đường mua đồ rồi, mấy đứa kia vừa rồi chạy đến cửa hàng mua thịt cùng đồ ăn đi, nấu ăn trong ký túc xá.”

Tịch Tây trừng nàng, “Trường học có quy định không được nấu ăn trong ký túc xá mà, hiện tại mặt trời gay gắt như vậy rất dễ gặp chuyện.”

“Bọn em dùng điện cũng không phải dùng than, hơn nữa chỉ có nồi cơm điện cùng lò vi ba mà thôi!” Tịch Bắc không cho là đúng hừ nhẹ.

Tịch Tây xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, tận tình khuyên bảo: “Ký túc xá của em có người biết nấu? Không sợ ăn xong đau bụng tiêu chảy ah?”

Nói đến đây Tịch Bắc hào hứng bừng bừng, “Thiên Thiên biết ah, nàng nói nhà nàng ngày lễ tết làm thịt gà thịt vịt đều là nàng một tay làm đấy.”

Tịch Tây hồi tưởng lại nữ sinh bé nhỏ kia, nhịn không được ngắt một bả đổ mồ hôi.

“Tam ca, Thiên Thiên muốn em tới hỏi có cần chuẩn bị cho anh nữa không, như thế nào, anh có muốn đến ăn cùng bọn em không?”

Tịch Tây xin thứ cho kẻ bất tài, các nàng muốn cậu đến tất nhiên chỉ là để cậu thu thập tàn cuộc rửa bát đĩa thôi, huống hồ, “Không được, Nhâm lão sư đã mời anh đến ký túc xá của cô ấy ăn cơm.”

“Nha…” Tịch Bắc cười như tên trộm, khuỷu tay đánh thẳng vào bụng cậu, “Tam ca, có phải là người ta vừa ý cái người không giống người thường anh rồi?”

Tịch Tây vừa bực mình vừa buồn cười, “Nha đầu em đang nói cái gì đấy, chúng ta là đồng nghiệp.”

Tịch Bắc sờ sờ cằm làm dáng trầm tư, “Nhưng em không phủ nhận cô ấy lớn lên không tệ, rất xứng với Tam ca…”

“Xứng với gia sản của anh đúng không?” Tịch Tây dở khóc dở cười, “Em không phải nói muốn anh tìm một nhánh lá xanh sạch sẽ sao, những cánh hoa kia mặc dù xinh đẹp thuần khiết kia nhưng vẫn dính bùn sao?”

“Cái gì lá xanh ah, anh còn tưởng thật à?!” Tịch Bắc mắt hạnh trừng cậu, “Lá xanh chính là chỉ nam nhân a, chẳng lẽ… Anh thật sự muốn tìm nam hay sao?”

Tịch Tây sẽ không cãi nhau, Tịch Bắc thanh âm mới vừa rồi có chút lớn người bên cạnh đều nhìn qua, cậu nhẹ hừ hai tiếng, mặt vừa đen vừa đỏ.

Tịch Bắc bĩu môi, “Anh da mặt mỏng!”

“Bắc Bắc…” Tịch Tây thực hết cách với nàng.

“Bất quá…” Bỗng dưng, Tịch Bắc mắt to tròn xoay chuyển, hàng lông mi run lên một cái đấy, nói ra một câu kinh người, “Nếu như phiến lá xanh kia là Lăng thủ trưởng vậy thì chuyện lại khác…”

Tịch Tây trừng mắt, hiếm thấy nổi giận, “Tịch Bắc, em nói linh tinh cái gì thế!” Nói ai không nói lại nói Lăng đại thủ trưởng, cùng cái loại người này ở chung cậu một bộ thân thể chỉ còn lại xương cốt mất, khỏi phải nói cái gì sớm chiều ở chung được.

Hơn nữa, bọn họ đều là nam được không?!

“Ân, cái này cũng không phải là không được.” Tịch Bắc không để ý tới cậu, phối hợp trầm ngâm nói: “Lăng thủ trưởng lớn lên tốt như vậy luôn làm người khác ghen tỵ, xứng với một người bình thường vừa vặn tâm lý sẽ cân bằng…”

Một câu thành sấm!

Tịch Tây vào lần đầu tiên bị Lăng đại thủ trưởng ăn sạch về sau hồi tưởng lại những lời này của Tịch Bắc cảm thấy câu nói kia thực sâu sắc ah! Nhưng, lúc ấy cậu làm sao lại cứ nghe nó nói mà không phẫn nộ phất tay áo rời đi chứ?

Cậu trở lại ký túc xá đổi quần tây áo sơmi thành trang phục hưu nhàn sau đó đến chỗ Nhâm Khanh Khanh.

Hiện tại vẫn chưa tới 12h, xem chừng Nhâm Khanh Khanh đại khái vẫn còn đang chuẩn bị đồ ăn, cậu mặc dù đối với chuyện nấu ăn dốt đặc cán mai nhưng vẫn muốn giúp một tay, nhặt rau, rửa thức ăn vẫn là có thể làm, ăn chùa mà không làm gì khiến cậu có cảm giác vô cùng áy náy.

Gõ cửa, cửa nhẹ nhàng hé ra một đường nhỏ, bên trong truyền đến thanh âm của Nhâm Khanh Khanh, “Tịch lão sư vào đi, cửa không khoá đâu.”

Tịch Tây lúc này mới đi vào, nhìn nhìn, thực sự là không phải chứ, một nam nhân dáng người thon dài, mặt mày tuấn mỹ, nhàn nhã ngồi ở trên ghế salon xem báo nhìn thế nào cũng vô cùng quen thuộc, cho nên cậu không thể giả bộ như nhìn không thấy, giật nhẹ miệng, “Lăng thủ trưởng, anh đã đến ah.”

Đối phương chậm rì rì ngẩng đầu, liếc cậu một cái sau có chút giật giật thân thể, lưng tựa ghế sô pha, chân bắt chéo vểnh lên mới thản nhiên mở miệng: “Như thế nào trễ như vậy?”

“À? Lăng thủ trưởng biết tôi sẽ tới sao?” Tịch Tây có chút xấu hổ, hắn khẳng định cũng biết chính mình luôn làm phiền em họ hắn.

“Khanh Khanh có nói.” Hắn nói xong ánh mắt lại về trên mặt báo, phảng phất giống như cậu là trong suốt.

Đứng tại địa bàn em gái người ta mình nói như thế nào đều là người ngoài, cũng không thể bởi vì Lăng Mộc Phong mà quay đầu rời đi.

Cùng Lăng Mộc Phong không cách nào câu thông, cậu đành phải xoay người hướng phòng bếp đi đến, Nhâm Khanh Khanh vừa vặn đi ra, trên người đeo tạp dề, Tịch Tây khẽ giật mình, nhìn nàng đột nhiên trong lòng sinh ấm áp, càng cảm thấy Nhâm Khanh Khanh là cô gái tốt hiếm có.

Tịch Tây hướng tới cuộc sống có một thê tử ôn nhu hiền thục, một hai đứa nhỏ yêu kiều xinh xắn, làm một công việc bình thường, thê tử vui vẻ nấu ăn cho cậu, buổi tối vì cậu lưu lại một ánh đèn, sau đó mãi mãi cho đến già.

Nhâm Khanh Khanh bên môi tươi cười bởi vì Tịch Tây nhìn chăm chú mà xấu hổ, trên mặt hơi đỏ ửng, một đôi tay nhẹ nhàng nắm chặt tạp dề run nhè nhẹ, trong lúc nhất thời cũng không dám đối mặt Tịch Tây.

“Khanh Khanh, nguyên liệu nấu ăn đều xử lý xong rồi sao?”

Bỗng dưng, một thanh âm từ sau lưng Tịch Tây truyền đến, Tịch Tây tức thì giật mình, lắc đầu, trở về thực tại.

Nhâm Khanh Khanh nói như thế nào đều là xuất thân danh môn, Lăng Mộc Phong xuất hiện không để cho nàng lộ vẻ xấu hổ, chỉ là sắc mặt càng thêm đỏ, thanh âm nhưng vẫn bình tĩnh, “Vừa làm xong.”

“Ân.” Lăng Mộc Phong ánh mắt dừng lại phía sau lưng Tịch Tây, hỏi một câu: “Tịch Tây thích ăn gan bò hầm rượu đỏ không?”

Tịch Tây xấu hổ, vẻn vẹn nghe được thanh âm của Lăng Mộc Phong rất bối rối, “Ah, ah, có thích…”

“Ân” Lăng Mộc Phong sau đó cái gì cũng không nói, đến bồn rửa tay rửa tay sau đó vén lên tay áo quân phục, lưu loát khai hoả…

Nhâm Khanh Khanh khẽ giật mình, nhìn sau lưng cao lớn thon dài của hắn, như có điều suy nghĩ…